Chàng kỵ sĩ đứng đắn phải làm sao đây.
Rebecca rơi vào đống rắc rối khó tả này.
Cho nên phải trực tiếp làm rõ chuyện này.
Rebecca nghĩ vậy.
Nàng đã vô tình mà gây sức ép lên tinh thần của đối phương, nếu vẫn không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì, chắc hẳn giấc mơ của kỵ sĩ có liên quan đến nàng.
Tiếc là nàng không thể biết được cảnh mộng đấy như thế nào.
Nhưng cũng không có vấn đề gì, nàng nghĩ, mình có thể làm cho đối phương có thể thực hiện được những gì đã mơ thấy.
Kỵ sĩ nói không hề sai, toàn bộ đồ dùng của Rebecca đều là đắt tiền, lại vừa mỏng nhẹ, mềm mại. So với kỵ sĩ thì ngay cả tấm chăn mền cũng thô ráp vô cùng, Rebecca cảm giác được sự áp lực khác biệt cùng với cảm giác thô ráp, những thứ vải bông này sẽ cọ đỏ da thịt của nàng.
Giờ Rebecca có thể chịu đựng được những thứ này, bởi vì nàng muốn "ăn thịt". Những người muốn làm việc lớn, cần phải học cách kiên nhẫn. Đây là lời mà nữ hoàng Cartherine đã nói với nàng.
Khi nói những lời này, nữ hoàng Cartherine đang nằm trên chiếc trường kỷ, vương phu thì đang kể cho người những câu chuyện cổ xưa, còn kỵ sĩ đang quỳ một gối xuống bên cạnh, nhẹ nhàng đấm chân cho người.
Rebecca rất hâm mộ điều đó, đương nhiên là không phải chuyện được kỵ sĩ đấm chân cho, mà là nữ hoàng có thể tùy ý dùng kỵ sĩ cho riêng mình. Rebecca nghĩ ngợi, Gerd đúng là ở phương diện này rất có tiềm năng, đáng tiếc là anh lại trung thành quá mức, bây giờ nhìn kĩ thì hình như hai bên má đều đã đỏ lên cả rồi, nhưng anh vẫn nằm yên trên giường, không nhúc nhích, không nằm gần cạnh nàng.
Anh cũng không nói gì, trầm mặc mà im lặng, thân thể lại ấm áp, mỗi một tế bào cơ bắp đều đang căng như dây đàn. Rebecca thậm chí còn có thể cảm nhận được dòng máu nóng hổi đang chảy qua từng cơ bắp vô cùng cường tráng của anh, những thứ này làm cho nàng cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, còn có một vài mùi hương kỳ lạ đang vẩn vương quanh đây, mũi kiếm rung lên mất kiểm soát.
Chàng kỵ sĩ chính trực đang cố gắng nhẫn nại.
Những cậu bé ngoan lúc này sẽ làm gì nhỉ?
Rebecca không biết.
Nhưng nàng biết những đứa trẻ hư hỏng sẽ làm gì.
"Gerd", Rebecca nói, "Ngươi bị bệnh à?"
"Không có".
"Thế sao thứ kia vẫn cứ!" Rebecca vươn tay ra, chuẩn bị nắm thứ đó vào, thì Gerd nắm cổ tay của nàng, ngăn cản hành động của nàng.
"Không được", Gerd nhìn sâu vào mắt nàng, "Công chúa, tôi biết là người rất tò mò, nhưng mà loại chuyện này.."
Anh mang trên người một chiếc áo sơ mi trắng vô cùng sạch sẽ, vầng trán lấm tấm mồ hôi, đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm, cùng với mái tóc màu vàng kim sáng chói như ánh mặt trời.
"Nhưng chuyện này không được", Gerd thấp giọng nói, "Xin người hãy tha thứ cho tôi, công chúa. Thân thể của người vô cùng cao quý không thể đến gần với thân thể hèn mọn này của tôi, bây giờ, mời người trở lại phòng của mình, nếu không tôi sẽ mạo phạm một lần mà đưa người quay trở về đấy."
Anh vẫn cứ vừa khiêm tốn vừa nói: "Công chúa, xin người đừng trêu chọc tôi nữa."
Rebecca cảm thấy anh rất đáng thương, hệt như một người vừa bị chủ nhân mắng vậy, bộ dạng đáng thương, chàng kỵ sĩ chính trực ngay thẳng đang phải đấu tranh với những suy nghĩ xấu xa của mình, thê thảm đến mức Rebecca chẳng nỡ muốn nói thêm điều gì nữa.
Nhưng Rebecca chính là một đứa trẻ hư hỏng, nàng cũng chẳng để tâm đến những chuyện khác.
"Nhưng ta rất tò mò," Rebecca khờ khạo nói, "Gerd, ta muốn biết ngươi dùng nó như thế nào."
Gerd trên mặt đã ửng đỏ: "Công chúa, tôi ---"
Nói đến đây, Rebecca thở ra một hơi rồi cười: "Được rồi, chọc ngươi vui thật đấy. Có thể buông tay của ta ra được không? Ta đau lắm đấy."
Gerd cứ như vừa ở trong mộng mới tỉnh dậy, luống cuống buông tay của mình ra, cúi đầu: "Công chúa ----"
"Không được gọi ta là công chúa," Rebecca nhắm mắt lại, chậm rãi quay lại nằm thẳng người ra, "Ta rất thích tấm chăn này của người, ở đây cũng khiến ta có cảm giác an toàn, ta quyết định sẽ ở lại đây ngủ cùng với ngươi."
Gerd vẫn còn kiên trì: "Như vậy không hợp quy tắc."
"Vậy ngươi chọn đi", Rebecca nói tiếp, "Hoặc là bây giờ ôm ta quay trở về phòng, hoặc là để ta qua đêm ở chỗ này, sáng sớm mai tự ta sẽ quay trở về."
Vì vậy, Gerd đành ngậm miệng lại.
Chàng kỵ sĩ vì hành động hồn nhiên của công chúa mà cảm thấy trong lòng phức tạp.
Gerd nằm trên giường, có thể cảm nhận được thân thể của nàng ở bên cạnh đang hô hấp đều đều.
Công chúa đúng là chìm vào giấc ngủ rất nhanh, chắc hẳn ban ngày người đã tiêu hao quá nhiều sức mạnh của mình.
Rất nhẹ, nhẹ đến nỗi không bằng trọng lượng của một đóa hoa, đang nằm trên giường của kỵ sĩ. Mùi hương của nàng vừa thơm vừa mềm mại, nhìn qua cứ như bé con ngoan ngoãn dễ thương.. Thì ra công chúa cũng có thể nhỏ nhắn như thế này..
Kỵ sĩ tự giác cách xa công chúa, anh lo lắng sợ ban đêm khi ngủ sẽ không cẩn thận mà đè công chúa, nàng dường như không thể chịu được sức nặng quá lớn, nàng có thể sẽ bị khó thở --- Không được, không thể, hãy nghĩ về những hình ảnh khác.
Ngẫm lại Kinh thánh, ngẫm lại sự yêu thương của cha, ngẫm lại những lời dặn dò của ông ngoại, ngẫm lại nghĩa vụ của một chàng kỵ sĩ.
Gerd nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mà hít thở, cảm giác đã yên tĩnh hơn một chút.
Sau đó, anh nghe thấy những lời nói hoang đường của công chúa.
Lời nói trong mơ mềm mại mà ngọt ngào.
".. Gerd.. Ta rất thích Gerd.."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT