《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Địch tiến ta lui, địch trú ta nhiễu, địch mệt ta
đánh, địch lui ta đuổi.
Đây là tư tưởng cốt lõi trong chiến thuật đánh du
kích và cũng chính là cương lĩnh hành động Lục Minh Đồng sử dụng cho việc theo
đuổi Thẩm Ngư.
Dù sao cậu cũng không dám theo đuổi sát quá vì sợ
lỡ như một ngày nào đấy khiến cô cảm thấy bị dồn vào đường cùng thì lại tan
tành hết.
Thẩm Ngư rõ ràng cũng đang thăm dò thái độ của cậu,
hễ thấy cậu là lập tức hồn bay phách lạc như kiểu chim đậu cành cong. Mãi đến mấy
ngày sau, khi nhận thấy cậu hoàn toàn bình thường như kiểu chưa từng nói qua những
lời kia, cô mới dần dần yên tâm.
Nhưng rõ ràng cô vẫn để ý đến giới hạn giữa hai
người nên cố ý giữ khoảng cách với cậu.
Khai giảng lần này chính là học kì cuối cùng ở trường
cấp 3 của Lục Minh Đồng.
Vì việc mời phụ huynh, Lục Minh Đồng đã tìm đến Thẩm
Ngư.
“Cậu bảo tôi đi á?”
Hai người họ ngồi ăn đêm ở bên đường, Thẩm Ngư gọi
một bát canh tiết vịt cho thêm đậu chiên phồng, vừa cắn một miếng canh đã tràn
ra bỏng cả đầu lưỡi.
Lục Minh Đồng giải thích với cô, cậu luôn nói với
thầy cô ở trường học là cậu được gửi đến ở nhà người thân, bố mẹ không có ở bên
cạnh, hơn nữa người thân cũng rất bận. Thành tích của cậu rất tốt, cũng cực hiếm
khi gây rắc rối ở trường, một là không có cơ hội gì để mời phụ huynh, hai là chủ
nhiệm lớp thông cảm cho hoàn cảnh gia đình cậu nên có việc gì mà trực tiếp trao
đổi với cậu có thể giải quyết được thì sẽ tìm cậu giải quyết.
“Nhưng lần này không giống vậy.” Lục Minh Đồng
nói: “Lễ tuyên thệ một trăm ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, chủ nhiệm lớp
muốn gặp trao đổi với tất cả các phụ huynh.”
“Có thể trao đổi gì với tôi được, bản thân tôi
cũng mới học năm ba... ...”
“Nhà trường yêu cầu phụ huynh của mỗi học sinh đều
phải có mặt. Làm ơn đi.”
Cậu lặng lẽ nhìn cô, thái độ thành khẩn, khiến cô
không thể nói ra lời cự tuyệt.
Hôm đến trường của Lục Minh Đồng, Thẩm Ngư cố ý ăn
mặc chín chắn một chút, bên trong cô mặc bộ váy màu trắng gạo, bên ngoài khoác
chiếc áo màu cà phê, đeo kính áp tròng. Mặt cô là do Cát Dao trang điểm giúp.
Cô dùng phấn mắt tông màu đất, môi tông màu đỏ đậu paste, trông giống hệt như
nhân viên văn phòng mới nhận chức.
Lục Minh Đồng đặc biệt chạy xuống đón cô, thấy cô
ăn mặc trang điểm như vậy nên phải mở to hai mắt nhìn kỹ lại một lượt. Mặc dù
rõ ràng có cảm giác khoảng cách tuổi tác giữa cậu và cô bị kéo xa hơn, nhưng sự
thanh tú không chút tì vết này lại rất vừa mắt.
Thẩm Ngư trông rất căng thẳng, thậm chí còn căng
thẳng hơn cả việc bản thân đưa phụ huynh đến gặp chủ nhiệm lớp. Một là lo lắng
thân phận bị người khác vạch trần, hai là nếu như giáo viên hỏi về tình hình của
Lục Minh Đồng, cô sợ mình không trả lời được.
Sự thực chứng minh cô nghĩ nhiều rồi.
Mới sáng ra, giáo viên chủ nhiệm lớp phải tiếp đãi
tất cả các phụ huynh, thời gian nói chuyện với mỗi người cũng chỉ có khoảng 5
phút, vậy nên cũng không thể nhớ rõ mặt của từng người. Hơn nữa, đối với một học
sinh giỏi không có gì phải lo lắng như Lục Minh Đồng, chủ nhiệm lớp cũng chỉ dặn
dò đôi ba câu nửa năm cuối cùng chú ý tăng cường dinh dưỡng, không được tạo
thêm áp lực cho cậu vân vân.
Buổi trưa, Thẩm Ngư cùng Lục Minh Đồng đi ăn ở
căng tin.
Đi cùng còn có Lý Khoan, nhưng Lý Khoan chỉ có một
mình.
Thẩm Ngư hỏi Lý Khoan: “Phụ huynh của cậu không đến
sao?”
“Hai người họ còn phải đi làm, làm gì có thời gian
đến được.”
“Không phải yêu cầu bắt buộc mỗi phụ huynh học
sinh đều phải đến sao?”
“Không... ...” Lý Khoan đang định tố cách nói gì
mà vô lý vậy, liền nhìn thấy một tia cảnh cáo trong ánh mắt của Lục Minh Đồng
đưa tới, lời nói đột ngột được bẻ lái: “... ... Không nói nhất định phải là hôm
nay! Đến thì vẫn nhất định phải đến, hôm thứ sáu mẹ em đã đến gặp cô giáo nói
chuyện rồi.”
“À.”
Lý Khoan nhanh chóng thay Lục Minh Đồng lừa được
cô một phen, sợ cô nghĩ kỹ lại thấy có vấn đề, liền mau chóng chuyển chủ đề. Cậu
giới thiệu hết một lượt quang cảnh trong trường dọc theo con đường cho cô.
Thẩm Ngư lại chú ý đến một điểm khác đó là trên đường
dẫn đến căng tin đã gặp phải không ít nữ học sinh tỏ ra tò mò về cô.
Lý Khoan cũng cảm nhận được liền tươi cười nói với
Thẩm Ngư: “Bạn nữ vừa đi qua là học sinh lớp thực nghiệm khối xã hội, bạn này
cũng là nhân vật khá tầm cỡ, từng viết thư tình cho Lục Minh Đồng đấy. Mỗi lần
họp tổng kết kết quả thi tháng, bạn gái này cũng đều thuộc top 5 và được tuyên
dương trên sân khấu. Vì để có thể đứng chung sân khấu với Lục Minh Đồng, bạn
gái đó cực kỳ khắc khổ, đi đường cũng phải học thuộc bài.”
“Lý Khoan,” Lục Minh Đồng nháy mắt: “Có muốn uống
nước không?”
“... ... Hả?”
“Nói nhiều như vậy, không thấy khát à?”
Ăn xong bữa trưa ở căng tin, Thẩm Ngư theo Lục
Minh Đồng quay lại phòng học. Vì hai giờ chiều lễ tuyên thệ sẽ được tổ chức ở
nhà thi đấu, nhà trường có lời mời phụ huynh tốt nhất nên đến tham gia cùng con
em mình, nên Lục Minh Đồng đã thuyết phục cô ở lại với lý do là; “Đến cũng đến
rồi.”
Chỗ ngồi trong lớp đều không cố định. Vì đảm bảo
cho mỗi học sinh đều có thị lực tốt nên mỗi lần kết thúc kì thi tháng sẽ lần lượt
đổi chỗ một lần, lần này chỗ ngồi của Lục Minh Đồng là ở bên cạnh cửa sổ.
Chỗ ngồi bên cạnh cậu không có ai, Lục Minh Đồng
nói có lẽ bạn cùng bàn của cậu về nhà ăn cơm rồi. Cậu để Thẩm Ngư ngồi vào chỗ
cậu, bản thân ngồi vào chỗ bên cạnh.
Đồ vật bày trên bàn cậu không có gì đặc biệt, sách
được chất thành một chồng đứng, trong ngăn kéo còn có sách giáo khoa được sắp xếp
rất gọn gàng. Cô tùy ý lấy ra một cuốn sách bài tập thì thấy đều đã được làm
qua cả rồi. Bước nào chưa làm xong cũng sẽ viết cách giải lên đó. Chữ của cậu
toàn là nét liền, không gọn gàng gì cả, có điều cũng lại rất cứng rắn.
Thẩm Ngư rất là xấu hổ bởi nhận thấy khi còn đi học
bản thân có lẽ cũng không khổ cực như vậy, cái danh “Học bá” cũng không phải là
dễ dàng có được như nói mồm, mà đều phải rất nỗ lực chăm chỉ.
Ăn cơm xong nồng độ đường huyết tăng cao, Thẩm Ngư
thấy buồn ngủ, liền ngáp một cái.
“Chị ngủ một lát đi.” Lục Minh Đồng kéo áo đồng phục
đang treo trên phần tựa lưng của ghế xuống đưa cho cô, để cô đắp lên đề phòng bị
lạnh.
Thẩm Ngư lắc đầu, chỉ chỉ vào mắt mình: “Đang đeo
kính áp tròng này, cúi xuống ngủ sẽ rất khó chịu.”
“Hay là dựa vào vai tôi ngủ.”
Ngữ khí của thiếu niên nói ra thật nhẹ nhàng, thần
thái còn tự nhiên hơn cả ngữ khí. Thẩm Ngư lại lập tức cảnh giác, giơ tay lên đẩy
cửa sổ mở ra, để một chút không khí trong lành tràn vào: “... ... Không sao,
qua cơn này sẽ không buồn ngủ nữa.”
Rảnh rỗi không có việc gì, Thẩm Ngư bảo Lục Minh Đồng
tìm cho cô bộ đề tiếng Anh thật để cô làm chơi.
Kết quả lại bị đề thật chơi lại. Người có trình độ
tiếng Anh cấp 4 như cô, làm đề tiếng Anh cấp 3, lại có chút không chắc chắn.
Lúc gặp rối ren với câu điền từ thích hợp, không
biết nên chọn “on” hay là “to”, cô nghe thấy Lục Minh Đồng ở bên cạnh cười
thành tiếng. Cô quay đầu sang nhìn, thấy cậu hơi nghiêng người, với cánh tay đặt
lên phần tựa lưng sau ghế ngồi của cô, mắt cũng đang nhìn vào tờ đề trước mặt
cô.
Lòng tự tôn của Thẩm Ngư bị tổn thương, cô che tờ
đề lại, không làm nữa.
“Chị không muốn so đáp án một chút sao?”
“Không muốn.”
Lục Minh Đồng thật không tin vào mắt mình: “Lúc
nãy câu này nên chọn phải là ‘to’… …”
“Bình thường cậu giảng đề cho Lý Khoan vẫn chưa đủ
sao!” Thẩm Ngư ngắt lời cậu.
Lý Khoan ngồi cách đó hai dãy bàn cảm thấy bị mạo
phạm, thầm nghĩ hai người tán tỉnh nhau cũng đừng bắn sang tôi nha: “Lần trước,
Lục Minh Đồng thi môn sinh vật còn không tốt bằng em đâu!”
“Thấp hơn cậu một điểm.”
“Thế cũng là thấp!”
Lễ tuyên thệ buổi chiều được tổ chức ở nhà thi đấu
của trường, Lục Minh Đồng sắp xếp xong chỗ ngồi cho Thẩm Ngư, liền giao phó lại
cho Lý Khoan, còn bản thân t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.