Mộ Cẩn Y hơi ngạc nhiên, sau đó nhỏ giọng nói: “Em thấy đây không phải là chuyện ngoài ý muốn đâu.”

Lãnh Cao Tuấn cười nói: “Cô bé, em thật thông minh, anh cũng không tin.”

“Vậy…”

“Em yên tâm, anh đã nói Trần Lương tiếp tục điều tra rồi, sẽ có kết quả thôi.” Lãnh Cao Tuấn vỗ vỗ lên tay cô để trấn an.

“A Ngôn, cảm ơn anh.”

“Cô bé ngốc, đừng bao giờ nói cảm ơn với anh giữa chúng ta không cần lời khách sáo.”

“Được.” Em sẽ ghi nhớ.

Sau khi đưa Lãnh Cao Tuấn vào phòng, Mộ Cẩn Y gọi Trần Lương đi vào chăm sóc anh còn mình thì về phòng.

Sau khi rửa mặt, cô nằm trên giường nghĩ lại chuyện hôm nay, cô nhớ rõ kiếp trước không hề xảy ra chuyện này, rõ ràng là khi cô trọng sinh đã có vài việc thay đổi.

Vậy rốt cuộc là ai muốn giết cô? Người đầu tiên cô nghi ngờ là Thôi Uyên Uyên và Trang Đông Quân, hai người đó rất có thể làm như vậy, lý do cũng rất đơn giản, cả hai người họ đều khao khát tài sản nhà họ Mộ.

Thôi Uyên Uyên cũng là cháu ngoại của ông ngoại, nếu cô chết thì người có lợi nhất là cô ta và dì Ba, đến cả Trang Đông Quân cũng sẽ được lợi nếu anh ta có được Thôi Uyên Uyên.

Nghĩ tới chuyện này, khoé môi Mộ Cẩn Y cong lên, xem ra có một vài người được tự do quá lâu rồi, đã tới lúc xử lý bọn họ.

Ngày hôm sau, Mộ Cẩn Y gọi Tiểu Quách tới: “Tiểu Quách, anh sai người điều tra tài sản mà Thôi Uyên Uyên mua trong mấy năm nay đi, sau khi tra được thì dồn sức tấn công đống tài sản đó, tôi muốn cô ta phải trở nên nghèo khổ trong vòng một tháng.”

Tiểu Quách rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới việc Mộ Giai Kỳ suýt nữa đã đâm chết Lãnh Cao Tuấn thì anh ta bình tĩnh trở lại, anh ta hiểu Mộ Cẩn Y, nguyên tắc của cô là ‘người không phạm ta thì ta sẽ không phạm người. Lần này cô muốn giải quyết Thôi Uyên Uyên thì có nghĩa là cô ta đã làm ra chuyện không thể tha thứ được.

Vì thế, anh ta gật đầu: “Tổng giám đốc Mộ, tôi sẽ sai người điều tra ngay.”

“Từ từ, còn một việc nữa.”

“Mời tổng giám đốc nói.”

“Bây giờ Trang Đông Quân đang nằm viện, chắc là sẽ không rảnh lo cho công ty nhỏ kia, cậu cho người nói chuyện với phó tổng giám đốc bên đó, tôi muốn lúc Trang Đông Quân xuất viện thì chỉ còn hai bàn tay trắng.”

“Được.” Tiểu Quách ngoài mặt thì nhận lệnh, trong lòng thì đã dậy sóng.

Anh ta chưa từng thấy Mộ Cẩn Y như vậy, cứ như là con báo bị bứt lông, không xé xác kẻ thù thì không chịu bỏ qua.

Anh biết Mộ Cẩn Y tuy lạnh lùng với mọi người nhưng vẫn nương tay, nhưng từ hai yêu cầu của cô thì có thể thấy cô không hề nương tay một chút nào.

Rốt cuộc thì hai người kia đã làm ra loại chuyện không thể tha thứ gì? Thế mà có thể làm Mộ Cẩn Y tức giận như vậy? Đương nhiên, anh ta biêt đây không phải là câu mình có thể hỏi.

Sau khi Tiểu Quách rời đi, Mộ Cẩn Y ngả người ra sau, ngẩng đầu, đưa tay xoa mi tâm.

Ừm, không phải là bọn họ muốn giàu có sao? Vậy nếu như lòng tham khiến cho họ phải nếm mùi nghèo khổ, trở thành những chú hề, để xem họ còn có thể làm bậy như thế nào.

Thực lực cách xa nhau như vậy, chẳng phải là bọn họ không có cửa thắng sao?

Hôm sau, Thôi Uyên Uyên vừa mới tìm được người mua nhà hàng của mình thì nhận được điện thoại từ giám đốc, nói nhà hàng của họ bị cơ quan liên quan điều tra, bếp nhà hàng vệ sinh kém, yêu cầu phải chỉnh đốn và cải thiện nên bị tạm ngừng kinh doanh.

Tiền thuê mặt bằng rất đắt, tạm ngừng kinh doanh một ngày cũng đủ mệt rồi, còn chưa kể phí nhân công và đủ các loại phí khác nữa, nếu nhà hàng phải đóng cửa một tháng thì thiệt hại sẽ rất lớn.

Người mua đang cò kè mặc cả với cô vừa nghe thấy nhà hàng có vấn đề thì làm gì dám mua nữa? Bỏ của chạy lấy người luôn.

Lúc Thôi Uyên Uyên nhận được tin tức thì rất bối rối, chỉnh đốn và cải thiện? Cô ta làm gì biết phải chỉnh đốn và cải thiện như thế nào? Nhà hàng được giám đốc xử lý từ đầu đến cuối, cô ta hoàn toàn chẳng biết gì về những chuyện này cả, chỉ biết thu tiền mà thôi, những thứ khác thì chẳng biết gì.

Đột nhiên gặp phải tình trạng như vậy, cô ta chỉ có thể trông đợi vào giám đốc nhà hàng, nhưng giám đốc lại từ chức, không muốn xử lý cục diện rối rắm này.

Nhà hàng trở nên như vậy thì không thể bán được nữa, bây giờ cô lại không tìm được người nào để giải quyết vấn đề của nhà hàng, chỉ có thể đóng cửa ngừng kinh doanh, một nhà hàng làm ăn tốt như vậy, nói xong là xong luôn.

Ngoài nhà hàng ra, tất cả các ngành mà cô ta đầu tư cũng liên tục xảy ra vấn đề, trong một khoảng thời gian ngắn, Thôi Uyên Uyên mệt mỏi đến sứt đầu mẻ trán, mà Trang Đông Quân lại bị thương nặng phải nằm viện nên không giúp được gì.

Cô ta không dám nhờ nhà họ Thôi giúp đỡ, phải biết rằng đó là nơi hút máu người, nếu để những người đó chạm tay vào sản nghiệp của cô ta, sợ là họ sẽ ăn sạch sẽ luôn.

Nửa tháng cứ trôi qua như vậy, toàn bộ sản nghiệp mà Thôi Uyên Uyên đầu tư đều đã xong đời, sau khi cô ta bị Mộ Cẩn Y đuổi ra khỏi nhà họ Mộ, cô ta không được cho tiền tiêu, không có thu nhập, cuộc sống của cô ta phải nói là rất khó khăn.

Vốn có thói quen ăn xài phung phí, đột nhiên không còn tiền nữa, cuộc sống rõ ràng là không thoải mái.

Cô ta muốn bán bất động sản do mình đứng tên, nhưng bây giờ bất động sản là thứ duy nhất cô ta có thể dựa vào, nếu bán luôn căn nhà, lại bị người nhà họ Thôi đuổi ra đường thì chỉ có thể ngủ ngoài đường mà thôi.

Thôi Uyên Uyên càng nghĩ càng thấy kỳ lạ, đang yên đang lành sao tự nhiên sản nghiệp lại gặp chuyện? Cô ta nghĩ tới Mộ Cẩn Y, trong lòng tràn đầy hận thù.

“Mộ Cẩn Y… Chắc chắn là chị, là chị.” Thôi Hân Nghiệp nghiến răng nghiến lợi, hận không thể băm nát Mộ Cẩn Y.

Vì cần tiền để tìm người giết Mộ Cẩn Y, cô ta cắn răng bán căn nhà do mình đứng tên, dù sao đã sắp cuối năm rồi, sau khi chia hoa hồng thì cô ta sẽ có tiền, không, chỉ cần Mộ Cẩn Y chết đi, cô ta sẽ có tiền ngay, nên không chút do dự bán nhà đi.

Lúc cô ta đưa hai trăm vạn cho Trang Đông Quân, nói với anh ta rằng cô ta chỉ còn ít tiền này thôi, Trang Đông Quân sợ ngây người, anh ta không thể ngờ mới có nửa tháng trôi qua mà Thôi Uyên Uyên đã từ một phú bà nhỏ trở thành một người nghèo khổ không có cả nhà để ở.

Thôi Uyên Uyên nói với anh ta rằng đây là do Mộ Cẩn Y nhúng tay, Trang Đông Quân dựng hết tóc gáy, mà trong cùng một khoảng thời gian, anh ta nhận được cuộc gọi từ giám đốc công ty nói phòng tài chính ôm tiền bỏ trốn, bây giờ công ty anh ta chỉ là một cái vỏ rỗng.

Trang Đông Quân không thể ở lại bệnh viện được nữa, nhưng dù anh ta có xuất viện thì cũng không làm gì được, công ty không có tiền có nghĩa là không làm gì được, anh ta từ một tổng giám đốc có chút thành tựu trở thành một người bị đòi nợ.

Trang Đông Quân đã tốt nghiệp đại học năm năm rồi, trong năm năm này, anh ta từng bước đi đến thành công, tuy không thể nói là giàu có nhưng cũng coi như có chút thành tích, nhưng chỉ trong một đêm đã trở thành một tên nghèo với hai bàn tay trắng.

Anh ta muốn dùng hai trăm vạn mà Thôi Uyên Uyên cho để làm lại từ đầu, nhưng nghĩ tới tập đoàn Mộ thị thì lại dao động, chỉ cần giúp Thôi Uyên Uyên lấy được tiền thì cuộc sống sau này không cần phải lo nghĩ gì nữa, sau khi nghĩ thông suốt, Trang Đông Quân đưa ra một quyết định quan trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play