Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 46: Nước mắt của em (07)


10 tháng

trướctiếp

Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha 

Lục Minh Đồng lập tức lại gần cô.

Nói cậu ích kỷ độc đoán cũng được, cậu không muốn để cô chịu đựng bầu không khí đau khổ như vậy.

Thẩm Ngư đẩy ba lần cũng không thoát được cái ôm của cậu, nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Cậu nắm lấy cổ tay cô thử thăm dò, thấy cô không có ý kháng cự liền dẫn cô ra khỏi phòng, sau đó trở tay đóng cửa lại.  

Ở cầu thang lầu năm đụng phải Lý Khoan quay về sau khi xách giúp vali. Lí Khoan đưa tay ra hiệu đã xong, Thẩm Ngư cảm ơn cậu ta.

Lý Khoan chỉ lên lầu: "Không thì đến chỗ tôi nghỉ ngơi một lát."

Lục Minh Đồng nói: "Tôi đưa chị ấy về trước."

Vừa đi ra ngoài, Thẩm Ngư liền bị ánh nắng ngoài trời làm cho choáng váng. Khi nãy cô chạy vội tới đây, lúc ở trong nhà hoàn toàn không cảm giác được, thì ra bầu trời bên ngoài chói chang như vậy.

Lục Minh Đồng cầm lấy chiếc kính trong tay cô, lấy trong túi ra một túi khăn giấy nhỏ, lau khô tròng kính, dùng hai tay giữ nhẹ hai bên chiếc kính rồi đeo lại cho cô.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn màu trắng có cổ và quần jean xanh nhạt kiểu cổ điển, dưới ánh mặt trời, lớp vải sáng màu tỏa sáng, cả người giống như một vòng sáng trắng sắp tan chảy.

Gò má cô đổ mồ hôi mỏng, những ngón tay trở nên lạnh ngắt.

Buổi chiều phố Thanh Thủy, ánh nắng chỉ nghiêng về một góc phía Tây, con ngõ vắng lặng mệt mỏi buồn ngủ, chó mèo dường như uể oải không vận động, nằm dài trên bụi cỏ dưới chân tường nghỉ ngơi.

Lục Minh Đồng dẫn Thẩm Ngư đến một tiệm tạp hóa phía trước. Ông chủ đang ngủ gật tỉnh táo lại, ngáp một cái.

Lục Minh Đồng mua một chai nước, mở nắp rồi đưa cho Thẩm Ngư. Cô chỉ uống một hớp nhỏ rồi đưa chai lại cho cậu, đi đến chân tường đối diện, lấy điện thoại ra gọi một cuộc.

Cô gọi cho Tần Chính Tùng, xin ông ấy có thể đổi lại vé máy bay và trở về sớm hơn chút được không.

Cô cúi đầu, vô ý thức dùng mũi giày nghịch nghịch đám cỏ dại ở chân tường, nói với Tần Chính Tùng qua điện thoại bằng giọng điệu cầu xin: “Bây giờ chắc chắn mẹ không muốn nhìn thấy chúng cháu, chú Tần cháu xin chú, cháu thật sự rất lo lắng, không yên tâm để bà ấy một mình.”

Tần Chính Tùng nói: "Chú đã giải quyết xong công việc trong tay và đang định trở về. Tiểu Ngư, cháu đừng lo lắng, mẹ cháu đã từng này tuổi rồi, cho dù bà ấy có tức giận đến đâu cũng có thể chăm sóc bản thân, ngược lại là cháu…”

“Cháu vẫn ổn.”

Tần Chính Tùng thở dài: "Chú sẽ gọi điện cho bà ấy để kiểm tra tình hình, sau đó sẽ liên lạc với cháu.”

Thẩm Ngư cảm ơn ông ấy.

Xe của Thẩm Ngư đậu ở ven đường, dưới ánh mặt trời, trong xe bị phơi nắng đã hơi nóng lên.

Lục Minh Đồng lấy chìa khóa xe của cô và ngồi vào ghế lái, trước tiên vặn điều hòa ở mức thấp nhất.

Thẩm Ngư có vẻ không muốn mở miệng nên cậu cũng không hỏi nhiều.

Chiếc xe chạy suốt quãng đường trở về nơi ở.

Hàng ngày Lục Minh Đồng đều quét dọn nhà cửa nên bầu không khí khá trong lành. Thẩm Ngư dường như rơi vào làn nước trong suốt giữa không khí dinh dính xung quanh.

Mệt mỏi, kiệt sức, cứ mặc bản thân chìm xuống.

Cô đặt đồ xuống và đi tắm trước.

Sau khi tắm xong, thay một chiếc áo phông và quần đùi rồi bước ra. Ở lối ra vào lấy điện thoại trong túi xách ra xem, có một tin nhắn chưa đọc từ Tần Chính Tùng gửi, báo cho cô biết Diệp Văn Cầm đã thuê phòng ở khách sạn, bảo cô đừng lo lắng.

Thẩm Ngư trả lời: [ Cảm ơn chú. ]

Tần Chính Tùng trả lời: "Không cần cảm ơn, là việc chú nên làm. Khi nào bà ấy bình t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp