Bạch Dương Thiếu Niên

Chương 12: Cậu là châu chấu, tôi là cuối hạ (2)


11 tháng

trướctiếp

Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha

Tết âm lịch năm đó, chỉ có Thẩm Ngư và ông nội cùng nhau trải qua.

Thẩm Kế Khanh đang ở Ấn Thành nên chỉ gọi điện về nhà.

Ông nội Thẩm không muốn nói nhiều với Thẩm Kế Khanh, nói có lệ vài câu rồi muốn cúp điện thoại, trước khi cúp máy, ông cụ còn hỏi Thẩm Ngư là cháu có muốn nói vài lời không?

Thẩm Ngư chỉ nói cháu không có gì để nói với ông ấy.

Ông nội Thẩm là người có tính tình ngay thẳng, từ khi chuyện đó xảy ra, ông cụ không màng tới việc cơ thể còn mang bệnh cao huyết áp mà đứng trước cửa chửi cho Thẩm Kế Khanh máu chó đầy đầu, sau đó ném tờ giấy bắt Thẩm Kế Khanh ký tên muốn đoạn tuyệt cha con.

Ông cụ lôi Thẩm Kế Khanh đến trước cửa thông gia để tạ lỗi, nói Văn Cầm gả đến Thẩm gia bên ông ngày lành không được bao nhiêu, mà thằng con mất dạy nhà ông còn làm ra cái chuyện đồi phong bại tục như vậy. Kế Khanh cho dù có chết cũng trả giá không hết.

Tự ông nhìn, từ mình đưa lên thỏa thuận ly hôn, trong đó viết rằng căn nhà trên phố Thanh Thủy, tiền tiết kiệm đứng tên Thẩm Kế Khanh và một số phiếu đều đưa cho Diệp Văn Cầm, Thẩm Kế Khanh không giữ lại gì.

Ông ngoại Thẩm Ngư cười lạnh nói, các người làm vậy chỉ vì muốn tâm an thôi.

Ông nội Thẩm nói: “Sau này nó làm sao có thể yên tâm được? Nó sẽ đeo cái xiềng xích này cả đời.”

Sau cuối năm, Diệp Văn Cầm nhận được thị thực* và chuẩn bị ra nước ngoài.

*Thị thực hay thị thực xuất nhập cảnh

Thẩm Ngư cùng ông ngoại đến sân bay để tiễn bà ấy, trong sảnh chờ, Diệp Văn Cầm nói với Thẩm Ngư, đừng trách bà ấy là một người mẹ nhẫn tâm, bà đã thực sự không thể ở lại Nam Thành này.

Thẩm Ngư cười nói: “Mẹ yên tâm đi, mẹ đi ra nước ngoài sau này sẽ không có người quản con nữa, con mong còn không được.”

Diệp Văn Cầm biết Thẩm Ngư đang xoa dịu trái tim mình, cười nói: “Mặc dù con đã vào đại học, nhưng đừng lười biếng, con nên ra nước ngoài, nên học lên cao hơn, nên học cách tính toán vì bản thân.”

“Đừng lo lắng cho con, cái trình độ tiếng anh ba chân của mẹ thì ra nước ngoài chơi vẫn vui mà?”

Ngày hôm đó, Diệp Văn Cầm rốt cuộc cũng lau nước mắt, khi bà ấy bước vào cổng an ninh, quay lại thấy Thẩm Ngư vẫn vẫy tay và mỉm cười với bà.

Thẩm Ngư trở lại phố Thanh Thủy, đó là vào một ngày của tháng ba.

Diệp Văn Cầm gửi cho cô một tin nhắn nói rằng một công ty đối tác đã tổ chức lễ kỷ niệm cuối năm và gửi cho bà một gói hàng PR, nhưng vì địa chỉ chưa được cập nhật nên món đồ đó đã được gửi đến phố Thanh Thủy. Bảo cô quay lại lấy giúp nó.

Ngày hôm đó, Thẩm Ngư tan học buổi chiều trở về nhà, tại chỗ giao hàng đụng phải Lục Minh Đồng.

Thẩm Ngư cũng cho rằng cậu cũng ra nước ngoài với Hứa Ngạc Hoa, không ngờ là lại có thể gặp lại ở đây.

Cậu đang mua thuốc lá trong siêu thị nhỏ cạnh chỗ giao hàng, với một chiếc ba lô màu đen trên lưng, nhận tiền lẻ từ ông chủ, nhét nó cùng với hộp thuốc lá vào túi áo khoác.

Ba bốn tháng không gặp, cậu đã cao hơn rất nhiều, đầu tháng ba trời se lạnh nhưng cậu chỉ mặc một chiếc áo phông và một chiếc áo khoác thể thao màu đen, dáng người cao gầy.

Thẩm Ngư chỉ nhìn thoáng qua liền dời tầm mắt đi, trong lòng thực căng thẳng.

Sau khi khai báo số tòa nhà, người chuyển phát nhanh tìm thấy đồ của Diệp Văn Cầm cho cô—một hộp các tông cao bằng nửa đầu người, thả cái đùng xuống đất.

Thẩm Ngư ngẩn người, hỏi có thể giúp cô đưa lên lầu không.

Người đàn ông nói, còn nhiều đồ như vậy, mọi người đang xếp hàng chờ lấy, tôi thực sự không có thời gian, cô tự tìm cách đi, ở đây tôi có xe đẩy đây, tôi cho cô mượn nhé?

Thẩm Ngư mượn một chiếc xe đẩy thùng các tông đẩy vào ngõ hẻm. Bánh xe bị lỏng, chưa kể dọc đường còn phát ra tiếng rõ to, gặp ổ gà trên đường suýt chút nữa bị kẹt vào đó mà làm đổ cả đống.

Tới dưới lầu thì Thẩm Ngư bất lực.

Cô đang định sang cửa hàng nhỏ bên cạnh tìm người giúp, người chủ tiệm đang cắn hạt dưa trông cửa hàng nhìn thấy cô, cười nói: “Ồ, lâu rồi không gặp, bố mẹ cháu đã hòa giải chưa?”

Thẩm Ngư chán ghét đến mức không muốn nói lời nào.

Trở lại bên cạnh thùng các tông, cô ôm lên thử, quả nhiên không nặng như cô tưởng tượng dù là bước ba bước phải nghỉ một chút, nhưng có lẽ không phải là không thể vác lên được.

Cô ôm nó lên, xoay người và tiến lên một bước.

Cô mới đi được nửa đoạn cầu thang đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Lúc này, phía dưới truyền đến tiếng bước chân.

Thẩm Ngư đặt h�

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp