Ngoại ô vắng vẻ, chiếc siêu xe tựa đạp gió lao đi vun vút.
Phía bên kia là thành phố đang nhộn nhịp ánh đèn và pháo hoa mừng năm mới.
Phía bên này, lại là một đêm không thể nào quên được với đám người.
Gia đình Mục Cảnh Nhiên thấy cô quá nửa đêm vẫn chưa thấy bóng dáng, quả thực lo lắng sốt vó.
Lúc nãy không để ý, giờ mới thấy Mục Cảnh Nhiên gọi cho cô sắp cháy máy luôn rồi.
"Alo."
"Mày đang đâu đấy?" giọng điệu của Mục Cảnh Nhiên vô cùng nghiêm túc, hiển nhiên chính là đang lo lắng cho cô.
Tiểu Niên đỡ trán, năm nay cô đã hứa sẽ cùng gia đình Mục Cảnh Nhiên đón năm mới, mẹ y còn vui vẻ đồng ý dạy cô cách làm hoành thánh.
Vậy mà lại bỏ đi giữa chừng...
"Xin lỗi, đột ngột có chút việc phải rời đi gấp.
E là đêm nay không qua nhà mày được rồi.
Gửi lời xin lỗi đến cô dùm tao."
"Ổn chứ!?" Mục Cảnh Nhiên nghe được dáng điệu mệt mỏi của cô, cũng không trách móc nữa.
"Ổn."
"Được rồi.
Nghỉ ngơi đi, sáng mai sẽ đem hoành thành mẹ tao nấu cho.
Nên cảm ơn đi vì tao vẫn để phần cho mày."
Trần Tiểu Niên bị y chọc cười khẽ:
"Được.
Rất cảm ơn lòng tốt của Mục baba."
Nói xong liền cúp điện thoại.
Trong xe lại tĩnh lặng.
"Lục Thời..."
Không có tiếng đáp lại cô.
Ngủ rồi sao?
"Đã qua năm mới rồi, anh không định về nhà sao?" Cô hỏi Lục Thời ngồi bên.
Anh dựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ, có vẻ rất mệt mỏi.
Một lúc sau mới trả lời:
"Không cần về."
"Ổn chứ?" Cô vẫn thấy lo lắng.
"Ừm."
Xe tiến vào thành phố, vừa bước sang một năm mới, không khí càng thêm náo nhiệt.
Cảnh người người nhà nhà dắt tay nhau cười nói vui vẻ khiến không khí đơn lẻ trong xe càng thêm cô độc và tĩnh mịch.
"Em không về nhà người bạn đó sao?!"
"Vậy em nên vứt anh ở đâu để đi đến đó đây, ở khách sạn nhé."
Hiếm khi Trần Tiểu Niên bạo dạn trêu chọc anh.
Dáng vẻ đơn độc của Lục Thời khiến cô đau lòng, khao khát muốn đem lại cho anh ấm áp.
"Em nỡ ư?" Khóe môi Lục Thời khẽ nhếch lên thật xảo trá.
"Không nỡ..."
Chiếc xe đi thêm một đoạn thì rẽ vào phố Tứ Diên, rất nhanh đã đến nhà của Trần Tiểu Niên.
Ngôi nhà hai tầng kiểu cũ bao bọc bởi hai bức tường bạc màu trông thật tầm thường.
Chiếc Ferrari cao cấp đậu trước cửa khiến khung cảnh trước mắt càng hài hước một cách kì lạ.
Cô dùng chìa khóa mở cửa.
Bên trong tối om, Tiểu Niên cẩn thận dò dẫm từng bước chân, lần mò tìm công tắc điện.
Hương bạc hà xộc đến và cánh tay Lục Thời đột ngột ôm lấy thắt eo cô từ phía sau.
Tiểu Niên bị tấn công bất ngờ, kinh hãi lùi lại.
Khí thế từ Lục Thời quá mức mạnh mẽ, không biết từ khi nào anh đã ép sát Tiểu Niên tới góc tường, hoàn toàn khống chế cô.
"Anh làm gì vậy?" Tiểu Niên giật mình, bàng hoàng nhìn Lục Thời.
Trong bóng tối, mắt Lục Thời sáng như sao.
Dù không thể nhìn rõ nhưng Tiểu Niên vẫn mơ hồ nhìn thấy được khóe môi đang cong lên của anh.
Lục Thời ghé sát tai cô, thì thầm:
"Kiểm tra mức độ phản xạ của tay chân."
Vô lại!
Vô lại!
"Anh học được tính xấu xa này từ tên họ Giang trăng hoa kia đúng không?"
"Sao lại phải học nó? Chẳng lẽ trong đầu em lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Giang Trì hửm?" Lục Thời bày ra vẻ tức giận vô lí của mấy thiếu nữ khi giận dỗi.
Lưu manh không nói nên lời.
"!!!"
"Ờ."
Tiểu Niên cau mày đẩy anh ra nhưng đẩy thế nào cũng không nổi, ngược lại khiến tính chiếm hữu của Lục Thời càng thêm điên cuồng.
Môi anh như có như không lướt qua mặt cô, hài lòng cảm nhận được cô đang run nhẹ, anh nhếch môi, giọng nói trầm khàn quyến rũ:
"Tiểu Niên, hôn tôi đi."
Lời thì thầm như đang dỗ ngọt cô tình nhân khiến Tiểu Niên không sao cưỡng lại được.
Hàng mi run rẩy trong gió, cô ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn Lục Thời, hai chân rướn lên, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn áp đôi môi mềm mại lên môi anh.
Lục Thời vô cùng thỏa mãn.
Nhưng nụ hôn dè dặt như thăm dò của Trần Tiểu Niên chẳng mấy chốc đã khiến Lục Thời không nhẫn nhịn được thêm nữa.
Anh đỡ gáy cô, chủ động làm nụ hôn ngọt ngào này thêm sâu hơn.
Không gian tối tăm xung quanh càng thuận lợi cho hành vi phạm tội của Lục Thời.
Đầu lưỡi mang theo phóng túng trườn vào khoang miệng nhỏ của cô, đùa bỡn với chiếc lưỡi mềm mại còn rụt rè.
Môi lưỡi hai người quấn lấy nhau, hơi thở nóng bỏng như hòa làm một.
Tiểu Niên thở gấp, bàn tay nóng bỏng siết chặt lấy eo cô, như muốn đem cô hòa tan vào thân thể.
Rõ ràng là Lục Thời chọc giận cô trước, bây giờ còn ngang nhiên chiếm tiện nghi của cô.
Cảm giác uất ức như khiến Tiểu Niên lớn gan hơn, đầu lưỡi nhỏ vậy mà không chút ngại ngùng đưa sang miệng Lục Thời, mãnh liệt đáp lại nụ hôn của anh.
Thấy cô chủ động như vậy, khoái cảm trong người Lục Thời sau bao ngày xa cách lại như được thời cơ mà bùng lên dữ dội.
Hai người triền miên trong dục vọng riêng của chính mình, tiếng va chạm từ môi lưỡi khe khẽ, nhưng cũng đủ khiến người khác nhìn mà đỏ mặt.
Ngôi nhà tối tăm vốn lãnh lẽo, giờ đây ngập tràn trong hương vị ái tình, mập mờ, quyến rũ.
Mãi lâu sau, Lục Thời mới buông Trần Tiểu Niên ra, khóe miệng kéo ra một sợi chỉ bạc ám muội.
Hai người đồng thời thở hổn hển.
Trán Lục Thời lấm tấm mồ hôi.
Tiểu Niên nép sát vào ngực anh, cảm nhận nhiệt độ trên người Lục Thời.
Trái tim cô đập thình thịch, dư vị từ nụ hôn kia vẫn khiến cô kích động không thôi.
Chẳng lẽ Lục Thời...
Hai người trong bóng tối trầm mặc nhìn nhau.
Tiểu Niên lúng túng tìm công tắc điện.
Đèn trong nhà bừng sáng, làm lộ ra căn nhà trống không, lạnh lẽo.
Mấy ngày trước Tiểu Niên có trở về dọn dẹp một lần, tuy không thể xóa đi dấu vết mục ố của trần nhà và tường nhưng cũng coi như gọn gàng, sạch sẽ.
Lục Thời lúc này đã ổn định hơi thở, trông thấy Tiểu Niên tay chân bứt rứt đứng một góc, thỉnh thoảng lại mờ ám liếc sang anh, liền có chút cảm giác tội lỗi.
Anh xoa nhẹ má cô, dịu dàng lên tiếng:
"Nhà tắm còn sử dụng được chứ?"
Nghĩ tới phương diện kia Tiểu Niên lại thấy mặt mình nóng ran, chậm chạp gật đầu, dẫn anh đi tới căn phòng ở cuối hành lang.
Thấy Lục Thời cầm quần áo vào phòng tắm mới thở ra, đưa tay vỗ vỗ lên khuôn mặt nóng rẫy của mình.
Bên trong đã có tiếng nước chảy róc rách, khiến nhiệt độ trên mặt Tiểu Niên lại có xu hướng tăng lên.
Cảm thấy bản thân đang suy nghĩ theo chiều hướng quái đản, cô ba chân bốn cẳng chạy về phòng khách, ngoan ngoãn ngồi chờ đợi.
Trong nhà vô cùng yên ắng, Tiểu Niên buồn chán ngồi trên sofa.
Hai mắt cô có chút mơ màng, cơ thể mệt mỏi cả ngày qua chỉ mong ngóng tiến vào giấc ngủ.
"Em buồn ngủ rồi à?" Tiếng Lục Thời thình lình vang bên tai khiến Tiểu Niên bất giờ giật mình.
Cô ngẩng đầu nhìn anh.
Lục Thời vừa tắm xong, trên người vẫn mang theo hơi nước ẩm ướt.
Cơ thể lộ rõ những đường nét rắn chắc, mạnh mẽ.
Đầu Tiểu Niên lại bắt đầu nhảy số.
Lục Thời thấy cô đã buồn ngủ đến hai mí mắt sắp đánh nhau rồi vẫn gắng gượng không rõ vì điều gì, chỉ bật cười.
Anh ngồi xuống cạnh cô, để đầu cô tựa xuống hõm vai mình, giọng nhẹ nhàng như tiếng ru:
"Ngủ đi."
"Em còn chưa đi tắm nữa." Tiểu Niên dụi dụi mắt.
"Không sao, tôi không chê em bẩn."
Tiểu Niên ồ một tiếng, được nuông chiều mà vui vẻ làm biếng nằm nhoài trên sofa.
Cô gối đầu trên chân anh, hưởng thụ từng cái vỗ dịu dàng như từng con sóng đập vào bờ cát.
"Giang Trì nhắn tin tới, bảo mọi việc ổn thỏa rồi."
"Ừm."
"Dù sao là một cảng biển quan trọng.
Nổ tanh bành như vậy, chính phủ nhất định sẽ để mắt tới." Tiểu Niên vẫn lo lắng.
Lục Thời trấn an cô:
"Không cần nghĩ nhiều vậy.
Kể cả chính phủ có đánh động cũng phải để ý sắc mặt nhà họ Giang và Nghiêm."
"..."
Tiểu Niên chớp mắt, trong thoáng chốc thở dài.
"Thở dài gì vậy? Tôi còn chưa hỏi, em làm sao biết tôi ở đó? Có biết nguy hiểm không?"
Biết chứ! Nhưng từ trước đến giờ cô còn gặp ít chuyện nguy hiểm sao? Huồng hồ, cứ nghĩ tới ở nơi đó anh gặp phải bất trắc không may, càng khiến trái tim cô đau đớn, sao có thể ngồi yên một chỗ chờ đợi.
"Sáng hôm qua em có tham gia một cuộc đua.
Hắn cố tình tới đó để khiêu khích.
Em chỉ ngờ ngợ hắn tính gây chuyện thôi, không ngờ sự việc lớn như vậy."
Nói đến đây, tầm mắt hai người đều có chút lạnh đi.
Tần Phương dám làm, hoàn toàn không kiêng nể mặt mũi Lục gia, chứng tỏ đằng sau hắn có hậu thuẫn.
Là Trần Ngọc Lan ư?
Không có khả năng.
Trần gia từ khi nào mà có năng lực lớn như vậy được.
Càng nghĩ càng đau đầu.
Cô gái nhỏ đỡ trán, dáng vẻ phiền muộn.
"Thành phố K quá nguy hiểm, trở về thành phố A với tôi."
Tiểu Niên nghe thấy sự quan tâm của Lục Thời dành cho mình, đáy lòng toàn là ngọt ngào.
Cô cười cười:
"Em đã ở đây gần 3 năm rồi, chẳng lẽ còn không rõ.
Yên tâm, em tự biết bảo vệ bản thân mà."
Lục Thời chớp mắt.
Bàn tay anh từ mái tóc lướt dần xuống, vuốt ve gương mặt nhỏ của cô, khẽ khàng như nâng niu món trang sức trân quý.
Dáng vẻ vô tâm vô phế của cô khiến trong đầu anh bỗng loáng thoáng hiện ra hình ảnh Trần Tiểu Niên mấy năm qua quật cường đối mặt với mọi thứ, có uất ức cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng, để bây giờ dù có gặp nguy hiểm đến bản thân, cô cũng cho rằng đó là chuyện thường tình.
Trái tim như bị ai nhéo một cái.
Đau!
Thật sự muốn nhốt cô lại, để cô mãi nằm trong vòng tay của anh, an ổn hưởng thụ, không chút gì liên quan tới thế giới bên ngoài.
Đầu ngón tay Lục Thời khẽ run trong giây lát.
Đôi mắt vẩn đục một màu đen và xám hòa trộm lại, vậy mà thật sự muốn cân nhắc đến cách này.
"Tiểu Niên..."
"Hửm?" Cô ngước đầu nhìn anh.
Gương mặt thâm tình của cô khiến Lục Thời rung động.
Trước mắt Tiểu Niên, ánh sáng bị che khuất.
Một nụ hôn nhẹ trên trán cô, sau đó rơi xuống đôi môi hồng nhuận.
Tiểu Niên chậm rãi nhắm mắt, hưởng thụ.
Đêm nay cũng là một đêm thật dài.
...
Sớm mùng 1, Mục Cảnh Nhiên vừa sửa soạn xong liền chạy tới nhà Trần Tiểu Niên.
Cô đi cả đêm cũng không thèm vác mặt về, nếu không phải Trần Tiểu Niên gọi điện báo tin, có khi y thực sự giữa đêm giao thừa phóng xe đi tìm rồi, thật không lúc nào khiến người khác bớt lo mà.
Y thuần thục tìm thấy chìa khóa nhà phía dưới chậu cây, lách cách cắm chìa vào ổ.
Vừa mở cửa, đập vào mắt lại là một đôi giày thể thao nam lạ mắt.
Trong đầu Mục Cảnh Nhiên liền "đệt" một tiếng.
Gì đây? Trần Tiểu Niên vậy mà lại đưa người khác về nhà mình? Con nhỏ này điên rồi à!?
Mục Cảnh Nhiên nghi ngờ nhìn vào bên trong nhà.
Phòng khách rất yên tĩnh khiến tiếng nước chảy ở phòng bếp càng rõ ràng.
"Tiểu Niên??..."
Không có ai đáp lại y.
Trong nháy mắt, Mục Cảnh Nhiên liền phát hiện điều dị thường.
Y cẩn trọng đi về phía trước, từng chút thăm dò.
Lẽ nào là trộm ư?
Nhưng y chưa kịp nghĩ hết, người trong bếp đã đột ngột bước ra.
Không phải Trần Tiểu Niên mà cũng chẳng phải ăn trộm.
Mục Cảnh Nhiên và Lục Thời bốn mắt nhìn nhau.
Không khí yên lặng đến đáng sợ.
Mặt Mục Cảnh Nhiên lạnh đi trong chốc lát.
Hiển nhiên đối Lục Thời toàn là địch ý.
"Cậu như thế nào lại ở đây?"
"Lái xe tới."
"..." tên này đang chọc điên mình đây mà.
"Tiểu Niên đâu?"
"Đang ngủ."
Đcm, Mục Cảnh Nhiên suýt thì phun một búng máu.
Được lắm, con nhỏ này học gì không học lại học đưa trai về nhà.
"Không biết Lục thiếu làm sao lại có mặt ở chỗ này.
Nhưng cảm phiền đi nhanh một chút, nơi nhỏ bé này không tiếp đón nổi Lục thiếu đâu."
"Cậu lấy tư cách gì đuổi tôi."
"Dựa vào việc tôi là người yêu cậu ấy.
Nhà của cậu ấy chính là nhà của tôi."
Y vẫn chưa biết quan hệ giữa Tiểu Niên và Lục Thời đã được tăng lên một tầng cao mới, vẻ mặt thản nhiên mà ăn nói bừa bãi.
Cũng chẳng sợ bị phát hiện.
Vị bạn trai thực sự nào đó:...
Lục Thời nhướn mày, nhưng cũng chả có phản ứng gì khác, chỉ ờ nhẹ một tiếng giống như giễu cợt người trước mặt.
Gương mặt sáng sủa của Mục Cảnh Nhiên liền tắt đèn, cái vẻ mặt thiếu đánh này với Trần Tiểu Niên không khác là bao, thực sự khiến người ta vô cùng ngứa ngáy tay chân.
Trong khi y còn đang cân nhắc có nên dùng vũ lực đuổi vị thiếu gia vàng ngọc này biến cho khuất mắt không thì giọng của Trần Tiểu Niên đang vang lên.
"Làm gì đấy?"
Tiểu Niên từ trong phòng ngủ bước ra, vì không ngủ đủ giấc nên khuôn mặt có chút nhợt nhạt.
Cô nhìn hai người đứng trước cửa phòng khách, nheo mắt nghi hoặc:
"Làm gì đấy?"
Đáng tiếc cô hỏi đến lần thứ hai rồi vẫn không có ai thèm trả lời.
Mục Cảnh Nhiên vẫn chăm chăm hướng về Lục Thời với ánh mắt không mấy thân thiện, còn Lục Thời chỉ hờ hững nhìn y làm trò, lười phản ứng.
Gì đây? Mới năm mới đã phát bệnh hết với nhau à!?
*Tiểu kịch trường thú zị:
Trần bẹo lực: Hai người rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Lục xảo trá: Cậu ta nói cậu ta là người yêu của em đó.
Trần bẹo lực: /đầu bốc khói/ Cái gì? Mục- Cảnh- Nhiên!!!!
Mục đáng thương: Chu mi laaaa....