Tiết xuân đầu mùa vẫn còn hơi se lạnh và ẩm ướt.
Cứ nghĩ năm mới đến, mọi người sẽ ru rú trong nhà hưởng thụ, hay đi du lịch đó đây, không ngờ lại tụ tập đông đúc bên ngoài, vui vẻ đi dạo phố.
Phố Tứ Diên khá tấp nập, cảnh nam nữ tay trong tay hạnh phúc hay cảnh gia đình đầm ấm yên vui, có cả cảnh một đám nhóc nghịch ngợm rủ nhau đốt pháo, khiến bầu không khí càng thêm rộn ràng.
Khác hẳn với thành phố A.
Lục Thời hiển nhiên là có chút hứng thú.
Dù sao mọi năm, cứ vào dịp này anh đều ra nước ngoài làm việc, cùng lắm là cùng đám Nghiêm Cẩn tham gia mấy bữa tiệc nhàm chán.
Hoàn toàn không có khái niệm được gọi là niềm vui ngày tết.
Mấy bọn họ tấp vào một quán ăn gần đó.
Tuy khá nhỏ nhưng rất đông khách.
Trần Tiểu Niên hơi e ngại nhìn Lục Thời.
Dù sao con người anh vốn ưa sạch sẽ, đến nơi này có lẽ hơi bài xích.
Lục Thời trái lại không tỏ thái độ gì với nơi này dù Mục Cảnh Nhiên đoán rằng kiểu quán ăn này chắc cả đời anh cũng chưa từng bước chân vô.
Chủ quán là một người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi, tính tình niềm nở thân thiện, nên mọi người xung quanh đều rất quý mến ông.
Bình thường trốn học hay đi chơi net xong, đám Mục Cảnh Nhiên đều tấp vào đây ủng hộ nên rất thân với chủ tiệm.
"Lão Sa, khách quý tới ủng hộ nè ~!"
Lão Sa nghe thấy giọng nói quen thuộc liền tươi cười đi tới:
"Tiểu Niên đã về rồi à!? Nào, mấy đứa muốn ăn gì?"
"Như thường lệ đi ạ."
"Hiểu rồi." sau đó quay sang Lục Thời" Vậy còn cậu bạn này ăn gì?"
"Như hai người họ là được." Lục Thời lịch sự đáp lại.
"Được.
Lần đầu tiên bác thấy cậu bạn này đấy, bạn hai đứa hả? Đẹp trai quá!"
Quả thật, ở nhiều nơi, với nhiều người, Lục Thời là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt.
Khí chất cùng ưu thế trời sinh khiến anh dù có tấp vào một quán ăn lề đường tầm thường đi chăng nữa vẫn tràn đầy mị lực, thu hút ánh nhìn của người khác.
Từ lúc bước vào quán, không ít cô gái hướng anh thẹn thùng mà thì thầm to nhỏ, khách vào quán là nữ cũng càng nhiều hơn.
Lão Sa tủm tỉm cười khiến Trần Tiểu Niên khá bối rối.
Biết vậy đã không cho Lục Thời ra ngoài rồi, một đám người như vậy, nhìn anh tới khó chịu.
Bản tính xấu xa của cô đột ngột nổi lên, ánh mắt nhìn mấy vị khách nữ kia như thế nào cũng không thấy thuận mắt.
Mục Cảnh Nhiên nhăn mặt xí một tiếng.
Nếu không phải vì Trần Tiểu Niên mở lời, y mới không cùng thèm tên mặt lạnh này đi dùng bữa, nghĩ thôi bát mì nóng hổi đã như cho thêm vài cục đá rồi.
Ba bát mì nghi ngút khói được bưng lên.
Ba người nhìn nhau, tự hiểu, tự động cầm đũa lên.
Nước mì rất trong, cũng rất ngọt, sợi mì dai dai lại mềm mại.
Nếu so với giá tiền thì bát mì này thực sự quá chất lượng.
Cả đêm qua căng mắt bận rộn một hồi, trong bụng cũng là vài ngụm rượu vang từ bữa tiệc kia, khiến Lục Thời ăn vô cùng ngon miệng.
"Ăn vừa vặn?"
"Ừm.
Khá ngon."
Tiểu Niên cười:
"Vậy thì tốt."
"Đây là bên ngoài đó, tao còn chưa ăn xong, hai người định tạo ra cái món khó nuốt gì vậy?! Sợ tao ăn không đủ no hay gì." (cơm chó :))) )
"Lo ăn đi, năm mới nói nhiều như vậy, không sợ gặp lại Phạm Linh Linh à."
"Trần- Tiểu- Niên" Bị đụng vào nỗi đau, Mục Cảnh Nhiên nghiến răng nghiến lợi.
"Đùa thôi." Cô ăn năn cười, nhắc nhở " Mau ăn đi."
"..." Nếu còn ăn nổi, chắc chắn không phải con người.
"Đêm qua cảng biển ở thành phố A phát nổ, chắc không liên quan đến hai người đâu nhỉ?"
Mục Cảnh Nhiên đột ngột nhắc tới chuyện này khiến Trần Tiểu Niên có chút bừng tỉnh.
Tin tức đã lan tới đây rồi, nhanh thật...
Vẻ mặt Mục Cảnh Nhiên hiện rõ chữ quả nhiên là vậy.
"Yên tâm, chính phủ vẫn đang điều tra, chưa có công bố ra bên ngoài.
Đêm qua, có người gọi điện cho lão Mục thông báo, dù sao cũng là cảng biển lớn thứ hai của thành phố, chứa không ít kho hàng có liên quan tới công ty.
Không biết sao được."
"Chú Mục tới đó rồi?"
"Ừm, sáng nay mới rời đi."
Một giọt mồ hôi lạnh toát ra chảy trên trán Trần Tiểu Niên.
Hậu quả đã lan tới tận thành phố K, cô tin chính phủ sẽ chưa đả động lớn vì còn e ngại thế lực của Lục gia.
Nhưng đó cũng chỉ là tạm thời.
"Anh nghĩ sao...!Lục Thời." Cô nhìn sang anh, gương mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
"Không cần lo, mọi việc đều xử lí ổn thỏa rồi." Lục Thời lên tiếng.
Mục Cảnh Nhiên thấy vẻ bình thản của Lục Thời, đột nhiên có chút khó thở.
Y không dám tưởng tượng sự ổn thỏa mà Lục Thời nói phải lấy bao nhiêu thứ mới đổi lấy được.
Sinh ra được nuông chiều, bao bọc kĩ lưỡng nhưng không phải cái gì y cũng không biết.
Ngược lại có khi càng rõ ràng sự ngoài sáng trong đục của tầng lớp này.
Không dám nghĩ.
"Đám Nghiêm Cẩn xong bên đó rồi?"
"Ừm, có mặt Nghiêm Gia Trình ở đó, bước chân vào cửa Nghiêm gia cũng không dám."
"Hẳn Tần Phương cũng đoán được việc này không tổn hại gì đến hắn nên mới dám liều một phen với chính phủ như vậy."
"Tiểu Niên." Mục Cảnh Nhiên lo lắng nhìn cô, giọng điệu vô cùng thận trọng.
"Không thể không nói với mày chuyện này.
Thời gian này tốt nhất đừng đả động hay kích thích Tần Phương."
Trần Tiểu Niên nhếch môi, chuyện này cô còn không rõ sao.
"Xem điệu bộ này chắc hẳn vùng biên giới với nước M đã bị hắn nắm thóp rồi."
"Ừ.
Việc hắn bành trướng ở chỗ đó, gây không ít trở ngại tới việc khai thác của ba tao.
Xem chừng ở ẩn một thời gian chính là đợi cơ hội xé mặt nhau."
"Hắn chưa dám đâu.
Lysia tuy còn ghi hận tôi nhưng cũng chưa dám động đến Lục Đình, chỉ dám cùng Tần Phương xấu xé một ít lợi ích be bé này.
Hắn vẫn cần nhiều thời gian để moi móc quyền lực từ bà ta." Tiếng Lục Thời âm trầm vang lên, vừa an ủi được tâm trạng lo lắng của hai người phần nào, vừa vẽ ra một tương lai đen tối phía trước.
Tiếng Tiểu Niên thở dài khe khẽ.
Mọi việc càng ngày càng trở nên mất kiểm soát khiến cô không thể không cẩn thận dặn dò Mục Cảnh Nhiên:
"Dạo này ở đây rất nguy hiểm, ít chạy lung tung lại.
Có chuyện gì phải báo cáo với chú Mục, không được tự ý làm theo ý mình."
"Lo cho bản thân mày đi.
Tự ý chạy lung tung, tự ý làm chuyện nguy hiểm, còn ai ở đây máu liều nhiều hơn máu não vượt mày không."
"..."
Tâm trạng của Tiểu Niên có chút nặng nề, cô nhìn hòn đá nhỏ trên đất, đá nhẹ.
Nó lăn vài vòng tới mép cống thì dừng lại, một lúc sau lại tiếp tục lăn thẳng xuống cống.
Số phận của nó đã được định đoạt trước.
Dù thế nào cũng chẳng bao giờ thoát khỏi cái vũng lầy nhen nhuốc, kinh tởm kia.
Ha...!nực cười thật.
...
Chia tay Mục Cảnh Nhiên, cô cũng chẳng còn tâm trạng nào để đi dạo phố nữa.
Cuối cùng liền với Lục Thời sánh bước về nhà.
Nào ngờ cổng nhà còn chưa thấy, đám người đứng trước cửa đã khiến cô phải tròn mắt nhìn.
Phí Nhi phát hiện cô từ phía xa đi tới, hào hứng vẫy tay:
"Tiểu Niên..."
Phía sau cô còn có Giang Trì, Nghiêm Cẩn, cả...!Trần Kỳ Nhan.
Bọn họ như thế nào lại có mặt ở chỗ này.
Phí Nhi ôm lấy cổ cô, cười toe toét:
"Bất ngờ lắm phải không.
Phải chuẩn bị từ rất sớm mới tới được đây đó.
Thành phố du lịch mà keo kiệt quá đi, không đầu tư nổi cho cái đường đi, ngồi xe xịn rồi mà vẫn sốc muốn chết."
"Sao cậu lại có mặt ở đây?" Trần Tiểu Niên cố gỡ cô ra nhưng gỡ không nổi.
"Thì tới rủ cậu đi chơi đó.
Tới thành phố H đi, vừa có thể trượt tuyết lại còn có khu vui chơi giải trí, lại còn có thể tắm suối nước nóng nữa, lại còn..." Phí Nhi càng nói càng hăng say, đôi mắt lấp la lấp lánh.
"..."
Tùy hứng như vậy? Cô còn chưa đồng ý là sẽ đi cùng mà.
Giang Trì kéo Phí Nhi đang ôm rịt người Trần Tiểu Niên, cau mày:
"Đủ rồi.
Là hoa đã có chủ, yêu cầu tiểu thư Phí cách xa người khác, cả nam cả nữ cho tôi."
"Hừ, ra lệnh cho bổn cô nương hả?"
Đôi nam nữ khiến Nghiêm Cẩn chỉ biết nhu nhu hai bên thái dương.
Đúng là không ồn ào không chịu nổi.
Y nhìn Trần Tiểu Niên đứng cạnh Lục Thời.
Lòng đã mẩm chắc phần nào Lục Thời đêm qua ngủ lại đây chứ không phải trong khách sạn.
Trần Kỳ Nhan đứng bên cạnh có chút bối rối, hướng Tiểu Niên là một nụ cười cẩn thận, dè dặt.
"Năm mới vui vẻ, Tiểu Niên." Dù sao giữa hai người cũng có một bức tường vô hình ngăn cách, Trần Kỳ Nhan chỉ sợ mình nói sai, khiến hai người trở nên căng thẳng.
Vậy thì thực sự không tốt lắm.
"Năm mới vui vẻ." Trần Tiểu Niên cũng mơ hồ quên đi vụ cãi lộn lần trước, cô không phải người thù dai, cũng lịch sự đáp lại.
"Đến đây chơi với mày mà mặt như đưa tang, không chào đón hử?" Nghiêm Cẩn vỗ vai Lục Thời, đùa giỡn.
Ai ngờ Lục Thời đáp cái rụp:
"Không."
Đúng là khó ưa.
Thành phố H cách thành phố K không quá xa nhưng cũng mất khá nhiều thời gian.
Nghiêm Cẩn lái xe, trong cả bọn thì chỉ có y là đủ tuổi, có chứng nhận, bằng lái đàng hoàng.
Vì vậy trong khi một người phải căng mắt lái xe trong thời tiết lạnh giá, đám người còn lại thì rôm rả như buôn bán ngoài chợ.
"Mấy cậu biết không, lần trước hoa khôi của Tam Trung đến trường mình, còn ra tận sân bóng rổ cổ vũ cơ.
Tớ ngồi trên khán đài thấy cậu ta nhìn người của đội bóng rổ chằm chằm, tưởng muốn ăn tươi nuốt sống người khác cơ."
Trần Kỳ Nhan vỗ nhẹ đầu cô:
"Đừng nghĩ xấu cho người khác vậy chứ."
Phí Nhi bĩu môi:
"Nói xấu gì chứ, trường cậu ta còn đang thi đấu, thế mà cậu ta còn ngồi bên sân cổ vũ của học viện mình, người ngoài nhìn vào ai cũng biết là có tâm tư riêng."
"Thế rốt cuộc là cậu ta để ý ai?" Trần Tiểu Niên nắm bắt trọng điểm.
"Còn ai nữa? Lục Thới chứ ai." Phí Nhi liếc ngang ngó dọc, thấy Lục Thời không để ý đến bên này mới nhẹ giọng nói nhỏ.
"Hoa khôi Tam Trung kia còn mua cả thùng nước để ở chỗ nghỉ của cậu ý cơ.
Đúng là đồ thần kinh, mình cậu ấy uống hết 20 chai nước kia chắc, hay để Lục Thời mang về nhà để dành."
Trần Tiểu Niên ngâm nga một tiếng ồ thật dài.
Cô nhìn Lục Thời.
Anh lúc này vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại, quả thực không có chút nhận thức về cuộc đối thoại bí mật ở đằng sau.
Tiểu Niên nghĩ nghĩ hồi lâu, cuối cùng quẳng luôn câu chuyện của Phí Nhi ra sau đầu, quay mặt nhìn phong cảnh bên ngoài.
Dù sao từ trước tới nay, chuyện nữ sinh yêu thích Lục Thời đã thành lẽ dĩ nhiên, cô cũng chẳng buồn ghen tuông lung tung làm gì.
Với lại, anh hiện tại là bạn trai của cô mà.
Có gì là lo lắng.
Nhưng dáng vẻ chẳng thèm đoái hoài của Tiểu Niên kia lại khiến Phí Nhi hiểu nhầm.
Đầu cô nảy ra bốn chứ to đùng: GIẬN RỒI! GHEN RỒI!
...
Chẳng mấy chốc thì cuối cùng cũng đến thành phố H.
Xe Nghiêm Cẩn dừng trước một khu khách sạn cao cấp.
Nơi này bao trọn toàn bộ khu nghỉ dưỡng, khu giải trí và khu suối nước nóng mà Phí Nhi nói tới nên người tới đây không hề ít.
Vừa xuống xe, bảo vệ đã chạy tới, giúp họ lái xe tới bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Vốn đã lên kế hoạch từ trước nên Phí Nhi đã đặt phòng khách sạn từ lúc còn ở thành phố A.
Cô đưa lễ tân chứng minh của mình, ngay lập tức có người dẫn đường cho bọn họ lên trên nhận phòng, còn tận tình giới thiệu khách sạn, nơi nghỉ dưỡng và khu vui chơi.
"Phía sau khách sạn là bãi biển, từ phòng của quý khách có thể nhìn thấy bình minh và hoàng hôn.
Ngay bên cạnh là khu nghỉ dưỡng, ở đó có suối nước nóng, spa chuyên dụng cũng như các phòng tập thể hình, có đầy đủ hướng dẫn viên và dịch vụ để quý khách có một trải nghiệm hài lòng nhất.
Phòng của quý khách ở tầng 5, tầng 2,3,4 là các dãy nhà hàng của khách sạn, quý khách có thể thưởng thức bữa sáng, trưa và tối ở đó với các món ăn đến từ các quốc gia khác nhau, hoặc nếu có yêu cầu chúng tôi sẽ phục vụ tận phòng ạ."
"Tầng 7,8 là khu casino.
Tầng 7 là sảnh chính, thường để tổ chức những bữa tiệc, hoặc lễ kỉ niệm, tầng 8 là khu giải trí, trang bị internet và đầy đủ các trang thiết bị điện tử, ngoài ra còn có các quầy bar và bi-da."
Khách sạn được bày trí theo phong cách rất hiện đại, chỗ nào cũng là trang thiết bị cao cấp.
Mỗi tầng đều có 5 thang máy chuyên dụng, phòng ngủ cũng được lắp đặt hệ thống khóa bằng vân tay và thẻ phòng.
Trần Tiểu Niên, Phí Nhi và Trần Kỳ Nhan chung một phòng.
Lục Thời không thích ở chung với người lạ nên ở một phòng riêng, hai người còn lại thì chung một phòng.
Sắp xếp xong xuôi, Phí Nhi liền kéo hai người còn lại xuống sảnh, nói muốn đi ngâm suối nước nóng.
"Cậu chắc chứ? Giờ mới có hơn 3 giờ chiều thôi đấy." Tiểu Niên giơ đồng hồ lên.
"Yên tâm, tớ đã lên kế hoạch hết rồi, đi ngâm suối nước nóng trước, ăn tối xong chúng ta sẽ lên khu giải trí ở lầu 8, nghe nói hôm nay sẽ rất nhiều người tập trung ở đó.
Nơi nào đông vui sao vắng mặt tớ được."
"Được rồi, chịu cậu đó."
Ba người xuống dưới một hồi, vẫn chưa thấy mặt mũi ba người nam kia đâu, không khỏi nghi hoặc.
"Ba người họ làm gì trên phòng vậy, chẳng lẽ quần áo còn nhiều hơn bọn con gái chúng ta ư?"
"Nghiêm Cẩn bảo họ ở tầng 10 có việc, chắc lại là chuyện công ty.
Chắc sẽ xuống muộn lắm!"
"Aizz, đến nơi này còn phải làm việc ư?!" Nhưng Phí Nhi cũng chỉ càm ràm có vậy, chuyện ba người kia vắt chân lên cổ làm việc là chuyện rất bình thường.
Nói rồi, ba người bọn họ liền cùng nhau tới suối nước nóng.
Khu vực suối nước nóng khá đông đúc, vốn Tiểu Niên còn tưởng 3h chiều đi tắm nước nóng sẽ vắng vẻ, ngờ đâu chỗ nào cũng là người.
Phí Nhi cầm một tấm thẻ đen bóng loáng, vẻ mặt rất chi là kiêu căng, nháy mắt:
"Yên tâm, tớ bao trọn hồ nước nóng Mỹ Nhân rồi.
Hehehe, thế là chẳng ai dám làm phiền chúng ta."
Đúng là phong thái của người có tiền.
Tiểu Niên thầm nghĩ.
Ba người tới cuối lầu thay đồ, lúc để điện thoại vào trong tủ đồ, Trần Tiểu Niên mới phát hiện Lục Thời nhắn tin cho mình.
[Em ở đâu?]
[Suối nước nóng.
Vẫn còn công việc sao?]
[Ừm, xong việc tới tìm em.]
Tiểu Niên cười khẽ, vui vẻ nhắn lại:
[Được.]
"Tiểu Niên, sao lâu vậy, tới đây đi."
"Ừm." Tiểu Niên để điện thoại vào tủ, đi tới chỗ Phí Nhi.