Bạn Trai Tôi Là Ma

Chương 5


1 năm


[ZHIHU] BẠN TRAI TÔI LÀ MA (P5)

Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân

11.

Căn phòng tối đen như mực.

Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn tôi, sau đó lại thu mình vào trong góc, vùi đầu nhẹ nhàng ngủ thiếp đi.

“Từ Phong sắp bị xử tử hình rồi.” Tôi nhìn Lục Dập. “Chờ hắn ta chế.t, em sẽ đi tìm anh.”

Anh cười khổ: “Thanh Thanh, anh muốn em sống thật tốt, em còn có bố mẹ, còn có bạn bè, bọn họ cần em.”

“Em biết, em có thể để lại cho họ một khoản tiền thật lớn.” Tôi hít một hơi thật sâu. “Nếu không có sự tồn tại của em, anh cũng sẽ không bị Từ Phong để mắt tới, cũng không phải chế.t, đây là em nợ anh.”

“Thanh Thanh, anh không muốn em nhớ lại, chính là sợ em sẽ nghĩ như vậy. Thanh Thanh, đến bây giờ, hắn ta vẫn không biết người đưa hắn ra ánh sáng là chúng ta, chuyện này và em không liên quan đến nhau. Từ khi chúng ta dọn tới cạnh nhà gã, chuyện đã định trước sẽ xảy ra.”

Anh giang tay kéo tôi vào lòng: “Chuyện này không liên quan với em, người có tội là Từ Phong. Lương thiện, chính nghĩa, đây là những phẩm chất hấp dẫn anh nhất trên người em.”

“Chính nghĩa vô tội, lương thiện vô tội.”

“Thanh Thanh, em còn nhớ ngày chúng mình quyết định cứu Hoa Hoa không? Em nói, em chỉ muốn nó đến thế giới này, ít nhất, có người yêu thương nó một lần trong thời gian ngắn ngủi.

“Anh cũng vậy?

“Anh không có bố, không có mẹ, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, anh chưa bao giờ hiểu được ý nghĩa sự tồn tại của mình. Anh vẫn luôn là mảnh ghép nhỏ bé, cho đến khi được em ghép từng mảnh với nhau.

“Khi sắp ch.ết, anh nghĩ tới câu nói đó của em hết lần này tới lần khác, anh nghĩ, anh đi một chuyến tới thế giới này cũng không xem là thiệt. Ít nhất, anh được em yêu thương, điều này đối với anh là đủ rồi.”

Tôi im lặng, loay hoay với chiếc điện thoại cũ đã tắt nguồn, “Trong phần ghi chú, câu cuối cùng anh chưa gõ xong, vốn muốn nói gì.”

Anh ấy ôm tôi chặt hơn một chút: “Anh yêu em.”

Tôi cười: “Em đoán được, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói với em.”

“Anh yêu em.” Anh ấy hơi cúi đầu, cọ lên gò mà của tôi. “Vậy nên anh mong em có thể sống thật tốt.”

Tôi cẩn thận lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, tự đeo nhẫn lên tay: “Đẹp quá.”

“Là nhẫn cầu hôn anh chuẩn bị cho em à?”

Anh cụp mắt: “Ừm.”

“Nếu như hắn ta không xuất hiện, em sẽ đồng ý lời cầu hôn của anh, ngày hôm đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất trong đời em. Thay vì nhìn thấy thi thể thương tích đầy mình của anh nằm trong vũng m.áu.”

“Thanh Thanh.” Bàn tay lạnh ngắt của anh ấy che lại mắt tôi, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống, “Đừng nghĩ nữa, sau này cũng đừng nghĩ nữa được không.”

Những nuối tiếc, tình yêu, lời nói chưa kịp nói ra cuối cùng đã được một nụ hôn đốt cháy, lửa cháy lan rộng khắp nơi.

Tính cách của Lục Dập từ trước đến nay luôn dịu dàng và khắc chế.

Nhưng bốn năm không gặp, dục vọng chiếm hữu mà anh từng cẩn thận giấu kín trong lòng giờ đã trở thành sự điên cuồng không thể che đậy.


Tôi cũng vậy.

Chúng tôi cảm nhận sự tồn tại của nhau một cách sâu sắc, đồng thời cũng liều mạng muốn lưu giữ khoảnh khắc hiện tại.

Khi tôi đã kiệt sức, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Lục Dập liếc nhìn màn hình và đưa điện thoại cho tôi.

Tôi cầm lấy điện thoại, khàn giọng: “A lô.”

“Chị ơi, dạo này chị thế nào?”

Tôi nhìn Lục Dập phía sau: “Ừm…rất ổn.”

“Ngày mai em có buổi biểu diễn ở công viên phía Bắc, em nhớ chị hát rất hay, có thể làm khách mời đặc biệt không?”

Vừa định từ chối, nụ hôn của Lục Dập đã rơi vào gáy tôi: “Hình như anh còn chưa nghe nữ minh tinh nhà mình hát bao giờ?”

“…Ừm.” Giọng tôi run run đồng ý.

Tôi vừa cúp điện thoại, Lục Dập đã tiến lại gần, cắn nhẹ vào vành tai tôi:

“Thanh Thanh, hóa ra em thích người khác gọi em là chị, vậy để anh gọi em, được không?”

Lúc đó, lý trí của tôi đã bị đánh bại, không rảnh để trả lời.

Sau đó, anh ấy gọi tôi là chị suốt đêm.

Lưu luyến, dịu dàng, khàn khàn, thì thầm.

Nhiều tiếng lọt vào tai.

12

Chạng vạng tối, phòng thay đồ.

Tôi nhắm mắt lại và để chuyên gia trang điểm vỗ nhẹ lên mặt mình.

Lục Dập ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.

Không ai thấy được anh ấy.

Đợi trang điểm xong, tôi vội vàng đuổi hết tất cả nhân viên ra ngoài, ôm cổ Lục Dập: “Em đẹp không?”

Anh nhẹ nhàng vuốt tóc mái tôi: “Đẹp.”

Tôi vô cùng đắc ý: “Lát nữa, em còn hát trước hàng vạn khán giả đấy, hồi trước ở KTV em cầm mic cũng ngại.”

Anh cười: “Ừm, anh sẽ đứng ở hàng đầu ngắm em.”

Một bóng người màu đen đột nhiên xuất hiện trong phòng thay đồ, Hắc Vô Thường ôm vai Lục Dập, cười góp vui: “Tôi cũng muốn xem.”

Cả người tôi cứng đờ, sắc mặt trắng bệch.

Hắc Vô Thường nhún vai: “Không phải chứ, cô không chào đón tôi vậy sao?”

Lục Dập trừng mắt nhìn anh ta: “Tôi xem bạn gái, anh chung vui làm gì?”

“Cậu ngắm bạn gái, tôi ngắm người nổi tiếng.”
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Chị Thanh Thanh, gần mười hai giờ rồi, chuẩn bị nhé.”

Tôi nhìn Lục Dập, nước mắt không kìm được tuôn trào nơi hốc mắt.

Anh ấy ôm mặt tôi, nụ hôn tinh tế xen lẫn chút bịn rịn không ngừng rơi xuống: “Bé à, phải sống thật tốt, anh sẽ đợi em.”

Đôi mắt tôi đỏ ửng nhìn anh: “Ừm, anh phải đứng hàng đầu để em luôn nhìn thấy anh, hơn nữa, phải chờ em quay lại nhé.”

“Ôi dào.” Hắc Vô Thường thở dài một hơi thật sâu, biến ra một bé quýt mập ôm trong tay, “Meo meo, một mình tao thật đáng thương.”

Lục Dập quay đầu trừng mắt với anh ta: “Im lặng một tí thì ch.ết được à?”

“Vốn dĩ tôi đã ch.ết.” Sắc mặt Hắc Vô Thường không quan tâm

Tiếng gõ cửa lại vang lên: “Chị Thanh Thanh, chị có ở đó không? Sắp đến lượt chị lên sân khấu rồi.”

“Đến đây.”

Tôi hôn lên khóe miệng Lục Dập: “Chờ em, nhất định phải chờ em.”

“Ừm, anh đợi em.”

Hắc Vô Thường nói chen vào: “Yên tâm tôi sẽ để cậu ấy đợi cô.”

13.

Gió hè lành lạnh, có đôi hạt mưa rơi lất phất.
Ánh đèn chiếu xuống sân khấu, hàng vạn người đang ngồi phía dưới vẫy đèn huỳnh quang.

“Mọi người đoán xem khách mời đặc biệt tối nay là ai?”

“Chúng ta hãy chào đón, chuyên gia chống lừa đảo số 1, cô Hà, Hà Thanh Thanh.”

Giữa tiếng reo hò, đèn sân khấu vụt tắt.
Tôi đứng giữa sân khấu, nhìn Lục Dập đang đứng ngay hàng đầu.

Bầu trời đầy sao, ánh đèn rực rỡ, những que phát sáng vẫy vẫy.

Khoảnh khắc này cũng không sánh bằng đôi mắt sáng của anh.

Khúc nhạc dạo “Ngày nắng” vang lên.

“Câu chuyện về cánh hoa vàng nhỏ năm ấy, từ khi chớm nở đã tung bay theo gió.”

Nhớ lại ngày xưa, nhớ về lần đầu gặp gỡ.
Trong lớp học sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt trẻ trung, tươi sáng của Lục Dập.

“Tớ là Lục Dập, Lục trong lục địa, Dập trong ánh sáng rực rỡ.”

Trên sân trường, Lục Dập lau mồ hôi lấm tấm trên trán, cười cúi người hôn lên má tôi.

Khi Lục Dập mới khoác lên người bộ đồng phục cảnh sát, khuôn mặt hơi ửng đỏ: “Thanh Thanh, sau này anh sẽ bảo vệ em.”

Tôi khẽ hát, ánh mắt xuyên qua màn mưa, rơi trên khuôn mặt của Lục Dập.

Cơ thể của anh ấy, đang dần tan biến theo cơn gió.

Đốm sáng bé nhỏ đang phiêu linh trước mắt hàng vạn người nhưng không ai trông thấy.
Tôi nắm chặt micro, không đè nén nổi sự nghẹn ngào trong giọng hát.

“Ngày trời nổi gió em thử nắm lấy tay anh, nào ngờ cơn mưa lớn dần đến nỗi em không thể nắm lấy tay anh.”

“Chẳng biết còn bao lâu nữa em mới có thể đến bên cạnh anh, chờ đến ngày nắng có lẽ em sẽ tốt hơn.”

“Đã từ rất lâu có người yêu anh rất sâu đậm, nhưng không may gió thổi mãi, thổi khoảng cách bay thật xa, thật không dễ dàng mới có thể yêu thêm ngày nữa.”

“Nhưng đến cuối câu chuyện, dường như anh muốn nói…”

——-Ngày nắng – Châu Kiệt Luân

Lục Dập cười nhẹ nhàng, bóng dáng hoàn toàn tan biến theo gió.

Hơi thở của tôi chợt nghẹn lại, chiếc micro rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play