Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha 

Có ba chiếc đèn chùm hình ống treo phía trên chiếc bàn ăn nhỏ, ánh sáng ấm áp dưới tấm vải rất đẹp, màu sắc của thức ăn khi được chiếu sáng càng đẹp hơn.

Thông thường, bàn ăn là nơi hai người nói chuyện, bồi dưỡng tình cảm.

Có đôi khi, Thẩm Ngư sẽ bật một chương trình giải trí, hoạt hình hoặc phim truyền hình, hai người vừa ăn vừa xem.

Và ngay cả khi Lục Minh Đồng không hứng thú, cậu sẽ xem cùng cô, thỉnh thoảng phàn nàn về nội dung của chương trình.

Thẩm Ngư mở từng chiếc túi nhựa đựng bữa tối ra, bẻ đôi đôi đũa dùng một lần dùng một lần và đưa cho Lục Minh Đồng.

Cũng tình cờ lúc về thấy có người bán cháo ngô bí đỏ, cả ngày làm thêm mệt mỏi quá, đang cần gấp cái gì cho ấm nên nhờ họ làm cho một bát.

Bây giờ chỉ cần cho tên bệnh hoạn Lục Minh Đồng ăn là thích hợp.

Thẩm Ngư tự mình ăn cơm chiên trứng, một số món chay được kho sơ qua, củ sen thái sợi, khoai tây thái sợi, rong biển,...

Cô liên tục đẩy đôi đũa mà Lục Minh Đồng vươn ra để gắp đồ ăn.

Cậu bạn nhỏ bực bội: “Cháo này nhạt nhẽo lắm.”

“Ai bảo anh không ăn cơm tối. Người đau dạ dày không xứng ăn mấy thứ cay vầy đâu.”

“Em là bạn gái anh hay là mẹ anh…”

“Nếu cần thì em còn làm ông nội anh được đấy.”

Lục Minh Đồng biết mình sai nên không tranh cãi nữa, ngoan ngoãn ăn cháo.

Ở riêng việc chăm sóc cậu thì quyền uy của Thẩm Ngư là không thể đọ lại.

Cậu là người lười ăn, ăn muỗng có muỗng không.

Nhưng mùi thơm của thức ăn, ánh sáng màu cam nhạt và sự tồn tại của Thẩm Ngư vẫn lây nhiễm cho cậu, khiến cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ chúng.

Sau đó, cậu chậm rãi nói chuyện Tưởng Tòng Chu ra kể cho Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư tức giận đến muốn nhấc bàn: “Ông ta còn có mặt mũi đi nhận anh hả?”

Lục Minh Đồng nói sẽ không nhận ông ta, trong cuộc đời của cậu, người này chẳng qua là vắng mặt. Hôm nay nguyện ý đi gặp cũng chỉ là vì muốn nghe sự thật về khi đó.

Cậu cũng nói với cô là để từ chối trách nhiệm vốn không thuộc về mình này, cậu đã từ chối một công ty Internet: “... theo những gì mà ông ta nói, giá trị thị trường ít nhất là hàng trăm triệu.”

Thẩm Ngư trố mắt: “Thì ra anh thật là đại gia nha, tài sản mấy trăm triệu lận.”

Lục Minh Đồng giống như bị cô chọc vào tự tôn: “Em cho rằng anh cần người khác định nghĩa sao?”

“Đương nhiên không phải. Nhìn xem, chẳng phải em đang rất yên tâm mà ở trong căn phòng thuê giá một ngàn năm, có phòng ngủ phụ sao?” Thẩm Ngư cười nói: “Cái giá này tương đương với mục tiêu xóa đói giảm nghèo đấy.”

Sau khi ăn uống tắm rửa xong, Thẩ

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play