Thấy thật lâu rồi mà Trần Tiểu Niên vẫn chưa dám mở mắt nhìn, Lục Thời rất muốn phì cười.
Nhưng sợ làm tổn thương đến lòng tự trọng của cô, anh chỉ khẽ khàng dỗ dành:
"Nó rất ngoan, nhìn đi."
Trần Tiểu Niên nghe thấy, như đang suy nghĩ gì đó, chốc lát liền hé mở mắt.
Bàn chân chỉ cách mặt đất không quá 2m mà tưởng như 2000m, ngã xuống chỉ có tan xương nát thịt.
Cô chớp mắt:
"Tôi cảm thấy không ổn lắm."
Lục Thời sảng khoái gật đầu, hai tay vòng qua eo cô, nắm lấy dây cương, nói:
"Đứng yên một chỗ đúng là không ổn thật."
Sau đó, anh giật dây.
Silvestre hí lên, bốn chân dang rộng, mạnh mẽ phi về phía trước.
Trần Tiểu Niên bị một loạt các hành động của anh làm cho kinh hãi.
Người này thực sự muốn dọa chết cô sao? Từ nãy đến giờ đưa cô hết bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Đồng cỏ mênh mông, một màu xanh ngát trải rộng, điểm trên đó là những bông hoa vàng rực rỡ.
Bầu trời trong như được vắt, mùi cỏ trộn lẫn với cái se lạnh của mùa đông tạo ra một thứ mùi hương dễ chịu, thuần khiết mà đạm mạc.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, chuyển động nhẹ nhàng làm mái tóc dài của Trần Tiểu Niên tung bay trong gió.
Cảnh tượng hùng vĩ trước mắt khiến cô thực sự choáng ngợp.
Nụ cười trên môi cuối cùng cũng nở rộ, xinh đẹp không kém gì những bông hoa rực rỡ dưới ánh mắt trời kia.
Tỏa sáng, chói chang, lộng lẫy.
Lục Thời bị nụ cười của cô làm mê mẩn, không ai để ý, dưới ánh mắt sâu thẳm kia là từng đợt sóng dữ dội tràn bờ, đó là tình yêu, sự chiếm hữu mà anh dằn sâu tận đáy lòng cho cô gái kia.
Anh kéo nhẹ dây cương, từng cước phi nước đại nhanh như gió, cuối cùng chậm dần lại thành những bước chạy thong thả, khoan khoái.
"Rất đẹp."
Trần Tiểu Niên quay đầu lại, cô nhìn anh, nụ cười chưa bao giờ tươi tắn đến thế.
Gió thổi bên tai khiến mọi âm thanh như chìm vào trong bóng tối, kể cả những lời tâm tư dâng trào cảm xúc cũng trôi đi theo từng bước chạy trên đồng cỏ xa xa.
"Cậu nói gì thế?"
Khoảnh khắc đó rất yên tĩnh, mọi tâm trí của Lục Thời đều đổ dồn vào cô gái trước mặt mình, vào nét cười vô số tội của cô.
Cô không nghe thấy...âu cũng là điều may mắn.
"Tâm trạng thoải mái hơn chứ?"
"Rất tốt." Tiểu Niên sảng khoái đáp lại.
Thật ra với cô, những điều đã diễn ra, đang diễn ra hay sắp diễn ra, đều là những việc định sẵn cô phải chịu.
Khi đã biết trước điều đó, trái tim con người sẽ bớt khao khát, hi vọng.
Không hi vọng nhiều, thất vọng lại càng ít.
Từ rất lâu rồi, trái tim Tiểu Niên đã trở nên cằn cõi.
Cô không ảo tưởng bản thân sẽ có được những hạnh phúc, mộng mơ mà bao cô gái cùng tuổi ao ước, làm việc, chịu đựng, kiên nhẫn, cố gắng, mạnh mẽ, lạnh lùng, cuối cùng khoác lên mình một bộ áo giáo kiên cố.
Bất ai cũng không thể chạm tới tâm kia.
Mọi việc Trần Ngọc Lan làm, không ảnh hưởng đến cô, chính sự khô cằn trong trái tim kia đang chém giết cảm xúc, tâm trạng của cô.
Khiến cô ngày càng sống như một người khác, không còn là chính mình.
Nó đã chết một nửa rồi.
Thứ còn sót lại, chỉ còn màu xám của tình yêu đơn phương.
"Ừm."
Lục Thời đáp lại.
Quá khứ không đổi, hiện tại đảo ngược, người cố gắng dằn sâu, người chìm trong kí ức.
Chỉ hi vọng đây vốn không phải giấc mộng, khoảnh khắc yên bình giữa trăm năm xô bồ, xám xịt.
Silvestre như cảm nhận được hai mảnh linh hồn khuyết thiếu.
Nó đang đồng hưởng cùng nhau, đáng tiếc vẫn chưa hòa làm một.
Đều là những kẻ bị vứt bỏ, đều đáng thương.
Nó nương theo mệnh lệnh của chủ nhân, phi nước đại về phía trước, không cần biết là đi đâu, còn đi được, còn tự do, sẽ lao tới.
|đọc lại mà cảm tưởng đang viết truyện tâm linh :))|
Chạng vạng, hoàng hôn đang từ từ buông xuống, ánh đèn trong thành phố lần lượt sáng lên, trên những con đường phố thẳng tắp xe cộ đi lại tấp nập, ánh đèn đỏ vàng phía trước phía sau xe ô tô làm cảnh đêm của thành phố này càng thêm rực rỡ, chói loà.
Lục An Di ngồi ghế sau, gương mặt sung sướng sau một ngày rong chơi mệt nghỉ.
"Anh."
"Có việc?"
Lục An Dì ồ lên một tiếng trong lòng.
Xem ra ngày hôm nay, Lục Thời rất có tâm trạng.
Bình thường chỉ đáp lại cô một tiếng hửm nhàm chán, thậm chí có khi còn không thèm trả lời, vậy mà hôm nay lại hào phóng như vậy.
Nghĩ tới Trần Tiểu Niên, mặt cô gái liền hơi nhăn lại.
Cô vẫn không thích chị gái này, mặt liệt với mặt lạnh đi cùng nhau không phải thảm họa thế giới sao.
Hừ!
Nhưng dù sao cũng dỗ vui anh trai, đáng ghét một xíu không phải không tiếp nhận được.
"Bây giờ về nhà chính ạ!?"
"Ừ."
"Vậy...anh sẽ ở lại không?" Lục An Di vừa nói vừa nơm nớp quan sát nét mặt anh, nhưng không nhìn ra được gì.
"Không."
Dứt khoát, ngắn gọn.
"Nhưng mà sắp tới sinh nhật của của phu nhân rồi.
Bà ấy rất mong anh về."
Lục Thời cười như không cười.
Sâu trong đôi mắt là một bóng ma ảm đạm.
Lục An Di là một đứa cháu ruột, còn không dám gọi em gái của mẹ mình một tiếng bác, giống như một kẻ bậc thấp, kính cẩn, dè dặt gọi một tiếng phu nhân.
Hỏi xem, người sống dưới lồng giam của bà suốt mười mấy năm qua nên có cảm xúc gì.
"Anh, hay anh vào thăm phu nhân đi.
Dù sao anh cũng phải đưa em về nhà chính mà."
"Bà ấy thực sự rất nhớ anh đó."
Hiểu rồi.
Không phải tự nhiên dì út lại nhờ vả anh trông nom con nhóc này, bình thường nhìn thấy anh đều sợ mất mật còn gì.
Hóa ra đều là chủ ý của người phụ nữ kia.
"Lục An Di."
"Dạ?" Đôi mắt cô gái sáng bừng, nhưng những lời tiếp sau đó khiến sự vui vẻ của cô chìm xuống bùn đất, ánh sáng trong mắt trong phút chốc biến thành bóng tối đặc quánh tựa màn đêm.
"Nếu còn mở miệng thì lần sau đừng hòng bước chân ra khỏi nhà."
"..."
.
.
Biệt thự Rose đúng như tên gọi của nó, một tòa lâu đài được bao quanh bởi những bông hoa hồng mỹ lệ.
Khác với sự hào nhoáng dưới những ảo ảnh không có thực ở Phí gia, vẻ xinh đẹp, quyến rũ của mỗi bông hoa hồng đỏ rực đều tô đạm tới sang chảnh, quyền quý của lâu đài vĩ đại này.
Và không một ai tin được rằng, hàng nghìn bông hoa ở đây đều được chăm sóc bởi đôi bàn tay của một người phụ nữ.
Roselin Juliet hay còn một tên gọi khác là Bạch Nhật Vy.
Tên của vị Lục phu nhân được lấy cảm hứng từ một loài hoa hồng xa xỉ và đẹp nhất thế giới.
Bà là con gái trưởng của Bạch gia- một gia tộc lâu đời có lịch sử nghệ thuật đồ sộ.
Là một người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi và quyết đoán.
Năm 20 tuổi, cuộc hôn nhân như mơ giữa nữ thiên tài piano cùng chủ nhân tập đoàn Lục gia đã tiêu tốn không biết bao nhiêu giấy mực của báo chí.
Cuộc sống như mơ của Lục phu nhân giống hệt một câu chuyện cổ tích đẹp đẽ mà bao người phụ nữ ao ước có được.
Nhưng họ đâu biết rằng, đằng sau câu chuyện lung linh đó lại là những bóng tối không ngờ được.
Chiếc Roll- Royce dừng trước cổng biệt thự Rose.
Những người hầu vừa nhìn thấy vội vàng đi thông báo, cánh cửa khổng lồ chẳng mấy chốc đã tự động mở ra chào đón chủ nhân của mình.
Đã rất lâu rồi, bọn họ mới nhìn thấy Lục Thời trở về.
Ai nấy đều bận rộn, chạy qua chạy lại.
Quản gia mở cửa xe cho Lục An Di, cô gái đi xuống với gương mặt xanh xao, sượng ngắt.
Quản gia vừa nhìn, lòng liền kêu không ổn.
Chưa kịp phản ứng, chiếc Roll- Royce đã quay đầu, chuẩn bị rời đi.
Nhưng chưa tới được cổng, giọng nói trầm bổng, nhẹ nhàng mang theo bảy phần nội lực mạnh mẽ vang lên.
“Quản gia, bảo mẫu Ngô, giữ thằng bé lại cho tôi.”
Chiếc Roll- Royce chẳng có ý định gì là sẽ dừng lại.
Thậm chí nếu lúc này cổng có đóng lại, nó vẫn sẵn sàng tông cổng rời đi.
Giọng nói nhẹ nhàng ban nãy đã hóa thành giận dữ, Lục phu nhân chỉ tay về phía bảo mẫu Ngô, ra lệnh:
“Chặn xe thằng bé lại.”
“Dạ?!”
Chiếc xe kia vẫn đang di chuyển.
Bảo mẫu Ngô ngơ ngác nhìn phu nhân nhà mình.
Đôi mắt phượng xinh đẹp, vậy mà lại không khác gì ánh mắt của ác ma.
Đây là mệnh lệnh của chủ nhân, phận người hầu như bà không có quyền cãi lời.
Bà vội vàng chạy tới, nhưng xe của Lục Thời đã dừng lại, kể từ lúc anh nghe thấy câu nói kia.
Quả nhiên...!vẫn chẳng có chút thay đổi nào.
Anh cười lạnh, ngay cả người hầu thân cận của mình cũng dám dùng để đạt được điều mình mong muốn.
Người phụ này rốt cuộc còn bao nhiêu bộ mặt chưa cho anh xem hết.
“Dì không sao?” Nói với bảo mẫu Ngô.
Bảo mẫu Ngô ngơ ngác một hồi, mới nhận ra cậu chủ đang hỏi thăm mình, vội vàng xua tay:
“Vâng, tôi không sao, không sao đâu ạ."
Bạch Nhật Vy sinh Lục Thời khi mới ngoài 23 tuổi, nên vẫn còn rất trẻ.
Ở tuổi 40, trên gương mặt bà dường như chẳng có dấu vết của thời gian qua đi.
Vẫn quý phái và xinh đẹp như vậy, nhưng cũng vặn vẹo như cũ.
Bà mặc một bộ đồ lụa giản dị, trên cổ đeo một chuỗi ngọc trai đắt tiền.
Ánh mắt, phải rồi.
Chỉ duy nhất có ánh mắt này là giống Lục Thời.
Thứ ánh sáng lạnh lùng và dày đặc chiếm hữu.
"Sau một khoảng thời gian không về nhà, đây là thái độ mà con dành cho ta sao?"
"Thay vì gửi lời chào hỏi thăm đến người mẹ của mình thì con lại lãng phí nó cho một người hầu?"
Nói đến đây, Lục phu nhân liền liếc về phía bảo mẫu Ngô, vừa kinh thường vừa chán ghét.
Lục Thời không phản ứng trước sự khiêu khích của bà.
Những lời này anh đã nghe đến phát ngán.
"Chỉ có vậy?"
Bạch Nhật Vy nhướn mày.
"Vậy con đi trước."
"Đứng lại!" Bà quát lên.
"Nếu con dám bước chân ra khỏi cái nhà này thì đừng trách mẹ."
Bà nghĩ mấy lời đó dọa sợ anh? Anh là con nít dăm ba tuổi, hễ nghe, hễ đánh là sẽ ngoan ngoãn nghe lời?
Bạch Nhật Vy tức đỏ cả mặt.
Bà không thể ngờ mình lại sinh ra một đứa con bướng bỉnh, ngang ngạch giống như anh.
Rõ ràng vẫn là đứa trẻ luôn hiểu chuyện, dù là việc gì cũng hoàn thành xuất sắc.
Bà cực kì tự tin, chỉ cần còn Lục Thời, đám nhân tình kia, đám nghiệt chủng kia chẳng là cái thá gì cả.
Lục Đình cuối cùng cũng chỉ có thể hướng về bà, về đứa con trai xuất sắc này.
Nhưng không biết từ khi nào Lục Thời đã rời khỏi sự kiểm soát của bà, càng ngày càng không điểu khiển nổi, luôn luôn làm trái ý khiến bà tức điên lên.
Lục phu nhân điều chỉnh hơi thở, bà trông thấy vẻ mặt cao ngạo của Lục Thời, lòng chiếm hữu càng dâng lên mạnh mẽ, khóe môi nhếch lên:
"Mẹ tưởng con ra ngoài học hành, đúng đắn ra sao.
Hóa ra sáng trưa chiều tối dính với đứa con hoang *** tiện kia.
Con nghĩ mẹ ở nhà chỉ là bù nhìn?"
Câu nói của Bạch Nhật Vy chính thức khiến cơn giận trong Lục Thời bùng nổ.
Anh nhìn người mẹ đã sinh ra mình, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng:
"Mẹ- nói- cái- gì?!"