Rời khỏi tòa nhà, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy Lục Thời ở ven đường.
Ngoại trừ vóc dáng, tướng mạo xuất chúng của anh, chiếc Rolls-Royce xanh dương anh đang dựa vào cũng cực kì bắt mắt người nhìn.
Rolls-Royce Dawn- mẫu coupe siêu sang mui trần với gói cá nhân hóa ngoại thất thiên thanh, nội thất màu cam cùng biểu tượng “Spirit of Ecstasy” mạ vàng.
Đôi mắt Trần Tiểu Niên ánh lên sự hâm mộ.
Là một người có niềm đam mê với đua xe, không ai có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của những ông hoàng tốc độ siêu đắt đỏ này.
Đáng tiếc, sự xa xỉ của nó là thứ mà Trần Tiểu Niên của hiện tại hay mai sau cũng không bao giờ với tới.
Cô rất ngạc nhiên.
Lục Thời thuộc tuýp người không thích màu mè, chạy đua theo hàng hiệu, cái gì thoải mái thì dùng cái đó.
Vậy mà hôm nay lại sánh bước cùng chiếc siêu xe chói lóa này, thật lạ.
Nhưng khi trông thấy cô gái ngồi trong xe, mọi thắc mắc của Trần Tiểu Niên đều được giải thích.
Lục An Di đeo kính mát, lười biếng tựa vào xe hưởng thụ ánh mắt của người đi đường, thong thả như đi nghỉ mát ở bãi biển.
Dưới cái nắng nhẹ của trời đông, cô gái 14 tuổi vẫn thỉnh thoảng cau mày, phàn nàn với Lục Thời:
"Anh, khi nào chúng ta mới đi đây!? Em muốn đi cưỡi ngựa chứ không phải đi phơi nắng."
"Đưa em đi đã đúng với điều khoản rồi, đừng có đòi hỏi."
Mặt Lục An Di bí xị, thanh điệu hơi cao lên:
"Em bị cấm túc suốt 3 tháng trời.
Vậy mà anh để em ngồi tẻ nhạt trên chiếc Roll-Royce như này sao?"
Kết quả Lục Thời không nhìn cô, lạnh lùng phun ra một câu:
"Nếu bất mãn thì trở về."
Giọng điệu uy hiếp của Lục Thời làm Lục An Di ngay lập tức kéo khóa miệng, không tình nguyện trở về làm một bé ngoan.
Phải biết, ở Lục gia không ai là không sợ Lục Thời.
Từ lớn đến bé, ngay cả bà nội hay ông nội của cô cũng phải nể mặt anh vài phần.
Lục Thời quá xuất sắc, vị trí gia chủ sinh ra là dành cho anh, không ai có thể cướp nó đi.
Hiểu rõ điều đó nên Lục An Di chưa bao giờ có ý định nổi lòng tham với vị trí này.
Mẹ cô là con gái út, quyền lực ở Lục gia chẳng có được bao nhiêu, thường xuyên bị các cô chú và các bác ở công ty chèn ép.
Với cô gái, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, làm vừa lòng anh, Lục Thời sẽ thỉnh thoảng bố thí cho cô và gia đình chút mặt mũi, địa vị ở Lục gia cũng được coi trọng hơn.
Dễ sống hơn như vậy thì có gì mà không tốt.
Nếu như không nhận được tin nhắn từ Lục Thời trước đó, chắc chắc Trần Tiểu Niên sẽ len lén rời đi trong thầm lặng.
Cô không muốn bị cuốn vào vòng tranh đầu của anh em nhà họ Lục.
Cô chầm chậm đi về phía Lục Thời.
Tuy Lục An Di đeo kính nhưng Trần Tiểu Niên vẫn cảm thấy từ khoảnh khắc cô bước tới, ánh mắt cô gái đã xoáy thẳng vào mình.
Nếu ánh mắt của thể hóa thành đao kiếm bây giờ hẳn là cô đã bị lóc da xẻo thịt từ lâu rồi.
Mặc kệ Lục An Di nhìn mình với ánh mắt khiếm nhã như nào, Trần Tiểu Niên vẫn như cũ, ung dung, nhàn nhã.
Chỉ là một đứa con nít 14, 15 thôi mà, có gì mà phải tức giận.
Lục An Di nghênh đón cô bằng một cái hừ lạnh, cô cảm thấy khóe miệng của cô gái 14 này đang nhếch lên 30 độ khinh miệt:
"Ai đây!?"
Lục Thời nhìn gương mặt khả ái của Lục An Di, cảm thấy bản thân đã sai lầm khi đồng ý với dì út đưa nó đi cùng.
Lí ra anh nên đá bay con nhỏ phiền phức này đi cho khuất mắt ngay từ đầu mới đúng, cuộc gặp mặt vốn dĩ chỉ có hai người, bỗng dưng lòi ra một cái bóng đèn sáng hơn cả mặt trời, vậy mà còn không biết xấu hổ trừng trừng mắt dọa người khác.
"Lên xe đi." Lời này là nói với Trần Tiểu Niên.
