Mộ Cẩn Y ngây người, cô không ngờ Lãnh Cao Tuấn sẽ hỏi mình như thế, Lãnh Cao Tuấn nhìn thấy dáng vẻ ấy của cô sao mà không hiểu cho được? Anh xua tay rồi nói: “Thôi bỏ đi, coi như anh chưa hỏi gì.”

Tuy con nhóc này vẫn luôn miệng nói muốn lấy anh nhưng anh có thể cảm nhận được thật ra cô vốn không hề yêu mình. Đôi khi anh cảm thấy khá là bực bội, rõ ràng cô không có tình yêu với anh nhưng tại sao cô cứ cố chấp muốn lấy anh như thế chứ?

Mộ Cẩn Y nhìn Lãnh Cao Tuấn, nhất thời cô cũng không biết nên nói gì cho phải. Một lúc sau cô mới khẽ nói: “Em không khóc, bởi vì khi đó em quá hoảng loạn, giống như mất đi linh hồn vậy…”

Lãnh Cao Tuấn trợn tròn mắt lên, anh tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề. Giống như mất đi linh hồn ư? Hóa ra anh xảy ra tai nạn lại khiến cô hoảng hốt như thế? Không biết anh có tài cán gì mà lại khiến cô mất đi khống chế chứ?

Mộ Cẩn Y trả lời như thế, nó còn khiến cho người ta phải ngạc nhiên hơn cả việc cô thẳng thắn thừa nhận mình đã khóc rồi. Mộ Cẩn Y nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Lãnh Cao Tuấn, cô không kiềm lòng được mà cúi đầu xuống, cũng không dám đối diện với anh.

Dáng vẻ e thẹn của cô gái nhỏ khiến trái tim của Lãnh Cao Tuấn đập thình thịch thình thịch như sấm rền. Xong đời rồi, rõ ràng cô gái này là một cô gái rất tự tin và kiêu ngạo nhưng đứng trước mặt anh cô lại biết thả thính như thế, anh nào chịu được cơ chứ?

Nếu như là người phụ nữ bình thường nói với Lãnh Cao Tuấn những lời như thế chắc chắn anh sẽ khinh thường nhưng người phụ nữ này không giống họ. Cô là người phụ nữ anh quen từ rất lâu trước đó, là Mộ Cẩn Y kiêu ngạo, lạnh lùng trong lời nói của người khác. Một người luôn lạnh lùng, thờ ơ với người khác chỉ nói những lời ấy với một mình anh, nếu như anh còn từ chối được thì anh đã không còn là đàn ông nữa rồi.

“Nhóc con, anh thấy mình không xong thật rồi, phải làm sao đây.” Lãnh Cao Tuấn mở to mắt nhìn Mộ Cẩn Y, rồi đáng thương nói.

Mộ Cẩn Y nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Lãnh Cao Tuấn cúi đầu xuống rồi khẽ ho một tiếng.

Lúc này, Diêu Bội Sam và Lãnh Bác Văn đi tới bệnh viện, bọn họ còn mang theo bữa trưa cho Lãnh Cao Tuấn. Diêu Bội Sam không ngờ Mộ Cẩn Y cũng đang ở đây, bà ấy ngạc nhiên hỏi: “Cẩn Y, tại sao cháu lại ở đây? Tối qua cháu đã không ngủ suốt cả đêm rồi, sao buổi sáng không cố gắng nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Lãnh Cao Tuấn nghe thấy thế thì ngạc nhiên hỏi: “Mẹ ơi, ý của mẹ là tối qua cô ấy đã ở bên con suốt cả đêm ư?”

Diêu Bội Sam lườm Lãnh Cao Tuấn rồi nói: “Còn không phải sao, đêm qua con bé cứ ở đây đợi con ra khỏi phòng phẫu thuật. Lúc về thì trời cũng sắp sáng rồi.”

Lãnh Cao Tuấn giật mình, anh nhìn về phía Mộ Cẩn Y. Lúc này anh mới phát hiện ra mắt cô đã có quầng thâm. Cũng có nghĩa là tối qua cả đêm cô không ngủ rồi sáng nay còn chạy đến đây chăm sóc anh nữa sao? Một công tử bột như anh có tài cán gì mà lại khiến cô bỏ ra nhiều như thế chứ?

“Em mau về nghỉ ngơi đi, em cũng thấy rồi đó mẹ anh đã đến đây rồi. Hơn nữa ở đây còn có bác sĩ và y tá trông nom anh, sẽ không có chuyện gì đâu.” Vừa nghĩ đến việc Mộ Cẩn Y vì ở bên cạnh mình mà không ngủ không nghỉ Lãnh Cao Tuấn lại cảm thấy vừa cảm động vừa đau lòng.

“Đi đâu mà đi? Đi đi lại lại vất vả lắm, tầng trên có phòng. Cẩn Y, cháu lên đó nghỉ ngơi đi, để bác đưa cháu đi.”

Đây là bệnh viện tư nhân cao cấp, ở đây ngoài phòng bệnh ra thì còn thiết kế thêm cả phòng ngủ nữa. Là để thuận tiện cho người nhà bệnh nhân dễ bề sử dụng.

Tối qua Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam cũng đã nghỉ ngơi trong căn phòng trên tầng thượng này, bọn bọ cứ tưởng tối qua Mộ Cẩn Y đã quay về nhà, nghỉ ngơi ở nhà rồi, đâu ngờ mới sáng sớm con nhóc này đã chạy đến đây thăm Lãnh Cao Tuấn rồi chứ.

Diêu Bội Sam nghĩ thế nào cũng không thông suốt, bà ấy không biết con trai nhà mình có cái số chó ngáp phải ruồi gì. Mộ Cẩn Y đồng ý lấy anh đã là phúc tổ tiên để lại rồi, vậy mà cô còn để tâm đến anh như thế nữa, đúng là kỳ quái.

“Mẹ ơi, mẹ đợi chút.” Lúc Diêu Bội Sam sắp kéo Mộ Cẩn Y ra khỏi phòng bệnh thì bị Lãnh Cao Tuấn gọi chặn lại.

Diêu Bội Sam ngoảnh đầu lại nói: “Sao vậy?”

“Cô ấy còn chưa ăn cơm nữa, muốn nghỉ ngơi thì cũng phải ăn no trước đã chứ?”

Diêu Bội Sam vỗ đầu mình: “Ôi chao, nom mẹ kìa ngốc thế không biết. Cẩn Y à, bác xin lỗi nhé. Bác thấy cháu không được nghỉ ngơi, cuống cuồng nên hồ đồ mất. Nhưng mà không sao để bác đưa cháu lên phòng nghỉ ngơi trước, lát nữa bác sẽ bảo người mang bữa sáng đến cho cháu.”

“Bác à, bác cứ ở đây chăm sóc cho Cao Tuấn đi ạ, chuyện ăn cơm với nghỉ ngơi tự cháu có thể xử lý được.”

“Không cần đâu không cần đâu, có bác trai ở đây nom nó là được rồi, hơn nữa chỗ này còn có bác sĩ với y tá, cũng không cần bác phải tự mình trông nom đâu.” Diêu Bội Sam nói, sau đó bà ấy kéo Mộ Cẩn Y ra khỏi phòng bệnh.

Đợi đến khi Diêu Bội Sam và Mộ Cẩn Y rời đi, Lãnh Bác Văn mới bày đồ ăn mình mang đến ra rồi nói: “Cao Tuấn, con ăn cơm đi.”

“Ba à, ba vẫn nên gọi y tá tới đây thì hơn. Để cho ba chăm sóc con, con cứ cảm thấy kỳ kỳ sao ấy.”

Lãnh Bác Văn lườm Lãnh Cao Tuấn rồi nói: “Cao Tuấn, ba cần phải nhắc nhở con, bây giờ con đã là người có vợ chưa cưới rồi đó, bên ngoài thì phải chú ý đến lời nói và cử chỉ của mình. Con hãy nói thật cho ba biết có phải con nhìn trúng cô y tá nào rồi phải không?”

Lãnh Cao Tuấn trợn tròn mắt, anh nói: “Ba à, con tệ hại như thế trong mắt ba sao?”

“Ai bảo con suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, cái này còn trách ba suy nghĩ linh tinh sao? Không nhắc đến chuyện ngày trước nữa nhưng kể từ bây giờ con phải giữ mình trong sạch cho ba. Lát nữa ba sẽ nói chuyện với giám đốc bệnh viện để ông ấy tuyển mấy y tá nam đến đây.” Lãnh Bác Văn thở dài não nề.

Lãnh Cao Tuấn há hốc miệng: “Ba à, ba nghiêm túc đấy hả?”

“Tất nhiên, Cao Tuấn con phải biết là Cẩn Y đồng ý lấy người có phẩm hạnh như con đã là phúc phận tu mấy đời của con rồi. Thế nên con cần phải chú ý một chút. Nếu như con dám cả gan trêu ghẹo y tá trong bệnh viện thì xem ba xử con thế nào.”

Lãnh Cao Tuấn cạn lời nhìn lên trời, từ khi nào nhân phẩm của anh lại trở nên tệ hại như thế rồi chứ? Thậm chí ngay cả ba ruột của anh cũng phải đề phòng trước sau như thế.

“Ba à, gần đây công ty không có chuyện gì ạ? Sao ba lại có thời gian chạy đến chỗ của con vậy?” Lãnh Cao Tuấn thật sự rất muốn đuổi khéo ba mình ra ngoài nhưng anh cũng không dám thể hiện quá rõ ràng.

“Thằng nhóc thối này con tưởng ba vui vẻ đến đây thăm con đấy à? Đã bảo con lái xe thì đừng lái nhanh như thế rồi. Lần này thì hay rồi, mấy tháng không đi đâu được, ngay cả đám cưới cũng phải dời lại, chẳng phải đều là do con tự mình chuốc lấy hay sao, biết chưa?”

“Dời đám cưới lại…” Lãnh Cao Tuấn ngẩn người, đúng rồi vốn định tháng sau anh và Mộ Cẩn Y sẽ kết hôn nhưng mà bây giờ e là không được rồi, anh cũng thấy hơi tiếc nuối.

“Haizz.” Lãnh Cao Tuấn thở dài ngao ngán.

“Thôi được rồi, thở dài có tác dụng gì đâu, ăn cơm đi. Lát nữa ba sẽ đi nói với giám đốc bệnh viện để ông ấy tuyển mấy y tá nam đến đây.” Lãnh Bác Văn đẩy cái bàn nhỏ đến trước giường, sau đó lại đỡ Lãnh Cao Tuấn ngồi dậy.

“Ba à, y tá nam thì thôi không cần đâu, ba điều hai người giúp việc nữ ở nhà đến đây là được rồi.” Bảo đàn ông chăm sóc cho anh ư? Nghĩ đến thôi Lãnh Cao Tuấn đã cảm thấy sởn hết da gà lên rồi.

“Chẳng phải giúp việc nữ cũng là nữ hay sao? Y tá nam vẫn tốt hơn, khỏe mạnh lại còn chuyên nghiệp, chăm sóc cho con là thích hợp nhất rồi.” Lãnh Bác Văn không hề bị dao động.

Vì muốn để cho Lãnh Cao Tuấn có thể thuận lợi lấy Mộ Cẩn Y ông ấy đã rất nhọc lòng.

“Nhưng mà người vừa mới tuyển vào thì là người mới, người mới thì chuyên nghiệp được bao nhiêu chứ?”

“Con không cần phải lo lắng điểm này, ba sẽ bảo giám đốc bệnh viện đi săn lùng người lương cao ở bệnh viện khác về đây.”

Lãnh Cao Tuấn: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play