Sau khi Ngân Hồ lên xe, anh tháo mặt nạ ra, lộ ra khuôn mặt điển trai của Lãnh Cao Tuấn, anh mệt mỏi ngã lưng dựa vào phía sau phân phó: “Đi đến Mộc thị.”

Trần Hảo đang ngồi lái xe ở phía trước khó hiểu hỏi: “Cậu chủ, sao chúng ta không tự mình đi trừng trị cái tên họ Trang đó, lại còn phải tiêu số tiền đấy?.”

“Làm sao? Xót tiền à?.” Lãnh Cao Tuấn mệt mỏi hỏi.

“Không phải, chỉ là cảm thấy chúng ta tự mình đánh anh ta càng bớt việc.”

“Anh ta không xứng.”

Trần Hảo: “...”

Khi Trần Hảo lái xe đến Mộc thị, Mộ Cẩn Y vẫn chưa tan ca, Lãnh Cao Tuấn cũng không thúc giục mà chỉ ngồi đợi yên lặng ở trên xe.

Đợi đến khoảng nửa giờ đồng hồ mới thấy Mộc Cẩn Y đi ra từ phòng làm việc, cô vừa nhìn đã thấy xe của Lãnh Cao Tuấn, sau đó sải bước đi về phía anh ấy.

Trần Lương được Lãnh Cao Tuấn phái đến bảo vệ Mộ Cẩn Y đang lặng lẽ đi theo sau Mộ Cẩn Y.

Mộ Cẩn Y bước vài bước đột nhiên dừng chân lại và nhìn về hướng Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh: “Hai người không cần đi theo tôi, tan làm sớm đi.”

“Vâng thưa Tổng giám đốc Mộ.”

Do lần trước Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh không làm tròn nhiệm vụ nên trong lòng cảm thấy áy náy, mà bên cạnh Mộ Cẩn Y lại có thêm một vệ sĩ, bọn họ chỉ nghĩ là Mộ Cẩn Y không còn tín nhiệm họ nữa, cả ngày hôm nay tâm trạng của bọn họ đều không vui. Hiện giờ Mộ Cẩn Y ngay cả bọn họ cũng không cần nữa nên trong lòng lại càng buồn hơn, muốn sau khi trở về nhất định phải chịu khó luyện tập hơn mới được.

Chân của Lãnh Cao Tuấn không thuận tiện nên không xuống xe để đón Mộc Cẩn Y nhưng Mộ Cẩn Y cũng không để bụng, sau khi Trần Lương mở cửa xe thì cô lập tức chui vào trong xe.

“Đến lâu chưa?” Sau khi Mộ Cẩn Y ngồi vào xe thuận miệng hỏi một câu.

“Cũng không lâu, chỉ cỡ khoảng nửa giờ.” Lãnh Cao Tuấn trả lời rất thành thực.

“Bây giờ đi đâu?.”

“Có muốn đến Nhã Gian ăn cơm không?.”

“Muốn.”

Lãnh Ngôn cười: “Có vẻ em rất thích nhà hàng này, tặng em làm quà sính lễ được không?”

Mộ Cẩn Y: “...”

Nói chuyện như thế này đây sao? Cô ấy cảm thấy có chút khó xử thì phải làm sao?.

“Anh tự giữ lấy đi, quà sính lễ này cũng quá quý giá quá rồi.”

“Lấy được em, nếu phải đưa thêm nhiều sính lễ nữa, thì tất cả cũng đều không có giá trị.”

Mộ Cẩn Y cảm thấy Lãnh Cao Tuấn chính là một cái máy thả thính, cô có chút không chống đỡ lại được nên vội vàng bẻ sang chủ đề khác: “Hôm nay anh cảm thấy thế nào? Chân còn đau không?.”

Lãnh Cao Tuấn lắc đầu: “Có một chút, đau mới là chuyện tốt, còn đau thì chứng minh vẫn còn có cảm giác.”

Tổng giám đốc Mộc biết Lãnh Cao Tuấn nói có lý nên cô ấy gật đầu: “Ừ nói đúng lắm, bên phía Long Gia...”

“Yên tâm đi, đã giải quyết xong rồi.” Lãnh Cao Tuấn trấn an cô.

“Thực ra, ngược lại em thà để anh ta đến.”

Không phải Trang Đông Quân muốn dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân à? Nếu Long Gia đến thì cô sẽ tương kế tựu kế, dù sao Trang Đông Quân cũng sẽ đến cứu cô. Đến lúc đó cứ cho là anh ta cứu được cô thì cô vẫn cứ lạnh nhạt với anh ta, khiến cho anh ta nóng ruột, như vậy không phải là càng thú vị hơn sao?.

“Hả.” Lãnh Cao Tuấn nheo mắt: “Này cô gái, em sốc nỗi quá, em đừng nghĩ rằng có Trần Lương thì là chắc chắn rồi, em nên biết mấy tên côn đồ đó mà động tay động chân thì không ai có chừng mực cả, tốt hơn hết là em không cần phải chịu sự giày vò.”

“À.” Mộ Cẩn Y nghe xong câu này vội vàng gật đầu, dù sao cô cũng biết anh ấy luôn vì muốn tốt cho cô.

Trong khi hai người nói chuyện thì xe đã đến tới Nhã Gian, sau khi xuống xe, Mộ Cẩn Y đẩy Lãnh Cao Tuấn đi vào Nhã Gian.

Do lần trước Lãnh Cao Tuấn cao giọng tuyên bố thân phận của Mộ Cẩn Y, nên khi Mộ Cẩn Y và Lãnh Cao Tuấn vừa xuất hiện nhân viên phục vụ đã nhiệt tình đi đến chào đón: “Chào ông chủ, chào bà chủ.”

Lãnh Cao Tuấn nghe phục vụ gọi Mộ Cẩn Y là bà chủ thì khóe miệng anh khẽ nhếch lên vì thích thú, anh xua tay rồi nói với các nhân viên phục vụ: “Tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi.”

“Cảm ơn ông chủ.” Mọi người vui mừng trả lời, giọng điệu được gọi là rất vui sướng.

Mộ Cẩn Y đẩy Lãnh Cao Tuấn vào trong phòng ăn, sau khi gọi món và đuổi nhân viên và giám đốc ra ngoài, cô mới nói khẽ: “Anh cũng thật là, như thể sợ người khác không biết vậy.”

“Em mới biết à, anh hận là không thể tuyên bố với toàn thế giới biết rằng em là vợ anh.”

Mộ Cẩn Y: “...”

Ăn xong bữa tối, Mộ Cẩn Y đẩy Lãnh Cao Tuấn ra khỏi nhà hàng, còn chưa đi đến bãi đỗ xe, liền bị người khác chặn lại.

Người chặn cô là một cô gái mặc một chiếc áo đầm màu hồng nhạt với mái tóc uốn gợn sóng lọn to, làm tôn lên khuôn mặt của cô gái vốn dĩ rất tinh tế lại càng giống búp bê barbie, quá xinh đẹp.

“Xin hỏi cô là...” Mộ Cẩn Y không quen biết người này, thấy cô chặn mình lên nên mới hỏi một câu.

“Tôi là Thang Tiểu Mẫn.” Thang Tiểu Mẫn tự giới thiệu.

“Cô Thang, cô có chuyện gì sao?.” Mộ Cẩn Y không có ấn tượng gì với Thang Tiểu Mẫn.

Thang Tiểu Mẫn không trả lời câu hỏi của Mộ Cẩn Y mà đi quan sát một lượt từ đầu đến chân của Mộ Cẩn Y: “Cô chính là Mộ Cẩn Y phải không? Cũng không ra làm sao cả, cũng không biết anh Cảnh Thiên thích cô cái gì, tôi cảnh cáo cô nhé, anh Cảnh Thiên là của tôi, tốt nhất là cô đừng có ý nghĩ gì không đứng đắn với anh ấy. Nếu đã đính hôn với tên công tử bột này rồi, vậy thì hãy thật lòng mà gả cho anh ta, nghe rõ chưa?.”

“Nghe rõ rồi.” Mộ Cẩn Y gật đầu.

Thang Tiểu Mẫn kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, dường như là không ngờ Mộ Cẩn Y thế mà trả lời cô ta dứt khoát như vậy.

Những lời cô ta vừa mới nói ra, có thể nói là rất thiếu lịch sự, cô nghĩ rằng Mộ Cẩn Y sẽ nổi giận, sẽ phản bác lại.

Tóm lại cô ta đã tưởng tượng qua rất nhiều kiểu phản ứng mà Mộ Cẩn Y có thể làm, hơn nữa cũng đã nghĩ ra các kế sách để ứng phó lại. Nhưng chỉ có duy nhất phản ứng này là chưa nghĩ đến, cô ấy sẽ thành thật trả lời như vậy, điều này đã khiến cho tất cả thủ đoạn của cô ta đều không thực hiện được.

Lãnh Cao Tuấn thấy Thang Tiểu Mẫn chịu thua, nhịn không được nên bật cười, Thang Tiểu Mẫn nhìn thấy Lãnh Cao Tuấn cười nên trừng mắt nhìn anh: “Anh cười cái gì mà cười, có gì hay ho đâu mà cười, tôi thích anh Cảnh Thiên, việc này ai ai cũng biết. Từ trước đến giờ tôi cũng không sợ người khác biết, đáng ra hai nhà chúng tôi đều muốn để hai chúng tôi đính hôn, nhưng anh Cảnh Thiên lại nói thích Mộ Cẩn Y, như thế làm sao mà được, tôi tuyệt đối không cho phép.”

Lãnh Cao Tuấn gật đầu: “Đúng là như vậy, anh ta làm sao có thể như thế được, cô Thang, cô nhất định phải về dạy bảo lại anh ta, thích phụ nữ có chồng là vô đạo đức đấy.”

“Nói bậy, cô ta không phải là phụ nữ có chồng, anh Cảnh Thiên không phải là người vô đạo đức.” Thang Tiểu Mẫn quá thích Hàn Thái Tú rồi, nên không nghe được người khác nói xấu anh ta, nghe đến người khác nói anh ta không tốt là trong tiềm thức liền phản bác lại.

Lãnh Cao Tuấn nín cười hỏi: “Vì vậy ý của cô là, anh ta có thể thích vợ chưa cưới của tôi? Vậy hôm nay cô đến để làm gì?

“Tôi...” Thang Tiểu Mẫn nổi nóng: “Anh đừng có lòng vòng với tôi, tôi hỏi các người, khi nào các người mới kết hôn? Muốn kết hôn thì nhanh lên, nếu các người kết hôn rồi, anh Cảnh Thiên cũng sẽ từ bỏ sớm thôi.”

“Cô cảm thấy nếu như chúng tôi kết hôn rồi thì anh ta sẽ bằng lòng ở bên cô sao?.”

“Đương nhiên rồi, anh ấy không có niềm hy vọng, thì anh ấy sẽ đồng ý kết hôn với tôi.” Thang Tiểu Mẫn không suy nghĩ liền trả lời.

“Nhưng tôi còn nhớ, cô đã theo đuổi anh ta từ nhỏ đến lớn, nếu anh ta thích cô, thì nên thích cô từ lâu mới đúng.”

“Anh không nói, người khác cũng không cho là anh câm đâu.” Thang Tiểu Mẫn tức giận.

“Được rồi, vốn dĩ muốn cho cô một lời khuyên, nếu cô đã không cho tôi nói thì thôi vậy.” Lãnh Cao Tuấn với vẻ mặt tiếc nuối nói.

“Lời khuyên gì.” Thang Tiểu Mẫn đột nhiên có hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play