Lục An Di kiêu ngạo bước ra khỏi xe, đi lướt qua người Trần Tiểu Niên, định lên ghế phụ ngồi liền bị Lục Thời cảnh cáo:
"Lục An Di."
Lục An Di giật thót, buồn bực trở về chỗ cũ phía sau, hung hăng lườm Trần Tiểu Niên muốn cháy mắt.
Một màn này khiến cô dở khóc dở cười, hai người họ thậm chí chỉ gọi tên nhau thôi mà vẫn có thể hiểu đối phương đang muốn nói gì.
Rốt cuộc Lục An Di sợ Lục Thời tới mức nào mới cam chịu hạ cái tôi của mình xuống, nhường chỗ cho cô.
...
Trong xe.
"Có việc?" Lục Thời đột ngột hỏi khiến Trần Tiểu Niên không biết phải trả lời làm sao, đơn giản gật đầu.
Chỉ nhìn vẻ mặt cô, người ngốc cũng đoán được cô vừa có một cuộc khẩu chiến với Trần Ngọc Lan.
Lục Thời hiểu ý, không động chạm tới nỗi bực dọc trong cô.
Chỉ cần Trần Tiểu Niên không bị gì, Lục Thời cũng sẽ không động chạm tới Trần Ngọc Lan và Trần gia.
Xe rất nhanh đã tới trang trại ngựa Arles.
Khác với chốn phồn hoa, đông đúc nơi đô thị, trang trại ngựa nằm ở một vùng ngoại ô yên tĩnh.
Những đồng cỏ mênh mông, xanh ngát một màu như làn nước trong xoa dịu tâm hồn con người, khiến ta quên đi bao phiền muộn.
Sự kết hợp hoàn hảo với phong cảnh nông thôn tuyệt vời, và nhiều tầng lịch sử đã tạo ra khung cảnh lý tưởng.
Lục An Di háo hứng ra khỏi xe đầu tiên.
Niềm vui khi sắp được rong chơi đã làm cô gái quên mất sự khó chịu với Trần Tiểu Niên, làm ra được hành động vô cùng lịch sự và đáng ngạc nhiên, đó là mở cửa xe cho cô.
Tuy ngữ khí cao ngạo vẫn như vậy:
"Nể mặt chị là bạn của anh họ tôi, miễn cưỡng chào đón chị đấy!"
Sau đó kiêu kì quay người đi về phía trước.
Trẻ con!
Trần Tiểu Niên cười trừ, lòng thầm nghĩ.
Lục Thời không biết từ lúc nào đã đi tới cạnh cô, giọng nói trầm ấm khe khẽ vang bên tai:
"Không tới xem thử?"
Cô giật mình, khi phát hiện đó là anh, gương mặt xinh đẹp liền ửng đỏ.
Nhìn những con ngựa ở phía xa xa, gượng gạo cười:
"Tôi không biết cưỡi ngựa."
Hồi nhỏ, Trần Tiểu Niên đã từng được đưa đi cưỡi ngựa.
Nhưng lúc đó cô rất kiêu ngạo, tự tiện giật dây cương làm con ngựa hoảng sợ, sau đó cô bị té ngã gãy cả tay.
Từ đó, nỗi ám ảnh về những con ngựa liền đi theo cô.
Lớn lên cũng không đổi, cô chưa từng dám đến gần bất kì con ngựa nào.
Mấy năm qua cô thay đổi không ít, học những thứ mình chưa biết, làm cả những việc mình chán ghét.
Nhưng cô cũng là con người, cũng có thứ bản thân có cố cũng không thực hiện được.
Việc từ bỏ yêu thích Lục Thời, nỗi ám ảnh về những con ngựa, chẳng hạn.
“Tôi dạy cậu.”
Lúc ấy Trần Tiểu Niên đang uống nước, suýt thì phun vào người anh, may cô đã không làm ra cái hành động ngu xuẩn ấy.
Mặt cô thoáng biến sắc, chủ yếu là lo lắng và sợ hãi:
“Tôi không biết cưỡi ngựa.
Tôi nói thật.”
“Tôi nói tôi dạy cậu.”
“Nhưng...” Cô khẽ liếc về mấy con ngựa ở phía xa.
Chỉ cảm nhận từng tiếng hít thở mạnh mẽ của con ngựa, tay chân Tiểu Niên đã run lên.
Ngay cả khi đua xe, cô cũng chưa từng lo sợ như bây giờ.
...
Cuối cùng, Trần Tiểu Niên vẫn chịu thua mà cùng Lục Thời đi tới chuồng ngựa.
Cô đỡ trán, thắc mắc tại sao ban nãy mình lại đồng ý một cách dễ dãi như vậy? Tình yêu khiến người ta mù quáng đến mức đường này sao!??
Aaaaaa...
Chủ của trang trại là một người đàn ông trung niên người Anh tên Charlies.
Charlies đang cẩn thận thắt đai an toàn cho cô tiểu thư Lục An Di.
Khiến ông chủ một trang trại lớn như này tận tình ra chăm sóc, đủ để hiểu danh tiếng và địa vị của Lục gia kinh khủng cỡ nào.
Charlies vừa nhìn thấy Lục Thời đã vội vã chạy tới, dù số tuổi đã gần gấp 3 anh nhưng giọng nói vô cùng dè dặt giống như thưa thốt với người bề trên:
“Lục thiếu, rất vui vì ngài đã tới trang trại của tôi.
Lục tiểu thư đã được chuẩn bị đầy đủ rồi ạ.”
Đôi mắt Lục Thời hướng về phía Lục An Di, khi đảm bảo con nhóc này thực sự sẽ không gặp vấn đề gì, cái nhướn mày mới thong thả hạ xuống.
Anh không thiếu một hai anh chị em, nhưng nếu Lục An Di gặp chuyện sẽ rất khó ăn nói với dì út.
“Chuẩn bị một con ngựa riêng.”
“A, dạ được dạ được.
Vậy còn vị tiểu thư kia thì...” Charlies nhìn sang Trần Tiểu Niên đang đứng cạnh anh.
“Cậu ấy đi cùng tôi.”
“Hả?”
Cả Charlies và Trần Tiểu Niên đều ngẩn người.
“Có chuyện gì sao?”
Charlies hoàn hồn, xua tay lia lịa:
“Không, đương nhiên là không có vấn đề gì.
Tôi sẽ kêu người chuẩn bị cho ngài và tiểu thư đây ngay lập tức.”
Sau đó vội vàng rời đi.
Quản lí đi cùng Charlies vừa ngoái về sau nhìn hai người vừa đi theo ông chủ, mặt đầy nghi hoặc.
“Không biết cô gái ấy là ai nhỉ? Lục thiếu chưa từng dẫn bất kì cô gái nào đến đây trừ tiểu thư An Di, vậy mà lần này lại dẫn người này theo.
Còn đặc biệt cưỡi chung ngựa.”
Đối diện với câu hỏi của quản lí, Charlies chỉ cau mày mắng một câu:
“Lo chuẩn bị tốt ngựa đi.
Đừng thắc mắc nhiều như vậy.”
“Nhưng Lục phu nhân đã căn dặn chúng ta...”
“Cậu cứ lo việc của cậu.
Quan sát hai người họ cho kĩ, đừng để chuyện sơ xuất gì xảy ra.”
“Dạ.”
Rất nhanh, một con ngựa đã được dẫn tới trước mặt hai người.
Một con ngựa Camargue khoác lên mình một màu trắng đầy kiêu kì, cơ thể to lớn đầy vẻ hoang dã và hiếu thắng khiến những ám ảnh lần té ngã trong quá khứ hiện lên trong tâm trí Trần Tiểu Niên.
Đôi chân cô không khống chế được mà lùi lại nửa bước.
Nhưng vẫn không trốn thoát được Lục Thời, anh vô tư nắm lấy cổ tay cô, tiến đến gần Silvestre- tên chú ngựa.
Được đánh giá cao bởi tính khí bình tĩnh và luôn sẵn sàng, những con ngựa Camargue tạo thành liên kết chặt chẽ với người cưỡi.
Silvestre cũng là con ngựa hiếm hoi được Lục Thời yêu thích.
Bản tính phóng khoáng, hoang dã của loài động vật luôn tìm kiếm tự do, cao ngạo làm Lục Thời nhìn thấy được hình bóng của mình trên Silvestre.
Anh xoa đầu nó, Silvestre bình thường luôn lạnh lùng, hung hăng, giờ lại ngoan ngoãn như đứa trẻ dưới tay anh:
“Cậu lên đi?”
Mắt Tiểu Niên mở lớn, nếu có thể cô rất muốn ngu xuẩn hỏi một câu: ‘Trèo lên nó như nào?’
Cô nhìn anh lắc đầu:
“Tôi nghĩ tôi không cưỡi được nó đâu.
Cậu nên cưỡi một...Á..”
Trần Tiểu Niên chưa kịp nói hết câu, Lục Thời đã nhẹ nhàng bế bổng cô lên, thuần thục trèo lên lưng ngựa dưới tất cả con mắt kinh ngạc và khiếp sợ của tất cả mọi người.
Đầu Trần Tiểu Niên quay mòng mòng, cảm giác bàn chân lơ lửng trong không trung và sự mềm mại từ lông ngựa truyền tới khiến Trần Tiểu Niên sợ hãi không dám mở mắt.
Cô không biết bản thân từ nãy giờ vẫn túm chặt lấy áo Lục Thời không buông.
Và anh cũng rất tình nguyện để cô tùy tiện làm gì thì làm.
Lục An Di cưỡi ngựa một vòng trở về, nhìn thấy cảnh này thì mắt chữ O mồm chữ A, hàm răng suýt thì tìm về với đất mẹ.
Bàn tay cầm dây cương ngựa của Lục An Di run cầm cập.
Cô...cô không nhìn lầm đấy chứ?! Đó có phải Lục Thời hay không? Hay đây là người giả mạo mà đám con riêng kia phái tới.