Trần Tiểu Niên bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh ngủ.
Tuy chưa tỉnh táo nhưng cô vẫn thấy tiếng báo thức hôm nay sao lạ quá.
Cô mơ màng tỉnh dậy, đầu choáng voáng như có một đàn dê vừa vụt chạy qua.
Nhìn bản thân nằm trên một chiếc giường xa lạ, trong một căn phòng cũng xa lạ không kém thì có chút hoảng hốt.
Căn phòng với tông màu chủ đạo là đen- trắng.
Một chiếc sofa được đặt cách giường, một chiếc bàn làm việc bày đầy tài liệu, sách vở còn cả gạt tàn thuốc lá để bên cạnh.
Đơn điệu...!là từ đầu tiên cô nghĩ đến.
Không khí nhuốm một màu u ám, lạnh lẽo như muốn xua đuổi những kẻ tiếp cận nó.
Hệt như cái cách mà Lục Thời sống suốt mười mấy năm qua.
Tiểu Niên đỡ trán, cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Hôm qua cô đi dự tiệc sinh nhật Phí Nhi, sau đó thi uống rượu với Giang Trì, lỡ quá chén rồi sau đó như nào nữa? Cô về bằng cách nào? Ai đưa cô về?
Thực sự Tiểu Niên hoàn toàn không nhớ ra.
Ấn tượng của cô về đêm qua hoàn toàn mờ nhạt, càng cố nhớ thì càng giống như trang giấy trắng xóa, vẽ bậy bạ cũng thành một sự kiện trong ký ức.
Đúng lúc.
Cửa nhà tắm bật mở, Lục Thời bước ra.
Anh vẫn mặc áo tắm, quàng một chiếc khăn bông qua vai, hơi nước ẩm ướt từ người từ xa vẫn có thể cảm nhận được.
Làn da trắng bị hun đỏ, đôi mi đọng nước thi thoảng chớp khẽ, vừa mê mị lại toát ra sự khỏe khoắn tràn trề của một thiếu niên.
Lại thấy Trần Tiểu Niên ngơ ngác ngồi trên giường.
"Cậu tỉnh rồi!?"
"Đêm qua...!là cậu đưa tôi về sao?" Giọng cô run run.
Nói đúng hơn là cả người cô đều đang run.
Chẳng lẽ là Lục Thời?
Ý nghĩ này khiến cô lập tức vội vã nhìn xuống dưới, thấy quần áo trừ việc hơi nhăn một chút còn lại vẫn trật tự ở vị trí ban đầu thì không khỏi thở phào.
Thật ra cô không sợ Lục Thời làm gì mình.
Lục Thời không phải kẻ không đó đạo đức như vậy, huống hồ đối tượng còn là người mà anh chán ghét, cô chỉ sợ anh ném mình ở đầu đường xó chợ nào đó thôi.
Ngược lại, cô mới là kẻ suốt ngày nhăn nhe nhan sắc kia, mới là kẻ thiếu đạo đức thực sự.
Lo lắng nhất vẫn là sợ bản thân mình trong lúc không tỉnh táo làm gì sai trái với con nhà người ta.
Nếu thực sự như vậy thì cô đi chết đây!
Mục Cảnh Nhiên từng cảnh cáo cô, tuyệt đối không được uống nhiều rượu mạnh nếu không hậu quả sẽ rất khó lường.
Khi uống Trần Tiểu Niên sẽ không say ngay mà hơi men từ từ mới tích tụ trong người cô sau đó bùng phát.
Khi nói chuyện này Mục Cảnh Nhiên cũng rất ngao ngán vì đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải trường hợp như Trần Tiểu Niên.
Tật quậy phá, nổi loạn khi say rượu trở thành thứ dù có cố Tiểu Niên cũng không sửa nổi.
Vì vậy, cô thường hạn chế uống rượu dù trong bất kì tình huống nào.
Hôm qua quá sơ suất, không những say tí bỉ mà sáng hôm sau còn quên sạch sành sanh.
Nghĩ tới mình cả đêm qua ngủ trên giường của Lục Thời, gối trên gối của anh, đắp chăn của anh, lòng dấy lên một cảm giác thật vi diệu.
