Thôi Uyên Uyên biết sau khi trở về nhà họ Thôi, nhất định những người trong nhà sẽ hỏi đòi tiền cô ta, bởi vậy, trong lòng cô ta đã sớm chuẩn bị tốt. Hiện tại trong tay cô ta không có tiền, cho dù bọn họ có đi điều tra cũng không sao.

"Ông nội, hiện tại cháu không có tiền, tiền tiêu vặt cháu nhận được mỗi tháng, đã trích ra một phần lớn để mang về hiếu kính mọi người rồi. Về phần cổ phần thu được, cũng tới hạn mỗi năm mới chia một lần, hiện tại còn mấy tháng nữa mới đến cuối năm, tạm thời cháu còn chưa có tiền."

"Ông không nói đến số hoa hồng năm nay, năm trước chia hoa hồng nhiều như vậy, cháu đem đi đâu rồi? Đừng nói với ông là cháu đã tiêu hết rồi đó chứ, một đứa nhóc như cháu không thể tiêu nhiều tiền đến như vậy." Ông cụ Thôi thấy Thôi Uyên Uyên dường như không có ý định giao tiền ra, sắc mặt đã không còn dễ nhìn nữa.

"Ông nội, số tiền lúc trước cháu cầm đi đầu tư hết rồi, hiện tại trong tay không còn một chút tiền nào cả."

"Nếu đã lấy đi đầu tư, chắc chắn sẽ có lợi nhuận, Nghiên Nghiên, ông là ông nội ruột của cháu, chỉ muốn lấy chút tiền của cháu thôi, sao cháu có thể từ chối năm lần bảy lượt như vậy?"

"Ông nội, không phải là cháu không muốn cho, thật sự là cháu không có tiền."

"Hừ, xem ra vốn dĩ cháu không coi ông là một phần trong gia đình mình, bây giờ nhà chúng ta đang đàm phán một hạng mục lớn với nhà họ Bạch, nhưng đang gặp một chút khó khăn trong phương diện tài chính, nếu cháu nguyện ý lấy tiền ra, về sau có chia cổ phần của công ty, ông nội cũng sẽ không bạc đãi cháu."

"Ông nội, nhưng cháu thật sự không có tiền..."

"Lạch cạch." Ông cụ Thôi ném một cái chén trà đập vào chân cô ta: "Được, được, xem ra, căn bản là cháu không coi mình là một thành viên trong ngôi nhà này. Cháu ỷ vào mình có một ông ngoại có tiền, ỷ vào tiền tài ông ta để lại cho mình mà có thể không cần để ý đến cái nhà này nữa rồi đúng không?”

"Ông nội, cháu không phải..."

“Ra ngoài, lập tức ra ngoài cho tôi, nhà họ Thôi chúng tôi không có loại cháu gái bất hiếu như cô.”

"Ông nội.”

Thôi Uyên Uyên kìm nén nước mắt, từng bước từng bước đi ra khỏi nhà họ Thôi.

Mẹ vừa mới vào tù, người thân của cô ta lập tức không để ý đến cô ta nữa, cũng bởi vì cô ta không có tiền để đưa cho họ. Người ông trước kia yêu thương cô ta giờ đã đuổi cô ta ra khỏi cửa nhà, đến bây giờ cũng không thể tin được, thứ mà ông nội quan tâm lại chỉ là tiền của cô ta mà thôi.



Vừa ký xong một hợp đồng, Mộ Cẩn Y đi ra từ trong phòng, nghi ngờ khi phát hiện Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh vừa nãy đứng canh giữ ở cửa giờ đã không thấy đâu, mà Tiểu Quách vừa đi toilet.

Cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục đi về phía trước, ai biết vừa mới đi được vài bước, đã bị người nào đó che miệng mũi kéo vào một ghế lô, Trong lòng Mộ Cẩn Y căng thẳng, cảnh giác nhìn về phía người tới.

Khi cô thấy rõ người tới, sắc mặt trở nên âm trầm, bởi vì người này không phải là ai khác mà là Bạch Chu trước đó đua xe với cô, sau khi thua bị đã bị Lãnh Cao Tuấn đánh gãy xương sườn.

Bạch Chu kéo Mộ Cẩn Y vào phòng riêng, ném mạnh người lên ghế sa lon: "Cô gái, ông đây coi trọng cô rồi, hôm nay cô phải hầu hạ ông cho thật tốt, nếu cô hầu hạ tốt, tất nhiên cô cũng có được chỗ tốt.”

Mộ Cẩn Y dùng hai tay chống sô pha, muốn lấy điện thoại di động ra gọi, nhưng hình như Bạch Chu đã biết ý đồ của cô, ném túi xách của cô ra ngoài.

Sắc mặt Mộ Cẩn Y âm trầm, giả vờ bĩnh tĩnh nói: "Anh có biết tôi là ai không? Bạch Chu, tôi nói cho anh biết, tôi không phải người mà anh có thể tùy ý trêu chọc, anh nên thức thời một chút.”

"Ha ha... Là ai? Không phải Tổng giám đốc tập đoàn Mộ thị sao? Tôi rất thích nữ giám đốc lạnh lùng." Vừa nói dứt lời tay anh ta cũng khoá trái cửa lại.

Căn phòng này cách âm đặt biệt tốt huống chi anh ta còn sắp xếp người đứng bên ngoài giữ cửa, hôm nay bất luận kẻ nào cũng đừng hòng bước vào.

"Bạch Chu, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho thật cẩn thận." Mộ Cẩn Y lạnh lùng nhìn anh ta ý đồ kéo dài thời gian, tuy rằng không biết của Đỗ Nguyên và Đằng Tứ Minh sẽ thế nào, nhưng Tiểu Quách tìm không thấy cô chắc sẽ đoán ra được phần nào.

"Còn cần suy nghĩ cái gì, người phụ nữ ông đây thích, chưa bao giờ để vuột mất, ông đây coi trọng cô, nếu cô ngoan ngoãn phối hợp còn có thể chịu tội ít hơn một chút, nếu không đừng trách ông không biết thương hoa tiếc ngọc." Bạch Chu nói xong thì từng bước từng bước đi về phía Mộ Cẩn Y.

Mộ Cẩn Y vội vàng né tránh thế nhưng mặc kệ Mộ Cẩn Y có trốn sang bên nào, thì rất nhanh anh ta cũng đã bước tới, phòng lớn như vậy cửa lại bị người ở bên ngoài khóa cứng, dù Mộ Cẩn Y lớn tiếng kêu cứu chắc chắn cũng không ai nghe thấy.

Mộ Cẩn Y là phái yếu, vốn dĩ thể lực không thể so với Bạch Chu, hơn nữa cô mang giày cao gót, đi lại càng bất tiện, không trốn được bao lâu thì cô đã bị Bạch Chu bắt lại.

Anh ta nắm lấy cánh tay Mộ Cẩn Y, lần thứ hai hung hăng ném cô lên sô pha: "Còn muốn chạy? Chờ cô hầu hạ ông xong cô sẽ luyến tiếc ông đây cho xem.”

Bạch Chu giữ chặt hai tay cô, làm cho cô không thể động đậy, làm sao Mộ Cẩn Y có thể cam nguyện bị anh ta kiềm lại chứ? Đầu gối cô dùng sức hướng lên trên, Bạch Chu không kịp né tránh, đau đến hít sâu một hơi.

"Vậy mà lại bạo dữ nha, ông đây càng thích loại mèo hoang không dễ thuần phục như này." Bạch Chu nói xong thân thể lại áp sát xuống, nhanh chóng nhấc chân lên đè hai chân của Mộ Cẩn Y lại.

Đôi mắt Mộ Cẩn Y bỗng chốc co rút lại, loại tiếp cận gần gũi này làm bệnh cũ của cô tái phát, hô hấp của cô trở nên dồn dập. Nỗi sợ hãi từ sâu thẳm trái tim trào dân khiến toàn thân cô kịch liệt run rẩy mùi mồ hôi trên người nam nhân làm cho cô nôn khan, thật sự là cô đã làm như vậy, ngay lúc Bạch Chu sắp sửa hôn cô, cô trực tiếp nôn ra.

Bạch Chu né tránh không kịp đã bị cô nôn ra dính đầy người, vừa rồi cô với khách hàng có uống chút rượu, mấy thứ nôn ra còn kèm theo mùi rượu và thức ăn sau khi tiêu hóa, chúng tỏa ra mùi hôi thối làm cho Bạch Chu cũng buồn nôn. Anh ta dùng sức tát cô một cái sau đó quăng cô lên ghế sofa.

Anh ta dùng sức xé hết quần áo bị bẩn trên người rồi tiện tay ném trên mặt đất, anh ta nắm chặt cánh tay cô lại, tiếp tục ức hiếp.

Mộ Cẩn Y nhìn người đàn ông trước mặt khiến người ta không khỏi buồn nôn kia, cố nén sự sợ hãi trong lòng, cô nhanh chóng tránh khỏi thân thể Bạch Chu, sau đó nắm lấy gạt tàn trên bàn ăn, dùng hết toàn lực đập vào đầu anh ta.

Đầu Bạch Chu bị đập đến có chút choáng váng, trán cũng bắt đầu chảy máu.

Bạch Chu đưa tay sờ trán, vừa lấy xuống đã thấy một tay đầy máu đỏ tươi, anh ta tức giận đến sắc mặt đều trở nên âm u, mở cửa hô to về phía vệ sĩ canh giữ bên ngoài: "Tiến vào chăm sóc cô ta thật tốt cho tôi.”

Mộ Cẩn Y đối phó một mình Bạch Chu đã hao hết toàn lực, lúc này còn thêm mấy tên vệ sĩ to lớn, cô làm sao chống lại được? Cô nhìn những người đang đi về hướng mình, nhất thời khuôn mặt mất hết huyết sắc. Nhìn cảnh khi bị bắt cóc nhiều năm trước dường như đang được tái hiện lại, cô sợ hãi nhìn những người đó, cô cuộn tròn cả thân thể mình lại thành một đoàn, hoảng sợ nói: "Không được qua đây không được phép qua đây..."

Bạch Chu nhìn thấy bộ dạng này của cô, lập tức nở nụ cười: "Ha ha ha... Không nghĩ tới, tổng giám đốc của Mộ thị thanh cao lãnh ngạo lại có một mặt như vậy, giữ cô ta lại để ông đây chăm sóc thật tốt nào.”

"Vâng." Mấy tên vệ sĩ đáp lời rồi sải bước thật nhanh về hướng của Mộ Cẩn Y.

Trong lòng Mộ Cẩn Y cực kỳ tuyệt vọng cô dùng sức đẩy bàn ăn trước mặt, bát đũa trên bàn rơi xuống đất, bàn ăn cũng ngã về phía mấy người kia, mấy vệ sĩ này đều đã được huấn luyện kỹ lưỡng, bọn họ rất lưu loát tránh khỏi bàn ăn, bước nhanh đến bên cạnh Mộ Cẩn Y.

Mộ Cẩn Y giãy dụa không ngừng, rất nhanh đã bị giữ lại, Mộ Cẩn Y giơ tay lên hung hăng tát Bạch Chu mấy cái, sau khi bị Mộ Cẩn Y đánh đến mắt thấy đầy sao vàng xoay quanh thì anh ta hít hà một hơi, khẽ nói: "Nghe nói cô là một người phụ nữ mang điềm xấu, tôi hủy cô rồi thì Lãnh Cao Tuấn cũng không cần cưới cô nữa? Cô nói thử xem cậu ta có thấy cảm kích tôi không?”

Bạch Chu cũng không để ý trên đầu mình còn nhỏ máu mà anh ta chầm chậm đi tới, dùng sức xé quần áo của Mộ Cẩn Y, chuẩn bị sáp lên cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play