Buổi sáng, giữa mùa hè đã
nóng không thể chịu được.
Xe của Thẩm Ngư đã đợi ở cổng
khu dân cư, ghế phụ trống nhưng Lục Minh Đồng lại ngồi ở ghế sau. Chiếc áo polo
của cô cũng không thể ôm được đôi tay dài của cậu nên nhìn vô cùng gò bó.
Thẩm Ngư đến đón mẹ Trần Kế
Châu đi bệnh viện, Lục Minh Đồng nhất quyết muốn đi theo, thậm chí còn bác bỏ cả
lý do cô định lấy ra để từ chối: "Không phải chị rất giỏi đối nhân xử thế
sao, tôi muốn đi để học hỏi."
Cô nhìn cậu qua kính chiếu hậu
một cái, lửa giận có xu thế bùng lên, tên khốn kiếp này chắc chắn là tới chọc tức
cô.
Không lâu sau, một người đi
ra từ cổng của khu dân cư.
Nhìn thấy người đó Thẩm Ngư lập
tức ngồi thẳng, Lục Minh Đồng cũng đoán được người đó là ai.
Đó là một người phụ nữ, mang
một chiếc túi da màu đen không biết kiểu dáng gì, áo tay ngắn màu đen và quần
dài màu đen chất liệu bình thường. Hơi béo, không cao, chắc chưa đến 1,6 mét.
Mái tóc dài của bà ấy đã từng uốn và nhuộm, nên giờ phần cuối của nó rất sơ xác
và vàng úa.
Lục Minh Đồng sửng sốt một
chút, khác hoàn toàn khác với tưởng tượng, trên mặt bà ấy cậu chỉ nhìn thấy dấu
vết của bao năm vất vả để lại, không có chút khôn ngoan tính toán nào.
Vừa nhìn thấy xe của Thẩm
Ngư, bà ấy lập tức đi tới, mở cửa bước lên xe vội vàng nói xin lỗi, nói sáng
nay ở nhà hết gas, phải chờ người mang bình mới lên lầu.
Bà chú ý tới Lục Minh Đồng ở
ghế sau, cười nói: "Đây là..."
Thẩm Ngư cười nói: “Đây là em
trai nhà hàng xóm cháu.”
Lục Minh Đồng lúng túng gật đầu
với bà: "Xin chào dì."
Bà nhìn Lục Minh Đồng từ đầu
đến chân, vui mừng như thể nhìn thấy đứa con có triển vọng của nhà họ hàng, khó
có thể diễn tả bằng lời: “Vẫn còn đang học đại học phải không?”
“Vừa mới tốt nghiệp, đang làm
việc lặt vặt trong studio của cháu.” Thẩm Ngư trả lời thay cậu.
Bà cảm thấy hỏi thêm vài câu
nữa sẽ rất mất lịch sự, vì vậy chỉ mỉm cười với Lục Minh Đồng rồi quay người lại.
Trên đường mẹ Trần luôn nói
chuyện phiếm với Thẩm Ngư hoặc là mẹ Trần nói Thẩm Ngư nghe.
Nói công việc Thẩm Ngư rất bận
rộn, sợ quấy rầy cô nên vẫn luôn không liên lạc, nếu không chắc chắn sẽ nói
chuyện qua lại với cô nhiều hơn, Thẩm Ngư vừa qua sinh nhật, đáng lẽ phải đưa
cô về nhà ăn cơm nhưng Trần Kế Châu không về, sợ cô ở sẽ không thoải mái, lại
thêm thời tiết dạo này nóng hơn nhưng điều hòa vẫn không thể bật quá nhiều,
hàng xóm ở tầng dưới có máy điều hòa, đổ mồ hôi cũng không được, huống chi là
khó chịu...
Lục Minh Đồng ngày càng im lặng.
Có thể thấy Thẩm Ngư không hề
bài xích với những lời lải nhải của mẹ Trần, thậm chí còn có chút hưởng thụ.
Cũng có thể thấy được tình cảm
của mẹ Trần dành cho Thẩm Ngư là thật lòng, giống như sợ bà chậm trễ cô vậy.
Mẹ Trần phải làm một phẫu thuật
nhỏ.
Không hiểu sao, trên đùi bà lại
có một khối u to bằng quả trứng chim bồ câu, sờ vào không đau, không ngứa, sau
khi chụp phim và làm xét nghiệm kết luận là u xơ lành tính, không cần điều trị
cũng không phải nhập viện. Chỉ cần làm một cuộc phẫu thuật nhỏ để lấy nó ra là
được.
Mẹ Trần đã hẹn với bác sĩ về
thời gian phẫu thuật.
Lục Minh Đồng và Thẩm Ngư đợi
bên ngoài phòng điều trị, ngồi cạnh nhau trên một hàng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).