Lãnh Cao Tuấn ở bệnh viện hai tuần, ngoài vết thương trên đùi, những chỗ khác đã hồi phục rất tốt, trừ việc không thể đi đứng bình thường thì trạng thái của anh trông vẫn không tệ.
Ngày anh ra viện, Mộ Cẩn Y mua hoa hồng tới bệnh viện đón anh. Sau khi chào hỏi Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam, cô đưa hoa hồng cho Lãnh Cao Tuấn: “Chúc mừng anh bình phục ra viện.”
Lãnh Cao Tuấn nhận lấy hoa hồng, khỏi phải nói trong lòng anh vui cỡ nào, cười giống như tên ngốc. Đến Mộ Cẩn Y cũng không dám nhìn thẳng, không phải chỉ là một bó hoa thôi sao? Có cần vui vẻ đến mức đó không?
Vừa đúng lúc Lãnh Cao Tuấn bắt gặp ánh mắt Mộ Cẩn Y, giống như biết cô nghĩ gì, anh cười hì hì nói: “Nhóc con, anh thật sự rất vui, cảm ơn em đã tặng hoa cho anh.”
“Vui là được rồi.” Mộ Cẩn Y nhìn dáng vẻ này của anh, biểu cảm trên mặt cũng không tự giác trở nên mềm mại.
Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam nhìn thấy sự tương tác của Lãnh Cao Tuấn và Mộ Cẩn Y, không phải bàn trong lòng họ vui mừng bao nhiêu. Có thể thấy con trai thật sự thích Mộ Cẩn Y.
“Cẩn Y, Mộ Giai Kỳ sẽ bị phán tội nặng.” Diêu Bội Sam kéo Mộ Cẩn Y, thấp giọng nói với cô.
Mấy ngày nay, Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam tốn không ít công sức trong chuyện Mộ Giai Kỳ. Người suýt chút nữa hại chết con trai bọn họ, nếu bọn họ có thể buông tha như vậy thì thật buồn cười.
Mộ Cẩn Y nghe Diêu Bội Sam nói thế cũng không bất ngờ một chút nào. Phải biết rằng, năng lực của vợ chồng Lãnh Bác Văn thực không thể khinh thường, có bọn họ giải quyết, cô không cần làm gì cũng đủ khiến Mộ Giai Kỳ không thể sống yên ổn.
“Bác gái, đây là điều bà ta đáng nhận.” Mộ Cẩn Y rất vừa lòng với kết quả như vậy, nhưng cũng không thể hiện ra quá rõ, dù sao đó cũng là dì hai của cô, nếu cô vui vì chuyện này, không khỏi có chút cảm giác quá không có nhân tình.
Diêu Bội Sam thấy Mộ Cẩn Y hiểu chuyện như thế thì trong lòng rất hài lòng, sau khi Lãnh Bác Văn đỡ Lãnh Cao Tuấn lên xe lăn, bà ấy và Mộ Cẩn Y đẩy Lãnh Cao Tuấn đi đến phía thang máy.
Lãnh Cao Tuấn ôm hoa hồng, trong lòng vui vẻ, anh quay đầu lại nhìn Mộ Cẩn Y nói: “Nhóc con, nếu không em chuyển đến nhà anh đi, bây giờ anh chưa thể đi lại được, muốn đi hẹn hò với em cũng không tiện. Nếu em dọn tới đây, sau khi em tan làm, chúng ta vẫn có thể gặp nhau.”
“Được.” Mộ Cẩn Y thoải mái đáp.
Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam đều hơi sửng sốt, ngay cả Lãnh Cao Tuấn cũng trợn tròn mắt. Thế mà cô lại đồng ý? Còn đồng ý dứt khoát như vậy?
Mộ Cẩn Y nhìn về phía Lãnh Cao Tuấn: “Sao anh lại có nét mặt này? Chẳng lẽ vừa rồi anh chỉ khách sáo một chút thôi à?”
Lãnh Cao Tuấn lắc đầu như trống bỏi: “Không không, là thật lòng, có điều anh bị chút bất ngờ đột ngột này làm cho ngây ngốc.”
Diêu Bội Sam cũng phản ứng lại, mặt đầy vui mừng: “Cẩn Y, cháu đồng ý dọn tới thì thật tốt, ngày thường dì và bác trai đều bận, thường xuyên phải đi công tác, có cháu giúp dì trông nom, dì rất yên tâm.”
“Đây là việc cháu nên làm.”
“Không phải, Cẩn Y, là cháu thật sự có lòng, Cao Tuấn có thể cưới được cháu là phúc phần của nó.” Diêu Bội Sam đột nhiên thở dài: “Chỉ tiếc, bây giờ nó thành như thế này, nếu không, hai tuần nữa, hai đứa cũng sẽ tổ chức lễ cưới rồi.”
“Không sao đâu bác gái, tổ chức lễ cưới muộn một chút cũng không sao.”
“Đều tại Mộ Giai Kỳ kia, xem ra, cho dù là phán mười năm, cũng lợi cho cô ta.” Diêu Bội Sam thở phì phì nói.
“Được rồi, hôm nay là ngày Cao Tuấn ra viện, đừng nói những lời mất hứng đó nữa.” Lãnh Bác Văn thấy vợ nhắc tới Mộ Giai Kỳ thì lửa giận trong lòng lại muốn bùng lên, nên vội vàng an ủi bà ấy.
Diêu Bội Sam nghe chồng nói, cuối cùng đè cơn giận trong lòng ngực xuống, bà ấy hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng một chút mới cười nói: “Ừm, cũng đúng, không đáng tức giận vì loại người này.”
Mọi người đi ra khỏi bệnh viện, xe nhà họ Lãnh đã chờ ở đó, tài xế nhìn thấy cả nhà Lãnh Bác Văn đã ra, vội vàng xuống xe mở cửa xe.
Mà vệ sĩ trên chiếc xe khác cũng xuống đỡ Lãnh Cao Tuấn lên xe giúp bọn họ.
Mộ Cẩn Y nhìn Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam, cô định chờ bọn họ lên xe rồi đi, Diêu Bội Sam lại nói: “Cẩn Y, cháu lên cùng xe với hai bác đi, dù sao vẫn còn chỗ ngồi.”
Mộ Cẩn Y gật gật đầu, nói với Đỗ Nguyên một tiếng, rồi lên xe nhà họ Lãnh.
Xe chạy khoảng nửa giờ, từ từ chạy đến một trang viên ở thành phố Đông Hoan, đây là nơi ở của gia đình Lãnh Bác Văn.
Trang viên có diện tích gần trăm mẫu đất, còn rộng hơn chỗ ở của một số gia tộc thịnh vượng ở thành phố Lâm Uy, có thể thấy của cải nhà họ Lãnh vô cùng phong phú.
Trang viên này được đặt theo tên của Diêu Bội Sam, gọi là Nam Viên, khác với một số trang viên của các gia tộc uy tín. Mọi thứ bên trong trang viên này đều trông rất có cảm giác hiện đại, kiến trúc bên trong đều còn rất mới. Có thể thấy, trang viên này xây chưa được mấy năm.
Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩn Y tới Nam Viên, mọi thứ ở đây đều lạ lẫm với cô. Cô cũng không vội đi ngắm phong cảnh trong trang viên, chỉ yên lặng ngồi trong xe.
Xe dừng lại ở trước cửa toà kiến trúc như lâu đài. Vệ sĩ canh gác ở trước cửa nhìn thấy xe của chủ nhà đã quay về thì vội vàng đi tới đỡ Lãnh Cao Tuấn xuống xe giúp bọn họ.
Sau khi Diêu Bội Sam xuống, cũng mặc kệ con trai, bà ấy thân thiết kéo tay Mộ Cẩn Y cười nói: “Cẩn Y, mau vào nhà với dì, một chốc lát nữa dì dọn phòng cho cháu, đúng rồi, quần áo gì đó cháu cũng không cần bận lòng, dì sẽ cho người đưa tới đây, cháu cứ yên tâm mà ở đây.”
“Vâng.” Mộ Cẩn Y nhẹ nhàng đáp lời, không có bất cứ ý kiến gì về sự sắp xếp của Diêu Bội Sam.
Vừa vào cửa đã thấy một bà cụ phúc hậu mỉm cười đi tới: “Chào ông chủ, bà chủ, cậu chủ.”
“Thím Trương, đây là Mộ Cẩn Y, là vợ sắp cưới của Cao Tuấn, con dâu tương lai của tôi.” Diêu Bội Sam mỉm cười giới thiệu.
“Chào mợ chủ.” Thím Trương cung kính nói.
Lãnh Cao Tuấn bị câu nói này của thím Trương lấy lòng, cười giống như tên ngốc: “Thím Trương, thím mau đưa mợ chủ lên lầu, xem xem cô ấy thích phòng nào, bất kể cô ấy thích phòng nào, thím cũng cho người dọn dẹp đi.”
Thím Trương cười gật đầu: “Vâng, cậu chủ.”
“Mợ chủ, mời đi theo tôi.”
Mộ Cẩn Y đột nhiên bị gọi là mợ chủ thì thật sự không biết có nên trả lời hay không.
Sau đó nhớ mình quyết tâm phải gả cho Lãnh Cao Tuấn, cô cũng không ngượng ngùng nữa mà gật gật đầu với thím Trương: “Làm phiền thím Trương.”
“Không phiền không phiền, mợ chủ, căn phòng bên cạnh phòng cậu rất tốt, phòng rộng, cũng có ánh sáng tốt nữa. Tôi dẫn mợ chủ đi xem một chút, nếu mợ chủ thích, tôi sẽ cho người dọn dẹp ngay.”
“Đã vậy thì cũng không cần đi xem, nghe theo sự sắp xếp của thím Trương.”
Mộ Cẩn Y vốn không phải người thích bắt bẻ, hơn nữa ở bên cạnh Lãnh Cao Tuấn cũng tiện chăm sóc Lãnh Cao Tuấn hơn. Vì thế, cô cũng không cần suy nghĩ, đã lập tức đồng ý với lời đề nghị của thím Trương.
Thím Trương mừng ra mặt: “Được, tôi lập tức cho người dọn dẹp phòng.”
“Thím Trương, tiền thưởng tháng này của thím tăng gấp đôi.” Lãnh Cao Tuấn thật sự rất hài lòng với thím Trương, vậy mà lại hiểu anh đến thế, tháng này không tăng tiền thưởng cho bà ấy, anh cũng cảm thấy áy náy.
“Cảm ơn cậu chủ.” Thím Trương mừng rỡ hớn hở, đi nhanh như gió.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT