《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Phòng làm việc đã
hoàn thành đơn cuối cùng của năm trước và bước vào nhịp điệu của kỳ nghỉ đông.
Thẩm Ngư thu dọn
đồ đạc và đi đến chỗ ông nội.
Nhưng mà ngôi nhà
không còn giống như những năm trước, chất đầy đồ Tết mua sẵn, so với cảnh hàng
xóm giăng hoa giăng đèn trông có vẻ buồn tẻ lạ thường.
Ông nội đang ngồi
trong phòng khách uống trà.
Ông đã bỏ hút thuốc
suốt mấy năm qua, không còn sở thích nào khác ngoại trừ uống trà.
Dường như ông
đang đợi Thẩm Ngư trở về, không đợi cô ngồi yên, ông nói thẳng: “Tiểu Ngư, qua
chỗ ba con một chuyến đi.”
Thẩm Ngư trả lời
theo bản năng: “Con không đi.”
Ông nội nhấp một
ngụm trà: “Hôm qua ba con gọi điện thoại tới, nó mổ sỏi mật, phải ở nhà nghỉ dưỡng,
nó có thuê một người giúp việc bán thời gian rồi, nhưng nhà người ta có chuyện
nên về quê trước khi hết hợp đồng. Con qua thăm một chút đi."
“Con không đi.”
Thẩm Ngư vẫn nói như vậy, xách vali đi về phòng ngủ.
Ông nội Thẩm đi
theo vào, nhìn cô trải vali ra và ném quần áo lên giường, rõ ràng là đang tức
giận.
Ông nội đứng ở cửa
khuyên bảo, ngữ khí nhàn nhạt, ông biết Thẩm Ngư có ác cảm, nhưng ông không muốn
sau này cô sẽ hối hận vì những chuyện chưa làm: “Ông nội còn không hiểu con à,
con là một người mềm lòng. Cho dù nó có khốn nạn như thế nào, nó cũng là ba của
con, hơn nữa đã tới cuối năm, con đành lòng để nó ở một mình à? Con qua thăm một
chút đi, cũng coi như là đã hết lòng rồi."
Thẩm Ngư không trả
lời.
Sáng hôm sau, Thẩm
Ngư thu dọn một số đồ đạc cần thiết, chào ông ngoại rồi một mình lái xe đến đó.
Thành Ấn cách
Thành Nam ba đến bốn tiếng đi xe.
Thẩm Ngư biết địa
chỉ nơi Thẩm Kế Khanh sống, nhưng cô chưa bao giờ đến đó trước đây. Những năm
này, Thẩm Kế Khanh chỉ trở về vào dịp Tết Nguyên đán hoặc sinh nhật của ông nội.
Gần như không có
giao tiếp giữa cha và con gái, Thẩm Ngư không cảm thấy cô và Thẩm Kế Khanh có bất
kỳ nhu cầu cần giao tiếp nào.
Thẩm Kế Khanh làm
kỹ sư cơ điện trong một nhà máy thủy tinh tư nhân, sống trong ký túc xá dành
cho nhân viên gần nhà máy. Ông ấy là kỹ sư cao cấp, điều kiện ký túc xá mà ông ấy
được phân cho cũng rất tốt, có hai phòng ngủ và một phòng khách, phong cách
trang trí tuy đơn giản nhưng ông ấy có đồ dùng trong nhà mang tới, đủ để sinh
hoạt thường ngày.
Thẩm Ngư đã nhờ
ông của mình nhắn trước cho Thẩm Kế Khanh, nhưng Thẩm Kế Khanh rõ ràng là vẫn
ngạc nhiên và vui vẻ khi cô đến, ông cảm thấy lúng túng khi mời cô vào trong.
Mặc dù đã trải
qua phẫu thuật nội soi ít xâm lấn nhưng đây không phải là một ca phẫu thuật nhỏ,
ông đã phải nhịn ăn trước và sau khi mổ, nằm viện 4, 5 ngày, người ông gầy gò hốc
hác, trên sống mũi có đeo một cặp kính, cảm giác như có thể rơi xuống bất cứ
lúc nào.
Do bị vết thương
kéo lại, Thẩm Kế Khanh hơi khom người, ông tính đi rót nước.
Thẩm Ngư ngăn cản
ông: “Ba nghỉ ngơi đi, con tự làm được rồi."
Không có cảm xúc
trong lời nói của cô, nhưng ít nhất thì không có sự phản kháng rõ ràng.
Tuy nhiên điều đó
vẫn khiến Thẩm Kế Thanh cảm thấy bất an, ông thận trọng nói: “Tiểu Ngư à, ngồi
nghỉ một lát đi, đừng vội…”
Ngôi nhà trông giống
như một hang động băng tuyết, không có một chút không khí gì trông như sắp đón
năm mới.
Thẩm Ngư đặt đồ đạc
xuống, hỏi siêu thị và chợ rau gần đây ở đâu rồi đi ra ngoài.
Một tiếng sau, cô
mang về mấy túi đồ lớn, thu dọn một chút, xắn tay áo vào bếp nấu cơm.
Kỹ năng nấu ăn của
cô thực sự có hạn nên phải mở video vừa học vừa xem, cuối cùng cũng nấu được một
nồi súp gà, một đĩa cải xoăn xào tôm và một đĩa trứng xào cà chua, dù sao thì bề
ngoài trông cũng ổn.
Ba món ăn được dọn
lên bàn, xới cơm, gọi Thẩm Kế Khanh tới ăn.
Hai người họ im lặng
ngồi bên bàn ăn tối.
Thẩm Kế Khanh hỏi
thăm vài câu xã giao, chẳng hạn như lái xe đến đây có mệt không, ngày đầu năm mới
đi làm ngày nào, nhưng bị cô dùng vài câu lạnh nhạt gạt đi, không biết nên nói
gì nữa.
Ông cảm thấy rất
xấu hổ.
Con gái ông từ xa
đến, nhưng ông vẫn chưa bình phục sau ca phẫu thuật nên chỉ có thể ở trong căn
phòng này, thậm chí không thể đưa cô ra ngoài dạo chơi hay thể hiện hết lễ của
chủ nhà.
Sau bữa tối, Thẩm
Ngư đang rửa bát trong bếp, ông từ từ đi tới cửa nói với cô: “Phía Thành Tây có
quán trà sữa rất ngon, chiều nay Tiểu Ngư con tự mình đi qua đó chơi đi”.
Thẩm Ngư không ngừng
tay, một lúc lâu sau mới nói “Ừm”.
Thẩm Kế Khanh cần
phải hồi phục sức khỏe, sau khi ăn xong ông có thói quen nghỉ trưa, vì vậy ông
đưa chìa khóa cho Thẩm Ngư rồi trở về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Ngư không có
hứng thú đi mua sắm, nhưng vẫn phải đi siêu thị một chuyến, mua một vài món nhu
yếu phẩm.
Cô đi tranh thủ
đi WC trước khi ra ngoài, nhưng bây giờ nhàn nhã hơn so với buổi sáng, cho nên
cô phát hiện trên giá trước gương có mấy cái cốc mới, bàn chải và kem đánh
răng, trên giá còn có một cái khăn mặt và một cái khăn tắm mới vẫn chưa cắt
mác.
Cô hơi ngạc
nhiên.
Thẩm Kế Khanh
không tiện di chuyển, vậy mà vẫn có tâm chuẩn bị cho cô những thứ này.
Thẩm Ngư đi đến
phòng ngủ bên cạnh, cửa phòng của Thẩm Kế Khanh bỗng nhiên mở ra.
Đối mặt với vẻ mặt
vô cảm của Thẩm Ngư, ông chỉ vào phòng cô: “Khăn trải giường và chăn đều là mới
giặt sạch, ba mượn của một đồng nghiệp, vốn dĩ là chuẩn bị cho cô con gái đang
học cấp ba của ông ấy đến ở. Con đắp thử xem, nếu chăn bông không đủ dày thì
nói với ba, ba sẽ mượn thêm một cái khác của đồng nghiệp."
Ông nói bằng giọng
mơ hồ, sợ nếu nói không rõ ràng, sẽ khiến cô lo lắng, còn nếu nói quá rườm rà,
lại sợ cô không có kiên nhẫn nghe hết.
Thẩm Ngư nói:
"Con biết rồi."
"Vậy ba đi
ngủ đây. Nếu không tìm được đường thì gọi cho ba."
"Có bản đồ
mà."
“À… ừ.” Ông mỉm
cười.
Ngoại trừ những
lúc ra ngoài mua đồ, Th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.