Bạn Trai Tôi Là Ma

Chương 6


1 năm


[ZHIHU] BẠN TRAI TÔI LÀ MA (HOÀN CHÍNH VĂN)

Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân

14.

Tôi lục tung cả buổi hòa nhạc và phía sau hậu trường, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào.
Về đến nhà, trong nhà trống rỗng.

Lục Dập đi rồi.

Tôi hồn bay phách lạc ngồi trên sàn phòng khách.

Hoa Hoa dè dặt bước tới, cọ đầu vào lòng bàn tay tôi.
Hoa Hoa rất ngoan.
Nó thường nằm trên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mỗi khi ngủ sẽ cẩn thận cuộn tròn vào góc giường, dường như chỉ có nơi đó, mới có thể cho nó cảm giác an toàn.

Bốn năm qua, nó không bao giờ muốn bất cứ ai chạm vào nó.

Tôi biết nó đã chịu đựng những gì, càng không muốn é.p bu.ộc.

Đây là lần đầu tiên nó chạm vào tôi.

Tôi không kìm nén nổi sự nghẹn ngào: “Hoa Hoa, Lục Dập đi rồi.”

Hoa Hoa trông hơi yếu, cái đầu lông lá của nó vùi trong lòng bàn tay tôi, lần đầu tiên trong đời nó ngủ thiếp đi trong tư thế an tâm.

Sau đó, nó cũng không tỉnh lại nữa.

Bé mèo khôn ngoan này, ngay cả khi rời đi cũng rất yên tĩnh.

Tôi ôm thi thể của nó, nước mắt rơi từng đoạn.

“Hoa Hoa, sao cả em cũng rời đi.”

Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nức nở trầm thấp của tôi đứt quãng vang lên.

Gió lạnh đột ngột nổi lên, Hắc Vô Thường khoanh chân ngồi xuống trước mặt tôi, chậm rãi nói: “Nó chế.t, là chuyện tốt.”

Tôi lau sạch nước mắt, lạnh lùng nói: “Anh đã nói để anh ấy đợi tôi, chúng tôi còn chưa từ biệt.”

“Tôi sẽ để cậu ấy chờ cô.” Anh ta nói.

“Khi Lục Dập mất, oán niệm rất nặng, hơn nữa lại có chấp niệm với cô, cậu ấy đã là á.c quỷ, không vào địa ngục, không vào luân hồi.”

“Khi đó cô điên cuồng gửi mèo con xuống địa ngục, quả thực tôi không có cách nào xử lý, cũng không muốn chuốc thêm nghiệp chướng, bèn đến dương gian mang Lục Dập quay về âm phủ.”

“Khi đó cậu ta không còn chút thần trí nào, căn bản tôi không đánh lại cậu ấy. Không ngờ nhắc đến cô, cho cậu ấy xem mèo con cô gửi, cậu ấy mới từ từ khôi phục lí trí, buông bỏ báo thù, về địa phủ với tôi.”

“Tôi để cậu ấy đợi ở âm phủ, vì sợ cậu ấy ở dương gian sẽ hồn phi phách tán. Chỉ có ở địa phủ tôi mới bảo vệ được cậu ấy. Mấy ngày trước nể mặt mũi của tiểu Bạch, tôi mới đồng ý để cô gặp mặt cậu ấy.”

Tôi nhíu mày: “Tiểu Bạch?”

“Ừm, chính là nó.” Hắc Vô Thường chỉ vào Hoa Hoa tôi đang ôm trong lòng.

“Tiểu Bạch chính là đồng nghiệp số khổ của tôi, cũng chính là Bạch Vô Thường.”

Ngày thường tôi buồn chán, cho nên bắt đầu phát sóng trực tiếp chỉ điểm, giải thích một vài nghi hoặc cho người phàm, cũng coi như tích ít công đức cho bản thân. Hôm đó vừa hay thấy Tiểu Bạch từ màn hình của cô.”

“Cậu ta phạm sai lầm, bị giáng xuống cõi súc sinh. Thông thường, cõi súc sinh phải luân hồi mấy trăm đến mấy nghìn lần mới thoát được. May thay, trong cuộc đời này của cậu ta có chủ nhân, thú cưng là cấp cao nhất trong cõi súc sinh.”

“Sau đời này cậu ấy có thể thoát khỏi kiếp luân hồi. Không ngờ, cậu ấy gặp chủ nhân là Từ Phong. Trong lòng sinh ra sự căm thù và oán hận, kiếp này sau khi ch.ết, vốn nên luân hồi lại từ đầu. May thay, cô đã cứu cậu ấy một mạng.”

“Cũng xem như duyên phận của hai người sâu đậm, cậu ấy đã được niệm lực của cô ảnh hưởng, nhận được sự khai hóa của cô, không còn chấp niệm nữa. Sau kiếp này có thể hoàn toàn thoát khỏi cõi súc sinh.”

Tôi ngẩn ngơ ôm thi thể của Hoa Hoa: “Vậy nên Lục Dập và Hoa Hoa, bọn họ chưa ch.ết sao?

“Chết rồi, chỉ là hồn phách vẫn còn đó, cũng không thể đầu thai, tôi và Tiểu Bạch sẽ đưa Lục Dập đi tích đức, chờ đến khi cô thọ chung chính thẩm*, cậu ấy có thể đi đầu thai được.”

*sống thọ và ch.ết tại nhà

“Tóm lại, tôi không lừa cô, tôi sẽ để cậu ấy chờ cô. Điều kiện tiên quyết là cô phải sống thật tốt, đây là tâm nguyện chung của Tiểu Bạch và Lục Dập.”

Tôi lau nước mắt: “Anh không lừa tôi chứ?”

“Không hề, cô yên tâm đi.” Hắc Vô Thường lấy điện thoại ra, “Không có việc gì thì tới xem phát sóng trực tiếp của tôi, tặng nhiều quà vào, không chừng cô còn có thể thấy bọn họ trong phát trực tiếp của tôi đấy.”

“Tặng quà cho anh dùng tiền âm phủ hay nhân dân tệ?” Tôi liếc mắt nhìn iphone 8Plus trong tay anh ta, “Tôi sẽ sỉ 10 chiếc điện thoại đời mới nhất cho anh, anh để cho Lục Dập và Hoa Hoa dùng được không?”

“Mơ hay quá.” Hắc Vô Thường trợn tròn mắt xem thường, “Âm dương cách biệt còn muốn yêu đương qua mạng.”

“Điện thoại của tôi được đặt riêng, không giống với mấy đồ phế phẩm của cô. Với lại, bản thân tôi còn lén dùng điện thoại, còn dám để bọn họ dùng ư? Địa phủ không có pháp luật à?”

Tôi ngượng ngùng: “À…”

“Nhớ đấy, tặng quà dùng nhân dân tệ, hóa vàng thì tiền âm phủ. Mấy ngày nữa tôi đến tìm cô lấy điện thoại, tôi muốn mẫu màu trắng mới nhất. Đúng rồi, cho tôi một chiếc ốp điện thoại thật ngầu, phong cách âm phủ.”

“Hả?” Tôi trợn to mắt nhìn anh ta.

“Những gì nên nói đã nói hết rồi, đi đây.”

Anh ta phất tay một cái, rời đi như kiểu chạy trốn, sợ tôi hỏi thêm câu nữa.

Tôi vẫn ngồi dưới sàn, nhìn căn phòng trống không, tâm trạng hơi phức tạp.

Hồi lâu, tôi lấy điện thoại gọi cho Tống Dương.
“Trước khi thi hành án t.ử hình, còn có thể xin gặp mặt không?”

Đầu bên kia yên tĩnh rất lâu, “Chị dâu, tội gì phải làm khổ mình thế?”

“Tôi muốn gặp hắn.” Tôi nói.

Cậu ấy thở dài thườn thượt: “Được.”

15.

Phòng gặp mặt.

Sau 4 năm, tôi lại lần nữa thấy gương mặt của Từ Phong qua ô cửa kính.

Gò má anh ta hõm xuống, trong mắt hiện tia máu, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem sám hối, cầu xin tôi.

“Tiểu Hà, cô cho tôi một cơ hội hối cải làm người được không? Tôi thật sự biết sai rồi, tôi không muốn chế.t.”

Tôi thờ ơ nhìn anh ta: “Hối hận à?”

Nước mắt gã ta lăn dài trên gò mã hóp lại, rơi vào trong miệng: “Hối hận, thật sự, mỗi ngày tôi ở đây đều hối hận.”

“Tôi sẽ dùng cả đời này để bù đắp sai lầm của mình, cầu xin cô, cho tôi một cơ hội được không, tôi không muốn chế.t.”

“Anh thật dối trá.” Tôi cười gằn. “Điều anh hối hận cho đến giờ không phải là việc làm tổn thương người khác, mà chỉ hối hận mình làm chưa đủ cẩn thận, hối hận bản thân quá kích động, rước lấy phiền phức cho mình.”

Sắc mặt Từ Phong chân thành, ánh mắt khẩn cầu: “Tiểu Hà, cô đừng như thế, tôi thật sự đang sám hối về tất cả những gì mình đã gây ra, cô cho tôi một cơ hội được không, chỉ cần cô chịu thứ lỗi cho tôi, bảo tôi làm gì cũng được.”

Tôi khẽ nhếch khóe miệng, “Làm gì cũng được?”

“Đúng, bất kỳ chuyện gì.”

“Vậy tôi muốn anh chế.t ngay bây giờ.”

Anh ta sững sờ: “Tiểu Hà…”

“Đáng tiếc.” Tôi lắc đầu. “Tôi thật sự hy vọng lúc đó anh thành công chạy thoát, nếu anh rơi vào trong tay tôi, tôi chắc chắn sẽ không để anh ch.ết nhẹ nhàng như vậy.”

Từ Phong gỡ bỏ vẻ ngụy trang, vẻ mặt đờ đẫn đối diện với tôi trong chốc lát, từ từ cười thành tiếng: “Đúng vậy, thật đáng tiếc, người về hôm đó, sao không phải là cô chứ?”

“Lần đầu tiên nhìn thấy cô, cô thích hợp trở thành một tác phẩm nghệ thuật, làn da trắng nõn mịn màng phải nên bị cắt tứa m.áu, giọng nói dịu dàng của cô phải dùng để thét chói tai, đôi mắt cô phải tràn đầy sự thống khổ và tuyệt vọng.”

“Cô biết không? Sau khi gặp cô, lần đầu tiên tôi cảm thấy ng.ược đã.i động vật nhỏ đã không thể thỏa mãn được tôi."

Lục Dập nói đúng, kể từ ngày chúng tôi chuyển đến làm hàng xóm của hắn ta, bánh xe vận mệnh đã chuyển động.

Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt si mê của gã ta, gằn từng chữ: “Anh thật ghê tởm.”

Hắn ta nhướng mày: “Cảm ơn lời khen của cô.”

“Chuyện anh ngược đãi mèo là tôi đưa ra ánh sáng.”

Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt của anh ấy. Hơn nữa, chuyện này vẫn chưa kết thúc. Dư luận sẽ tiếp tục lên án, bạn bè, người thân của anh sẽ mãi mãi gánh chịu tiếng xấu, tên của anh được đóng đinh trên cột ô nh.ục.

“Kẻ bi.ến th.ái ngư.ợc đã.i mèo cuối cùng lại gi.ết người, chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người hơn, đồng loại của anh sẽ trở thành con chuột qua đường. Nói không chừng, anh sẽ trở thành mắt xích then chốt trong việc thúc đẩy luật bảo vệ động vật.”

“Thế thì sao?” Hắn ta cười khinh thường. “Cho dù bây giờ tôi phải chế.t, cũng chế.t nhẹ nhàng hơn so với cảnh sát Lục, cô biết không? Khi tôi cắt đứt từng ngón tay của cảnh sát Lục, biểu cảm thống khổ của anh ta quả thực là cảnh đẹp ý vui.”.

Tôi khẽ nhếch khóe miệng: “Anh muốn tôi đau khổ sao? Đáng tiếc trong lòng tôi không có gợn sóng nào. Sự đau khổ của Lục Dập đã qua đi, mà của anh vẫn đang còn đó.”

“Anh tin nhân quả báo ứng không?” Tôi hỏi.

Từ Phong ngớ người mấy giây, khoa trương ôm bụng cười to thành tiếng, hồi lâu mới dừng lại, khinh thường nói: “Báo ứng? Đó chỉ là lí lẽ của kẻ yếu, nói ra để an ủi tâm lý mà thôi.”

“Cô nhìn thấy cảnh sát Lục chế,t biết bao đau đớn và không cam lòng, còn tôi sẽ rời đi trong yên bình, khoan thai. Sau khi chứng kiến tất cả những điều này, cô vẫn còn tin vào báo ứng sao?”

Tôi khẽ cười: “Tôi tin, và anh, cũng sẽ tin nhanh thôi.”


16.

Hôm Từ Phong chế.t, trời rất đẹp.

Tôi và bố mẹ, còn có nhóm Lục Dương đi đến trước mộ Lục Dập.

“Anh Lục, mấy anh em bọn em không có bản lĩnh, để tên súc vật kia sống lâu như vậy. Nhưng mà cũng xem như đã báo thù cho anh được rồi.”

Bố tôi đột nhiên xoay người: “Hoa Hoa?”

Tôi nương theo ánh mắt của bố, nhìn thấy một cái đuôi lông lá chợt hiện ra rồi biến mất.

“Ở chỗ này, ông kinh sợ gì chứ?” Mẹ tôi quở trách.

Bố tôi gãi đầu: “Vừa nãy hình như trông thấy Hoa Hoa.”

Mẹ tôi không thèm để ý đến ông ấy, cẩn thận nhìn về phía tôi, khẽ khuyên nhủ: “Thanh Thanh, nếu như Lục Dập còn sống, cậu ấy chắc chắn cũng hy vọng con chăm sóc tốt cho bản thân và sống thật tốt.”

Tôi nhìn bà ấy cười: “Vâng, mẹ, con biết.”

Từ trước tới nay, tôi vốn không phải là cô bạn gái biết nghe lời.

Nhưng lần này tôi sẽ nghe lời anh ấy, sống thật tốt.

Lục Dập, chúng ta sẽ gặp lại nhau, chờ em nhé.

(HOÀN CHÍNH VĂN)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play