《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Thẩm Ngư bất giác
bước chậm lại, Lục Minh Đồng lại đột nhiên ngước mắt lên, nhìn về phía cửa.
Đột nhiên bắt gặp
ánh mắt của cậu, vẻ mặt Thẩm Ngư ngượng ngùng, vội vàng rời đi.
Người đàn ông trong
cửa là cậu của Lục Minh Đồng.
Vào thời điểm đó, Hứa
Ngạc Hoa đang vội vã ra nước ngoài, muốn đưa Lục Minh Đồng đi du học nước
ngoài, nhưng cần phải mất thời gian để vượt qua tầng tầng rào cản.
Lục Minh Đồng không
muốn rời đi, vì vậy chủ động đề nghị sống trong trường một mình. Ăn ở tại trường
không phải lo, thứ bảy có các thầy cô tổ chức các lớp học tăng cường để cậu có
nhiều thời gian học tập hơn.
Hứa Ngạc Hoa không
có mặt mũi nào để năn nỉ nhà mẹ đẻ giúp đỡ, trong nhất thời không nghĩ ra được
một giải pháp vẹn toàn nào nên đã mơ mơ hồ hồ đồng ý đề nghị này.
Chỉ là bà không biết
rằng Lục Minh Đồng chỉ ở trong trường chưa đầy nửa học kỳ.
Lúc bắt đầu học kỳ
mới, nhiều người ra vào, bên ký túc xá xét duyệt cũng không nghiêm ngặt, không
thể so với những người nộp hồ sơ giữa chừng. Lục Minh Đồng đã giả mạo chữ ký của
bố mẹ, nộp đơn xin rời khỏi ký túc xá, vậy mà lại được chấp nhận.
Sau khi Hứa Ngạc
Hoa định cư ở nước ngoài, mối quan hệ với bố mẹ cũng bớt căng thẳng hơn một
chút. Rốt cuộc, bà vẫn không yên tâm Lục Minh Đồng nên đã đến cầu xin ông ngoại
của Lục Minh Đồng, nói rằng bà có thể một đời không đặt chân vào nhà họ Lục nữa,
để không làm mất mặt người trong nhà. Nhưng dù sao Minh Đồng cũng còn nhỏ,
không liên quan đến chuyện này, vì con trẻ vô tội mà đưa mà đưa Minh Đồng trở về
Giang Thành.
Cậu của Lục Minh Đồng
hôm nay chình là vì chuyện này mà đến.
Lựa lúc cuối năm để
mở miệng, mục đích là để chuyện chuyện, trở về ăn bữa cơm đoàn viên, nhắc lại
chuyện chuyển trường về Giang Thành, cũng rành rành hợp lẽ.
Nhưng điều mà cậu Lục
không ngờ tới là Lục Minh Đồng là một khối đá cứng, không chịu nhận tình cảm của
bọn họ, chỉ nói là mình trọ ở trường rất tốt.
Cậu Lục nói: “Cháu
chỉ mới mười lăm tuổi, cậu không cho rằng cháu đủ tỉnh táo để quyết định tương
lai của mình. Dù sao, ông ngoại cháu cũng nhớ tới tình thân ruột rà. Minh Đồng,
cháu không thể không hiểu chuyện như vậy.”
Lục Minh Đồng nói:
"Lúc các người đuổi mẹ tôi ra khỏi cửa, cũng không có quan tâm đến tình
thân ruột rà.”
"Từ nhỏ đến lớn,
chị ấy làm không ít chuyện ngu xuẩn. Quy tắc nhà họ Lục là để cho chị ấy giỡn mặt
sao? Anh em chúng ta đều là người vô tội, hà cớ gì phải vì chị ấy mà chịu ảnh
hưởng danh tiếng?"
"Cho nên, tôi
không trở về, sẽ không gây phiền phức cho ông ngoại, cũng sẽ không gây phiền
toái cho nhà họ Lục các người. Nếu như người làm cậu như ông cảm thấy tôi không
xứng mang họ Lục, thì tôi không mang họ Lục cũng được…”
Cậu Lục tức giận đến
nửa ngày sau mới lên tiếng lại: "Bất kể thế nào, cháu phải cùng về ăn Tết
với cậu. Một mình cháu ở đây, ngay cả một miếng cơm nóng cũng không có, đừng để
cho người ngoài nói rằng nhà họ Lục chúng ta bạc tình bạc nghĩa."
Ông ta nói chuyện,
luôn luôn bên trong một câu nói quan tâm trộn lẫn nửa câu nói đạo lý đối nhân xử
thế, mà trong giai đoạn này của Lục Minh Đồng là một đứa coi cỏ cây là quân địch
cứng đầu cứng cổ, nghe không vô lời nói quan tâm, chỉ cảm thấy trong lời quan
tâm đó càng gay gắt chói tai.
Vì vậy, thái độ của
Lục Minh Đồng càng cứng rắn hơn, nói không về chính là không về, cửa lớn vừa mở,
liền bày ra tư thế đuổi khách.
Cậu Lục mệt mỏi cả
đã là hết lòng hết sức, lập tức gọi điện thoại cho ông ngoại của Lục Minh Đồng,
đưa di động, để chính miệng cậu từ chối thiện ý, đừng để về sau có người bịa đặt
người cậu đây đối xử tệ bạc với người khác.
Lục Minh Đồng nói
chuyện với ông ngoại không có ngang ngược như thế, ông ngoại nói hết lời, dù
nói gì đi nữa cậu cũng chỉ nói không muốn về, lại hỏi vì sao, liền im lặng đáp
lại.
Cuối cùng, ông ngoại
thở dài nói: "Cháu đưa điện thoại cho chú đi."
Cậu Lục nói thêm
vài câu rồi cúp điện thoại.
Lúc đến ông ta đã
chuẩn bị sẵn mọi thứ, lúc này vừa hay có đất dụng võ - lấy từ trong túi vest ra
một phong bao lì xì và đặt nó lên tủ ở lối vào bất kể Lục Minh Đồng có nhận hay
không.
Trong phong bao lì
xì này, ngoài số tiền lì xì mừng năm mới dày cộm còn có một tấm danh thiếp, ông
ta có một người bạn ở Nam Thành, nếu Lục Minh Đồng có việc gì thì có thể gọi điện
thoại cho người này.
Sau khi Thẩm Ngư dọn
dẹp xong, dựng một chiếc ghế đẩu để đặt câu đối Tết, khi rời đi, lại gặp Lục
Minh Đồng trong ngõ.
Lẽ ra cậu nên đi
mua sắm, Thẩm Ngư nhìn túi đồ cậu đang mang, phát hiện bên trong còn có mì ăn
liền và cơm tự sôi, có điều có khác so với mấy lần trước là còn có lạp xưởng
hun khói.
Hai người chạm mặt,
giống như ngõ hẹp gặp nhau.
Lục Minh Đồng chủ động
bước sang một bên nhường đường.
Thẩm Ngư:
"Này."
Cậu trai dừng lại,
quay lại nhìn cô.
Cô mặc một chiếc áo
khoác lông vũ màu trắng, chiếc khăn len màu xám sẫm phủ kín cằm, để lộ khuôn mặt
trắng nõn, chóp mũi hơi ửng đỏ vì gió lạnh.
Cô hỏi: “Người vừa
rồi ấy, có phải đón cậu đi chúc Tết không?”.
Lại nói, hẳn là đã
lâu như vậy, Thẩm Ngư mới chủ động nói chuyện với cậu.
Lục Minh Đồng cảm
thấy không biết nên như nào, sau một lúc im lặng, mới "ừm" một chữ.
“Sao cậu không đi?”
Cô hỏi.
"Không muốn
đi."
Mặt cô nhất thời
căng thẳng: "Cậu cứ ở lại đây hoài, có ý gì sao?"
Lục Minh Đồng đương
nhiên có thể hiểu được hàm ý nghi vấn trong những lời này, cậu không muốn trả lời
trực tiếp mà chỉ nói: "Đây là nhà của tôi, tại sao tôi không thể ở lại?"
Loại vòng vo này dường
như đã chọc giận cô, trong mắt cô tràn đầy lửa giận: "Lục Minh Đồng, cậu đừng
nghĩ chỉ một chút ân huệ mà tính mua chuộc được tôi. Cậu muốn đền tội mà mẹ cậu
gây ra, nhưng để tôi nói cho cậu biết, người bị phản bội không phải tôi, cậu giở
những thủ đoạn này với tôi cũng vô dụng, nếu có bản lĩnh thì đi tìm mẹ tôi xin
lỗi, xem bà có thưởng cho cậu hai cái tát hay không!"
Đã qua một năm Lục
Minh Đồng ngẩng đầu không thấy cúi mặt không gặp, Thẩm Ngư luôn lấy tâm thế coi
những trò vặt ‘tiện tay’ của cậu là không khí.
Đây là lần đầu tiên
họ đối mặt trực tiếp với nhau, nhẫn nhịn quá lâu, lên mặt một chút lại làm cho
cô cảm thấy thỏa mãn.
Lục Minh Đồng vẫn
im lặng, không biết là chấp nhận lời buộc tội của cô hay là khinh thường phản
bác lại.
Thẩm Ngư đương
nhiên không bỏ qua cho cậu, nếu không cô sẽ giống như một người đàn bà đanh đá
ăn vạ tự mình khóc lóc om sòm sao, vì thế lạnh lùng gọi cậu: "Nói chuyện!"
Lục Minh Đồng lông
mi run lên, chậm rãi trả lời: "Tôi chưa từng nghĩ như vậy."
Cậu đang trong giai
đoạn đổi giọng, trong cổ họng truyền đến âm thanh thô ráp sỏi đá, dù sao Thẩm
Ngư nghe được cũng cảm thấy không thoải mái.
"Vậy tại sao
trước mặt tôi cậu lại quan tâm thế?"
Lần này, Lục Minh Đồng
căn bản không lên tiếng, trầm mặc đứng một lát, xoay người muốn rời đi, nhưng lại
để Thẩm Ngư kéo chặt lấy mũ áo khoác.
Từ khi biết nhau đến
nay cô cứ như vậy, điêu ngoai không nói lý, lúc cậu né tránh, cô liền kéo quần
áo, mũ nón, ba lô của cậu... Có dứt khoát là cánh tay của cậu. Tóm lại muốn cậu
đối mặt chính diện.
Lục Minh Đồng bị cô
kéo đến mất kiên nhẫn, nhưng vẫn cố nén nôn nóng, nhìn cô rồi bình tĩnh nói:
"Không có lý do gì."
Câu nói này thực ra
là không phải giả, bởi vì chính cậu cũng không giải thích được, đây là âm mưu
gì.
Đúng là có tâm lý
chuộc lỗi, thay cho Hứa Ngạc Hoa. Nhưng hữu ích được bao nhiêu, bản thân cậu rõ
ràng, khoảng trống kia không phải bởi vì tùy tiện ném một vài viên đá nhỏ mà có
thể lấp đầy
Chỉ là khung cảnh
đó từ đầu đến cuối vẫn không quên đi được
Ngày hôm đó Thẩm
Ngư ném khung ảnh vào góc, lúc thủy tinh văng khắp sàn, cô không ý thức được bản
thân mình đang khóc.
Nhưng khi đứng trước
mặt Hứa Ngạc Hoa, mới có thể nhìn rõ ràng, kính mắt mỏng manh dễ vỡ, nước mắt cứ
như vậy trực tiếp rơi xuống, kính mắt của cô lập tức mờ đi.
Trái tim cậu như bị
giọt nước mắt đó đốt cháy, cho đến ngày nay, cậu vẫn còn đang tìm kiếm vị trí của
vết bỏng rốt cuộc là ở đâu.
Vào lúc đó, những
giọt nước mắt của cô khiến cậu cảm thấy thật sai lầm khi theo bản năng luân lý
mà bảo vệ Hứa Ngạc Hoa.
Vào ngày đầu tiên Hứa
Ngạc Hoa rời đi, Lục Minh Đồng ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).