Mộ Thị là công ty do ông ngoại Mộ Cẩn Y sáng lập, cả đời bà ngoại chỉ sinh ba đứa con gái.
Sau khi mẹ Mộ Cẩn Y tới tuổi lập gia đình thì chọn một người tới ở rể, từ đó có Mộ Cẩn Y.
Chỉ tiếc, khi cô mười tuổi, ba mẹ Mộ Cẩn Y bất ngờ mất mạng.
Mộ Giai Kỳ là dì hai của Mộ Cẩn Y, mấy năm trước chồng dì hai đã qua đời vì bệnh tật, dì hai đưa con gái về nhà họ Mộ sống.
Trước khi mất, ông ngoại dặn cô phải chăm sóc hai mẹ con bọn họ, cho nên hai người này vẫn luôn sống trong ngôi nhà này.
Mà dì ba của cô, sau khi ông ngoại ra đi thì đã ra nước ngoài định cư.
Hiện giờ trong nhà chỉ còn lại Mộ Cẩn Y và hai mẹ con Mộ Giai Kỳ.
Khi Mộ Cẩn Y từ trên lầu đi xuống, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người cô. Lúc Mộ Giai Kỳ nhìn thấy Mộ Cẩn Y mặc bộ váy này thì bà ta hơi sửng sốt một chút.
Lãnh Cao Tuấn lười biếng ngồi trên sô pha, khoảnh khắc anh nhìn thấy Mộ Cẩn Y thì huýt một tiếng sáo nhỏ.
Diêu Bội Sam nhéo một cái lên eo Lãnh Trạnh Ngôn, đưa mắt cảnh cáo anh, nhắc nhở anh ngồi ngay ngắn một chút.
Lãnh Cao Tuấn không để bụng, nhưng vẫn yên lặng ngồi thẳng người.
Mộ Cẩn Y nhìn thấy tương tác giữa Diêu Bội Sam và Lãnh Cao Tuấn, cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng lúc cô nhìn Lãnh Cao Tuấn, hốc mắt lại có chút cay cay.
Vẫn có thể gặp lại anh, thật tốt!
Để che giấu sự hớ hênh của mình, cô vội vàng cúi đầu xuống, yên lặng đi về phía người nhà họ Lãnh.
“Chào hai bác, rất xin lỗi vì đã để hai bác đợi lâu.”
Lần đầu tiên Diêu Bội Sam thấy Mộ Cẩn Y đã yêu mến cô.
Cô cao quý, xinh đẹp lạnh lùng, lại có khí thế, vừa nhìn là biết cô có thể quản được con trai của bà.
Bà ấy nhiệt tình kéo tay Mộ Cẩn Y, kéo cô ngồi xuống bên cạnh bà ấy.
“Cẩn Y, gặp được cháu bác thật sự rất vui. Bác muốn tới thăm cháu từ lâu rồi, nhưng trước đó bác và ba nó vẫn luôn ở nước ngoài nên không đi được.”
Thôi Uyên Uyên và Mộ Giai Kỳ nhìn chằm chằm vào bàn tay Mộ Cẩn Y bị Diêu Bội Sam kéo, kinh ngạc tới mức rơi cả tròng mắt xuống.
Không phải Mộ Cẩn Y ghét nhất là người khác chạm vào cô sao?
Chỉ cần là người lạ tới gần cô trong vòng một mét thì cô đều không chịu nổi, sao hôm nay lại như vậy?
Sao cô lại có thể để Diêu Bội Sam kéo tay cô?
Sự khác thường của Mộ Cẩn Y khiến Thôi Uyên Uyên cực kỳ kinh ngạc, ngay cả Mộ Giai Kỳ cũng mất bình tĩnh.
Bà ta cảm thấy chuyện này không ổn lắm.
Quả nhiên, chuyện sau đó đã xác minh suy nghĩ của bà ta.
Mộ Giai Kỳ nghe thấy Diêu Bội Sam nói.
“Cẩn Y à, khi cháu còn rất nhỏ, bác và mẹ cháu đã hứa với nhau, chờ cháu lớn lên rồi gả cho Cao Tuấn nhà bác. Bây giờ cháu cũng trưởng thành rồi, cháu xem, có phải nên chọn thời gian nào đó để quyết định chuyện kết hôn của hai đứa không?”
Mộ Giai Kỳ và Thôi Uyên Uyên đều nhìn chằm chằm Mộ Cẩn Y không chớp mắt, cho rằng sẽ nghe được câu từ chối từ trong miệng cô.
Những mà sau đó, bọn họ lại thấy Mộ Cẩn Y nhoẻn miệng cười, hơi gật đầu, nhẹ giọng nói.
“Vâng, mọi việc nghe theo sự sắp xếp của bác.”
Mộ Cẩn Y vừa dứt lời, Lãnh Cao Tuấn vẫn luôn yên lặng ngồi ở một bên cũng không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Tất cả mọi người ngồi ở đây, có kinh ngạc, cũng có vui mừng.
Diêu Bội Sam cho rằng Mộ Cẩn Y sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.
Dù sao thì danh tiếng của con trai bà ấy cũng không tốt lắm, bị người ta ghét cũng là chuyện bình thường.
Tuy rằng bà ấy biết con trai mình không phải người như vậy, nhưng người khác lại không biết.
Mộ Giai Kỳ nghe đến đó thì lập tức lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.
Thôi Uyên Uyên đã bôi xấu thanh danh của Mộ Cao Tuấn tới mức như vậy rồi, sao cô còn đồng ý chứ?
Lúc này Thôi Uyên Uyên ngẩng đầu, đỏ mắt, nhìn về phía Mộ Cẩn Y.
“Chị họ, chị thật sự muốn đồng ý sao? Chị không cần anh Trang Đông Quân nữa sao? Chị vì Mộ Thị, không tiếc hy sinh hạnh phúc của mình sao?”
Thôi Uyên Uyên mới nói mấy câu mà nước mắt cũng sắp rơi xuống, tỏ vẻ đau lòng cho Mộ Cẩn Y.
Diêu Bội Sam vốn đang rất vui mừng, sau khi nghe Thôi Uyên Uyên nói xong thì sắc mặt lập tức thay đổi.
Bà ấy nhìn về phía Thôi Uyên Uyên, lạnh lùng nói.
“Cháu có ý gì? Anh Trang Đông Quân gì? Vì Mộ Thị gì? Cháu muốn nói gì?”
Thôi Uyên Uyên nhìn thẳng vào ánh mắt hùng hổ doạ người của Diêu Bội Sam, nhát gan rụt rụt cổ, sau đó sợ hãi co rụt vào bên cạnh Mộ Cẩn Y, nức nở nói.
“Chị họ, em… Chỉ là em đau lòng cho chị, chắc chắn là chị sợ sau khi mình từ chối thì nhà họ Lãnh sẽ chèn ép Mộ Thị đúng không? Rõ ràng người chị thích là…”
Mộ Cẩn Y không đợi cô ta nói xong, trực tiếp cắt ngang lời cô ta.
“ Uyên Uyên, nhất định là do cô đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều rồi đấy. Sức tưởng tượng của cô phong phú thật. Với năng lực của tôi, cần phải ép dạ cầu toàn hy sinh hạnh phúc cả đời mình sao?”
Khi Mộ Cẩn Y nói những lời này, cô cực kỳ cao ngạo. Giây phút ấy, Lãnh Cao Tuấn lại nhìn cô đến thất thần.
“Nhưng mà anh Trang Đông Quân…”
Trong lòng Thôi Uyên Uyên tức giận muốn chết, rõ ràng là trước đó đã nói tuyệt đối sẽ không gả cho Lãnh Cao Tuấn, sao đột nhiên lại thay đổi?
Đáng giận nhất là cô ta cũng sốt ruột muốn chết mà chỉ có thể ở đây giả vờ nhu nhược, phát huy kỹ thuật diễn.
“Gần đây Trang Đông Quân luôn lấy lòng tôi, tôi cũng đã nói với anh ta rằng tôi có đã có hôn ước rồi mà anh ta vẫn không bỏ cuộc, nhân phẩm đáng lo ngại.”
Mộ Cẩn Y nhàn nhạt nói.
Thôi Uyên Uyên bị câu này của Mộ Cẩn Y chặn họng không nói nổi một câu.
Mộ Cẩn Y lại không để ý tới cô ta mà nhìn sang Diêu Bội Sam, dịu dàng nói.
“Bác gái, bác đừng để ý, cũng do em họ cháu quan tâm cháu thôi. May mà mấy năm nay em ấy vẫn luôn để ý Lãnh Cao Tuấn giúp cháu, em ấy nói rất rõ nhân phẩm của Lãnh Cao Tuấn cho cháu biết.”
Mộ Cẩn Y nói một câu hai nghĩa, Diêu Bội Sam cũng nghe ra được, cô em gái này của cô, sợ là có tâm tư khác.
Bà ấy nhìn Thôi Uyên Uyên một cái, trong mắt hiện lên vẻ khinh miệt, sau đó trực tiếp lơ cô ta, nói với Mộ Cẩn Y.
“Cẩn Y, chuyện lễ cưới cũng không vội. Cháu có thể thử tiếp xúc với thằng nhóc này trước, nếu như không hài lòng thì hủy bỏ cũng không muộn.”
Lãnh Cao Tuấn luôn không cơ hội nói chuyện, anh vừa nghe được lời này thì lập tức mất bình tĩnh.
“Mẹ, rốt cuộc là con có phải con trai ruột của mẹ hay không vậy?”
Diêu Bội Sam hừ một tiếng.
“Nếu như có thể chọn, mẹ tình nguyện chọn Cẩn Y là con gái của mẹ, đáng tiếc trước kia lại sinh ra thằng nhóc thối con.”
“… Vậy thì đúng là thiệt cho mẹ.”
Lãnh Cao Tuấn cong cong khóe miệng.
||||| Truyện đề cử:
Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé! |||||
Diêu Bội Sam thấy đã nói xong chuyện chính, bà đứng lên nói.
“Ông xã, một lát nữa chúng ta còn có việc phải giải quyết nên phải đi trước thôi. Cao Tuấn, hôm nay là cuối tuần, dù sao con cũng không có việc gì nên cứ ở lại với Cẩn Y nhé.”
Lãnh Cao Tuấn: …
Mộ Cẩn Y: …
Sau khi Lãnh Bác Văn và Diêu Bội Sam rời đi, không khí trong phòng khách trở nên rất xấu hổ.
Thôi Uyên Uyên vẫn muốn nói thêm gì đó ở trước mặt Lãnh Cao Tuấn thì Mộ Cẩn Y lại đứng lên, nhìn về phía Lãnh Cao Tuấn rồi thấp giọng nói.
“Anh đi theo em.”
Cô trực tiếp đưa Lãnh Cao Tuấn vào phòng ngủ của mình.
Sau khi Lãnh Cao Tuấn vào phòng mới nhận ra, vậy mà anh lại vào phòng ngủ của Mộ Cẩn Y.
Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của anh không tự giác nhếch lên một chút:.
“Đây coi như là anh vào khuê phòng rồi nhỉ?”
“Ừm.”
Mộ Cẩn Y thấp giọng đáp lại một câu.
Mộ Cẩn Y đi đến trước bàn trang điểm của mình, cô lấy ra một cái hộp từ trong cùng ngăn kéo, sau đó đi đến trước mặt Lãnh Cao Tuấn.
Cô mở hộp ra ở trước mặt Lãnh Cao Tuấn, chỉ thấy trong chiếc hộp là một đôi nhẫn cổ.
Cô lấy chiếc nhẫn của nam ra, sau đó cầm tay Lãnh Cao Tuấn, nhanh nhẹn đeo chiếc nhẫn dành cho nam lên ngón áp út của anh.
“Đây là nhẫn mẹ em để lại cho em. Bà ấy nói, đây là quà bà ấy tặng cho em và chồng tương lai.”
Cô dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lãnh Cao Tuấn, khí phách nói.
“Đeo nhẫn của em thì chính là người của em.”
Lãnh Cao Tuấn: …