Rebecca đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy kỵ sĩ đang nửa ngồi nửa nằm trên giường.

Gerd mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, cho dù là đi ngủ cũng phải cài hết tất cả nút áo vào, như vậy, để tránh nảy sinh mấy tình huống bất ngờ nếu vô tình gặp phải công chúa.

Chàng kỵ sĩ cứ như vậy mà tuân thủ nghiêm ngặt đạo đức của mình.

Chân anh được phủ kín bởi tấm chăn dày, Gerd đang khoanh chân trên giường, dường như đang muốn mượn tấm chăn để che đậy một chút dấu vết.

Trong phòng lại không bật đèn, Rebecca theo trí nhớ mà kéo công tác bóng đèn, ánh sáng phủ khắp toàn bộ gian phòng, kỵ sĩ lại đang bối rối, anh cúi đầu, màu tóc vàng kim bên mép phát ra ánh sáng nhàn nhạt, nhìn qua cứ như vừa bắt phải một chú chó đang ăn vụng vậy.

"Công chúa điện hạ," kỵ sĩ nói, "Tôi mới gặp ác mộng."

Lấy đâu ra ác mộng?

Rebecca nhìn theo vẻ mặt của anh đoán ra đại khái tình hình, nàng đoán, có lẽ là kỵ sĩ trong mơ nhất định là không làm gì tốt đẹp với nàng. Bởi vì kỵ sĩ lúc này không dám đối mặt với nàng, cổ cùng lỗ tai của anh đỏ bừng một mảng, cứ như bị nhiệt độ kích thích mà nở rộ như những bông hoa.

Vì vậy Rebecca lại gần anh.

Căn phòng tràn ngập hơi thở của kỵ sĩ, quả thực rất sạch sẽ, dù sao cũng là kỵ sĩ của công chúa, bọn họ đều tuân theo quy tắc và tín ngưỡng, tắm rửa sạch sẽ vào buổi tối và cả buổi sáng. Đồ dùng vệ sinh cá nhân, và cả nước hoa của kỵ sĩ bọn họ đều là do công chúa lựa chọn, bởi vì đó đều là mùi hương yêu thích của nàng ấy.

Thứ Rebecca chọn cho kỵ sĩ có mùi hương thuần khiết, khi nhắm mắt, tựa như ánh mặt trời đang chiếu xuống thảm cỏ xanh mướt khiến chúng chậm rãi chảy ra từng giọt nước thiên nhiên thơm mát.

Công chúa được học tập và được bảo vệ trong hoàng cung nên Rebecca chưa bao giờ được chơi đùa trên bải cỏ, nàng thích ánh mặt trời, thích biển cả rộng bao la, cũng muốn cùng với kỵ sĩ vui vẻ sưởi nắng ấm trên bãi cỏ.

Chỉ nghĩ ra cảnh tượng như vậy mà đã làm cho Rebecca vui sướng trong lòng.

Nhưng kỵ sĩ lại nhanh ngăn cản nàng: "Công chúa, xin người hãy dừng bước, người không thể đến gần tôi."

Hình như anh đang rất bối rối, theo bản năng muốn xuống giường ngăn nàng lại, rồi lại lo lắng mình sẽ thất lễ trước mặt nàng, nên chỉ có thể vội vàng mà ngăn nàng đừng đến gần. "

Rebecca thông cảm cho anh một chút, nhưng nàng vẫn cứ lấy làm thích thú với sự trêu chọc tinh quái đó của mình. Thế là nàng mặc kệ lời ngăn cản của kỵ sĩ mà đi qua, cởi giày, ngồi lên giường.

Gerd bị động tác của nàng làm cho hoảng sợ:" Công chúa điện hạ, người.. "

Rebecca nghiêng người, thân thể của nàng vô cùng mỏng manh yếu ớt, mùi bạch xạ hương nhẹ nhàng len lỏi bay tới trước mặt Gerd, anh muốn đẩy công chúa ra, nhưng anh làm sao có thể dùng hai đôi tay bẩn thỉu của mình đụng vào bờ vai nhỏ nhắn của công chúa được.

Rebecca nói:" Ta cũng gặp ác mộng.. Gerd, một mình ta không ngủ được, ta muốn ngủ cùng với ngươi. "

Gerd bị lời đề nghị của công chúa làm cho phát điên.

Anh làm sao có thể từ chối lời của công chúa điện hạ? Nhất là dưới tình huống như vậy, anh còn kích động, hai bàn tay hèn hạ, còn có tấm chăn giường.. Làm sao có thể giúp công chúa điện hạ ngủ yên được?

Rebecca xốc tấm chăn lên, chui vào trong.

Nàng nói:" Gerd, chăn của ngươi nặng thế. "

Gerd cứng nhắc mà" Ừm "một tiếng, anh vẫn cứ duy trì dáng vẻ như thế, không động đậy. Sau khi công chúa tiến vào, Gerd không dám nhúc nhích.

Anh đắn đo cất lời:" Chăn màn của công chúa đều là từ lông tơ quý báu, lại còn mềm mại như nhung, vải dệt cũng là làm từ tơ tằm.. Mà đồ của chúng ta cũng chỉ là những thứ vải nhung tầm thường. "

" Ồ? "Rebecca cất giọng nghi ngờ," Là vậy sao? "

Gerd nói:" Đúng vậy, thưa công chúa điện hạ, cho nên, xin người hãy --- "

" Ta cũng thích tấm chăn này của ngươi, Gerd ". Rebecca nhắm mắt lại, nàng nói," Vì nó có mùi của ngươi, hơn nữa lại còn nặng, sẽ làm cho ta cảm thấy như Gerd đang ôm lấy ta vậy, cực kỳ có cảm giác an toàn. "

Nếu Gerd có một chiếc đuôi.

Chắc bây giờ đã lắc lư lên tận trời.

Trời ạ.

Công chúa điện hạ, người đang nói cái gì thế?

Vừa nãy anh mới lẩm nhẩm kinh thánh xong, thật vất vả lắm thanh kiếm mới bình tĩnh, giờ lại bị trêu chọc đến nổi bạo loạn lên, mà chủ nhân của thanh kiếm lại ăn ngủ vô cùng bất an. Gerd nhắm mắt lại, anh tự hỏi, làm sao để đem nàng trở về hoặc là làm sao để thuyết phục nàng quay về phòng ngủ mà không cần phải tiếp xúc công chúa điện hạ.

Chàng kỵ sĩ trung thành nghĩ vậy, nghe thấy bên cạnh Rebecca đang nhẹ nhàng trở mình một cái, động tác nhẹ nhàng của nàng mềm mại mà uyển chuyển, khiến cho toàn bộ chiếc giường tràn ngập hương thơm đáng yêu của nàng. Nàng than thở:" Sao chăn của Gerd lại nóng thế này? "

Gerd nhắm mắt lại, anh trả lời:" Vì thân nhiệt của ta cao hơn so với công chúa. "

Rebecca nhỏ giọng lầu bầu:" Cả chăn vừa nóng vừa nặng. "

" Cho nên ", Gerd khuyên giải," Điện hạ, người hẳn là phải quay lại phòng của mình thì hơn. "

Nói xong, anh nghe được một trận âm thanh sột soạt vang tới, công chúa đem từng lớp y phục mang hương thơm của mình mà cởi xuống.

Mùi hương ấm áp tản ra cả phòng, đây..

Thân hình nhẵn bóng của Rebecca hiện ra, nàng vui vẻ nói tiếp:" Vậy ta sẽ không mặc áo ngủ nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play