Lúc Mộ Cẩn Y tới bệnh viện thì Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh vẫn ở đang được phẫu thuật.
Trải qua hai tiếng phẫu thuật, hai người đã qua cơn nguy kịch.
Hai người đều bị thương nặng, ảnh hưởng tới nội tạng nên cần phải nằm viện điều trị. Mộ Cẩn Y nói Tiểu Quách lo chuyện thuốc men cho hai người họ, còn điều hai nữ giúp việc trong nhà tới để chăm sóc. Sau khi cô dặn dò Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh phải tĩnh dưỡng cho tốt mới đi ra khỏi phòng bệnh.
Vừa đi ra thì cô đụng phải Thôi Uyên Uyên, vì Trang Đông Quân bị thương nặng nên Thôi Uyên Uyên ở trong bệnh viện để chăm sóc anh ta.
“Chị tới thăm Anh Quân à?” Thôi Uyên Uyên cảnh giác nhìn Mộ Cẩn Y.
Bây giờ là thời điểm thích hợp để cô ta hàn gắn quan hệ với Trang Đông Quân nên không muốn nhìn thấy Mộ Cẩn Y. Hơn nữa, bây giờ cô ta cũng không trông đợi Trang Đông Quân có thể có được sự tin tưởng của Mộ Cẩn Y, so với việc để Trang Đông Quân ra mặt thì cô ta thích cách của Thôi Tuấn Kiệt hơn, tốc chiến tốc thắng như vậy thì càng vui.
Mộ Cẩn Y nhìn thấy cô ta thì không thèm nhấc mí mắt, càng không muốn nói chuyện, cô đi lướt qua cô ta rồi đi thẳng về phía trước.
Thôi Uyên Uyên bị ngó lơ hoàn toàn thì lửa giận bốc lên ngùn ngụt: “Mộ Cẩn Y, hai chúng ta đều là cháu của ông ngoại, dựa vào đâu mà chị lại thấy chị cao quý hơn tôi? Chị dựa vào đâu chứ?”
Mộ Cẩn Y làm như không nghe thấy cô ta nói gì, vẫn tiếp tục đi thẳng, đối với cô thì Thôi Uyên Uyên chẳng khác gì một con kiến. Kiếp trước bị cô ta hại chết là vì cô bị vẻ ngoài yếu đuối của cô ta đánh lừa nên mới xem cô ta là người thân, rồi bị cô ta và Trang Đông Quân hợp tác hại chết.
Thôi Uyên Uyên nhìn Mộ Cẩn Y đã đi xa, tức giận đến mức thở không ra hơi. cái cảm giác bị ngó lơ này rất là không thoải mái. Cô ta muốn xông tới xé xác Mộ Cẩn Y nhưng đây chỉ là mơ mộng hão huyền, vì bên cạnh Mộ Cẩn Y có mấy người vệ sĩ cao to đi cùng, người bình thường muốn đến gần cũng không được.
“Mộ Cẩn Y, chị cứ chờ đó.” Thôi Uyên Uyên rống lên với Mộ Cẩn Y, mà lúc này Mộ Cẩn Y đã bước vào thang máy.
Cô ta nói nhiều như vậy nhưng Mộ Cẩn Y không đáp lại câu nào, có thể thấy được cô hoàn toàn không coi ai ra gì. Cô ta cứ gào to ở hành lang bệnh viện như thế nên thu hút rất nhiều sự chú ý, y tá suýt nữa phải đi tới ngăn cô ta lại.
Thôi Uyên Uyên thấy không vui, tự nhiên không có cách nào để trút hết cơn giận của mình, chỉ có thở hồng hộc rồi trở về phòng bệnh của Trang Đông Quân.
Trang Đông Quân nhìn thấy biểu cảm của cô ta thì hỏi: “Nghiên Nghiên, sao vậy? Có ai làm em tức giận à?”
“Còn có thể là ai chứ? Còn không phải là Mộ Cẩn Y sao, em tức quá, chị ta dựa vào đâu mà không coi ai ra gì như vậy?”
“Mộ Cẩn Y? Cô ta tới bệnh viện à?” Trang Đông Quân không ngăn được sự mong chờ trong lòng, nếu Mộ Cẩn Y còn quan tâm tới anh ta, tới bệnh viện thăm anh ta thì có phải mối quan hệ giữa anh ta và Mộ Cẩn Y vẫn còn hy vọng không? Tuy anh ta không có tiền, nhưng không phải vẫn tốt hơn so với một người ăn chơi trác táng như Lãnh Cao Tuấn sao?
Thôi Uyên Uyên gật đầu: “Ừm, em với mới gặp chị ta ở hành lang, chị ta chẳng nói với em câu nào cả, cứ như vậy mà rời đi, chẳng coi ai ra gì.”
“Vậy em có biết cô ta tới bệnh viện làm gì không?”
“Sao em biết được?” Thôi Uyên Uyên trả lời mà không nghĩ gì, sau đó mới thấy ngạc nhiên: “Đúng vậy, chị ta tới bệnh viện làm gì nhỉ? Vừa nãy em tức quá nên chẳng nghĩ gì cả.”
Trang Đông Quân thầm xem thường Thôi Uyên Uyên, sau đó nói nhỏ: “Em đi hỏi thăm là biết mà. Tới chỗ này thì chỉ có thăm bệnh thôi.”
Thôi Uyên Uyên nghĩ cũng phải, nên cô ta ra ngoài đi hỏi thăm, sau đó biết được đúng là Mộ Cẩn Y tới thăm bệnh, người được thăm là vệ sĩ của nhà họ Mộ, Thôi Uyên Uyên nghĩ tới câu này ban ngày của Thôi Tuấn Kiệt thì hiểu ra, nhưng cô ta không dám nói cho Trang Đông Quân, chỉ nói vệ sĩ của Mộ Tuyết bị thương nên cô đến thăm.
Hy vọng của Trang Đông Quân vụt tắt, nhưng mà anh ta vẫn không cam lòng, không có được sự tin tưởng của Mộ Cẩn Y thì sẽ không có được tập đoàn Mộ thị, anh ta sẽ không thể giẫm đạp lên người đàn ông kia.
Anh ta nhìn về phía Thôi Uyên Uyên, ừm, nếu không có được Mộ Cẩn Y thì đành nắm lấy người phụ nữ ngu ngốc này vậy, chỉ cần Mộ thị rơi vào tay cô ta thì anh ta cũng không sợ không có đồ tốt.
Nhìn thấy ánh mặt nham hiểm của Trang Đông Quân, Thôi Uyên Uyên hoảng sợ: “Anh Quân, anh muốn làm gì?”
“Nghiên Nghiên, cô ta đối xử với em như vậy, cô ta độc chiếm gần hết Mộ thị, em không hận sao?”
“Hận, tất nhiên là em hận, em hận không làm cô ta chết đi.” Thôi Uyên Uyên nghiến răng nói.
“Có lẽ chúng ta đã sai từ bước đầu rồi, chúng ta không nên cố có được sự tin tưởng của cô ta, cô ta là một tảng đá, chẳng có tình cảm gì đâu, chi bằng…” Trang Đông Quân không nói hết câu.
Thôi Uyên Uyên đã nghe những lời này từ Thôi Hoành Duy, giờ lại nghe từ Trang Đông Quân, làm sao có thể không hiểu?
Cô ta sợ hãi nhìn xung quanh: “Anh Quân, anh đừng nói lung tung, chúng ta biết trong lòng là được rồi.”
“Nghiên Nghiên, bây giờ anh không có tiền, bằng không…”
“Anh yên tâm, anh cần bao nhiêu em cũng có, nếu không đủ thì em sẽ bán một nhà hàng của em.” So với những người ở nhà họ Thôi chỉ muốn lợi dụng cô ta thì cô ta tin tưởng Trang Đông Quân hơn.
“Nghiên Nghiên, em yên tâm, mọi chuyện anh làm đều là vì em, để có thể hạnh phúc ở bên em.”
“Vâng, em biết.”
Lúc Mộ Cẩn Y về đến nhà, Lãnh Cao Tuấn vừa mới ra khỏi thư phòng, nhưng sắc mặt của anh không được tốt lắm. Vì theo như thông tin mà Anh Quân tra được thì người đâm Mộ Cẩn Y có bệnh về tâm thần, mà anh ta lại có khuynh hướng bạo lực, người thân cũng không có điều kiện chữa bệnh cho anh ta nên để mặc anh ta làm bậy bên ngoài.
Người như vậy khó thu hút sự chú ý nhất, trước đó không có ai quan tâm tới anh ta, ai mà ngờ anh ta lại đột nhiên lái xe đi đâm người.
Đương nhiên, Trần Lương cũng đã cho người kiểm tra chiếc xe kia, nhưng chiếc xe đó lại là chiếc xe bị trộm ở trong tiệm sửa xe, vừa mới được sửa hôm qua xong thì đã bị trộm mất.
Manh mối trong chuyện này đã bị chặn mất, nhưng Lãnh Cao Tuấn không tin đây chỉ là việc ngoài ý muốn, anh cũng không tin tên điên kia tự nhiên lại đâm Mộ Cẩn Y. Chắc chắn là có người đứng đằng sau chuyện này, cho nên anh nói Trần Lương tiếp tục điều tra.
“Em đã về.” Lãnh Cao Tuấn thấy Mộ Cẩn Y thì vẫn tay với cô.
Mộ Cẩn Y đi về phía Lãnh Cao Tuấn: “Em đẩy anh về phòng nghỉ ngơi nhé.”
“Được, hai người vệ sĩ kia thế nào rồi?”
“Đã qua cơn nguy kịch rồi, nhưng vẫn phải nằm viện một thời gian.”
“Bắt đầu từ ngày mai, anh sẽ phái hai vệ sĩ giỏi cho em.” Không biết tại sao gần đây Mộ Cẩn Y luôn gặp phải phiền phức, người ta đồn là mệnh Mộ Cẩn Y khắc anh, nhưng anh đang nghi ngờ là anh khắc cô mới đúng.
“Thật ra thì nhà em vẫn còn vệ sĩ khác mà.”
“Em khách sáo với anh đấy à?” Lãnh Cao Tuấn nhướng mày.
“Được được, nghe anh hết.”
Lãnh Cao Tuấn thấy cô ngoan ngoãn như vậy thì cười hài lòng, sau đó nói sang chuyện khác: “Trần Lương đã điều tra rồi, người đâm em có bệnh về tâm thần.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT