《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Hôm sau Diệp Văn Cầm
muốn đến Sùng Thành và ở lại bên kia với Tần Chính Tùng mấy ngày.
Bà ấy vốn định ở lại
thêm mấy ngày, sau đó ăn cơm với mấy người họ hàng, nhưng nghĩ đến hôm qua bà
cũng làm cho em gái kế tức giận không nhẹ, nên lập tức bỏ đi suy nghĩ này.
Buổi tối sau khi
tan sở, Thẩm Ngư liền đến khách sạn một chuyến.
Diệp Văn Cầm đang
thu dọn hành lý, quần áo của bà ấy vương vãi khắp nơi trong căn phòng rộng lớn.
Tần Chính Tùng tự
giác ôm laptop đi tới quầy bar xử lý văn kiện, chỉ nói với Thẩm Ngư một câu: “Tối
hôm qua mẹ cháu đau đầu, nửa đêm không ngủ, tâm trạng hôm nay cũng không tốt.
Tiểu Thẩm, cháu hỗ trợ khuyên một chút đi."
Khi Thẩm Ngư đi tới,
Diệp Văn Cầm đã thu dọn quần áo của bà ấy trên giường, ngồi ở mép giường và gấp
từng cái một. Bà ấy hẳn là đã đi tắm rồi, trên mặt cũng không trang điểm. Sau
khi lớn tuổi hơn thì không thể thức khuya, trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi.
Thẩm Ngư chia một
ít quần áo giúp bà ấy gấp.
Diệp Văn Cầm nhìn một
chút, cảm thấy bà ấy gấp quần áo rất hời hợt, nhưng cũng không nói gì cả.
Thẩm Ngư nói: “Mẹ
còn tức giận sao?”
"Cho nên vì
sao mẹ lại không muốn về là như vậy đấy! ‘Cậu’ và ‘dì’ của con luôn luôn chực
chờ mẹ té ngã mà."
“Không phải bây giờ
mẹ sống tốt hơn bọn họ nhiều sao?” Thẩm Ngư cười khẽ nói: “Dù sao mỗi năm mẹ chỉ
trở về một lần, bọn họ nói cái gì cũng không ảnh hưởng tới mẹ.” Thẩm Ngư biết rằng
những lời này thật nhạt nhẽo, mà Diệp Văn Cầm và ông ngoại là những người coi
trọng sĩ diện.
Quả nhiên, Diệp Văn
Cầm từ chối cho ý kiến.
Năm đó bà ấy ra nước
ngoài, rời quê hương, liều mạng cố gắng, là điển hình cho té ngã rồi dốc lòng
bò dậy. Bây giờ mang Tần Chính Tùng trở lại, chưa chắc không có ý áo gấm về
quê. Đương nhiên, Tần Chính Tùng cũng biết ý của bà ấy, tình cảm của hai người
là thật, chút phù phiếm này cũng không ảnh hưởng gì, có thể từ một góc độ nào
đó mà nói, đây cũng là một kiểu khẳng định với ông ấy.
"Bọn họ bịa đặt
ở sau lưng mẹ, chẳng phải đây rõ ràng là vì mẹ đã chọc thủng trong tim của họ
sao? Chuyện này có gì đáng đâu mà phải giận. Nếu đổi lại là con, con vui còn
không kịp nữa là. Chẳng lẽ mẹ tình nguyện nhìn cậu và dì nịnh nọt mẹ sao? Lấy
tính cách của mẹ, càng không thể chịu được được cảnh đó."
Vài lời này của Thẩm
Ngư dường như khiến cho Diệp Văn Cầm rất hưởng thụ, sắc mặt cũng hơi nguôi
ngoai đi vài phần.
Diệp Văn Cầm đặt đống
quần áo đã gấp gọn gàng vào vali: "Cho nên, sau này con tìm chồng nhất định
phải cẩn thận. Mẹ không nhất định phải tìm giàu sang ba đời, nhưng ít ra phải
tìm người biết lạnh biết nóng, đối xử tốt với con. Đừng để người ta lấy con ra
làm trò cười. Hai mẹ con chúng ta đã chịu không nổi lời người ngoài cười chê nữa
rồi."
Sắc mặt Thẩm Ngư
nhàn nhạt, miễn cưỡng cười cười: “Nhưng là, không phải mẹ sống cuộc sống của
chính mình sao?”
Diệp Văn Cầm bác bỏ
ý nghĩ ngây thơ của cô: "Có thể sống mà không để ý đến ánh nhìn của người
khác thì nhất định phải có một trái tim kim cương. Con có không?"
Thẩm Ngư không nói
tiếng nào.
Lúc trước Diệp Văn
Cầm từng nói rằng bà ấy dù làm gì thì ở trong lòng cũng không quan tâm đến ai cả,
không có dã tâm theo đuổi, điểm này thật sự giống cha cô.
Sáng sớm ngày hôm
sau bọn họ lái xe đến Sùng Thành, nhưng Thẩm Ngư không thể tiễn được nên bọn họ
đã nói lời từ biệt từ trước.
Hôm nay cô cũng
không đến tay không, cô đã chuẩn bị một món quà cho Tần Chính Tùng. Vấn đề này
đã được xử lý một cách chu đáo, Diệp Văn Cầm đã khen ngợi cô, dù sao thì cô
cũng đã được rèn giũa trong xã hội, vẫn là c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.