Nghe nói khi người bạn crush cũng crush lại bạn, trái tim sẽ đi vào miền cực lạc.
Trần Tiểu Niên ngờ ngợ khoảnh khắc này cảm giác của mình cũng giống vậy.
Tuy vậy, cô vẫn lo sợ.
"Ừm.
Tôi không biết chiếc xe nào của cậu nên đưa cậu về đây."
"Tôi không làm gì quá đáng chứ?"
Trong đầu Lục Thời thoáng hiện qua hình ảnh Trần Tiểu Niên một quyền thụi giữa bụng mình, hình ảnh Trần Tiểu Niên vươn tay kéo anh xuống giường ngủ, rồi xong ôm anh chặt cứng cả đêm...!còn mắng anh.
Nhìn dáng vẻ ban nãy của cô nàng chắc không nghĩ anh đã làm chuyện gì với cô đấy chứ?
"Không."
Trần Tiểu Niên thở ra.
Cũng may...
Cô nhìn Lục Thời, nói với vẻ ái ngại:
"Làm phiền cậu rồi."
"Không có gì.
Cậu nên rời giường rồi."
"A, được.
" Trần Tiểu Niên gấp gáp muốn rời giường, ai ngờ cơn say đêm qua khiến cả người cô vẫn mềm nhũn, chân vừa chạm đất đã ngã khuỵu xuống, trực tiếp đạp đất bằng toàn bộ cơ thể.
Vì khoảng cách địa lí nên Lục Thời muốn đỡ cũng không được.
Chỉ giương mắt nhìn Trần Tiểu Niên rơi từ độ cao 70cm.
Sàn nhà vốn được lót một tấm thảm lông nên ngã cú này không khiến Trần Tiểu Niên thương tổn gì.
Chỉ thấy cái đầu vốn đang đau, lại được quay mòng mòng thêm vài vòng.
Trần Tiểu Niên mãi không gượng dậy nổi, Lục Thời không thể nào đứng yên.
“Không sao chứ?”
Thấy Lục Thời tiến lại gần, Trần Tiểu Niên cố nén đau đứng dậy, liên tục xua tay:
“Không sao, không sao.
Cậu cứ làm việc của mình đi.
Không cần quan tâm đến tôi.”
Lục Thời nhìn cái trán đã u lên một cục của cô, vừa hề hề vừa đáng thương.
Nhưng Tiểu Niên đã nói vậy anh không muốn quá phận, đành rời khỏi phòng ngủ, để lại không gian riêng tư cho cô.
Cửa phòng đóng lại.
Trần Tiểu Niên úp mặt vào gối bông, kêu gào trong lòng.
Đón ngày mới bằng một nụ hôn với đất mẹ thiên nhiên? Còn ngay trước mắt người mình thích.
Hay lắm Trần Tiểu Niên, không còn cô gái nào trên thế giới thảm hơn mày nữa rồi.
Giờ cô chỉ ước mình biến luôn thành cá mắm để người ta xúc mình đi phơi thôi chứ sống trên đời có ích gì.
Aizz...
Cô ủ rũ nhìn sang, vô tình phát hiện bên cạnh giường đặt một bát canh giải rượu.
Cả đêm Trần Tiểu Niên ôm cứng người anh khiến Lục Thời ngủ không ngon.
Anh cũng nỡ đẩy cô ra, sợ cô lại náo một trận như vừa nãy.
Đến tờ mờ sáng mới nhẹ nhàng kéo cô ra, chu đáo xuống bếp chuẩn bị canh giải rượu cho cô.
Tim Tiểu Niên ấm lên, cô cẩn thận đặt nó trên tay, một hơi uống cạn.
Vị đắng của các vị thảo mộc trộn lại, hòa tan trong miệng một thứ vị khó tả nổi mà sao cô lại thấy ngọt quá, ngọt hơn cả vani.
Đúng là chỉ có tình yêu mới khiến con người trở nên lạ lùng.
.
Hôm nay là ngày đi học trở lại.
Dư chấn từ cuộc chời bời đêm qua không chỉ khiến cơ thể cô lâm vào tình trạng mệt mỏi mà ngay cả tinh thần cũng vậy.
May mắn, Lục Thời cũng rất tâm lí chuẩn bị đồng phục mới cho cô.
Có lẽ đây là đồng phục đặt may theo kích cỡ của anh, nên khi Tiểu Niên mặc vào, cả người như chìm trong chiếc áo sơ mi, hương bạc hà lại thoảng qua chóp mũi khiến cô ảo giác rằng mình đang nằm trong vòng tay của anh.
Ôi trời ơi...
Trần Tiểu Niên vỗ vỗ mặt, nhìn mình trong gương, cảm thấy hoàn hảo mới bình tĩnh ra ngoài.
Lục Thời ngồi trước bàn làm việc, mắt chăm chú nhìn vào laptop, đôi tay thon dài lướt như bay trên bàn phím.
Đã qua kì nghỉ nhưng anh vẫn bận rộn như cũ.
Dù vậy, khi nghe thấy tiếng động của người đằng sau, mọi hành động đều vô tư dừng lại.
"Cậu muốn ăn sáng không?"
Tiểu Niên liếc về phía phòng bếp, vu vơ hỏi:
“Cậu làm đồ ăn sáng rồi sao?”
“Không.
Nếu muốn, tôi đưa cậu đi.”
“Ồ.”giọng điệu có chút thất vọng.
Thật ra cô muốn được ăn đồ Lục Thời nấu hơn.
Anh không hiểu tâm trạng của Tiểu Niên, nhìn đồng hồ:
“Dù sao giờ tới trường cũng trễ rồi.
Đi thôi!"
"..."
Được thôi.
Có mấy khi học bá lại đi muộn, lão Từ cũng chẳng nỡ phạt anh.
.
Chiếc Porsche của Lục Thời dừng trước một cửa tiệm.
Tiểu Niên cũng hơi ngơ ngác.
Tiệm bánh ngọt gần học viện mà cô từng muốn thử nhưng vẫn chưa có cơ hội.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Việc cô thích ăn bánh ngọt cũng chẳng được mấy ai biết.
Lục Thời mắc bệnh sạch sẽ, lại còn kén ăn, cũng chả mấy khi ăn uống xa hoa, sang trọng.
Với anh, chắc hợp khẩu vị là được.
Dáng người Lục Thời rất hút mắt, mấy cô gái ở quầy thanh toán nhìn không nỡ rời, trước toàn đùn đẩy nhau làm việc, giờ ai cũng chẳng ngại phiền, âm thầm tranh giành thanh toán.
Đúng là mê trai đầu thai cũng không hết.
Vậy mà vừa nhìn thấy cô đi sau Lục Thời, tâm hồn thiếu nữ của các cô gái đều bị đánh vỡ nát, thất vọng lùi về sau hậu trường.
Bà chủ thấy cũng chỉ biết lắc đầu, đuổi mấy cô nhân viên mang tâm hồn đã bị sứt mẻ sang một bên, vui vẻ hỏi ý kiến hai người.
"Cô cậu muốn ăn gì?"
Đêm qua không ăn được gì nhiều, lại còn say rượu nên bây giờ bụng Tiểu Niên vẫn luôn nhiệt liệt biểu tình.
Nhưng trước khi quan tâm đến nó, vẫn không quên quan tâm Lục Thời trước.
"Cậu muốn ăn gì?"
"Tùy cậu.
Tôi như cậu là được."
Như vậy được sao? Trần Tiểu Niên chán nản nghĩ.
Lần trước ở khách sạn, Lục Thời cũng tin tưởng nhờ cô chọn thực đơn, cô vò tai bứt tóc một lúc mới xong, giờ anh lại bắt cô lựa chọn.
Nói Lục Thời ngây thơ hay không để ý tiểu tiết thì hợp?
Vẫn là không để ý tiểu tiết đi, cụm từ ngây thơ sinh ra đã không dành cho anh rồi.
Bà chủ tiệm tủm tỉm nhìn đôi bạn trẻ mày qua mày lại, rất kiên nhẫn chờ đợi.
"Cho cháu hai cái bánh chocolate, một cái ngăm đắng, một cái ngọt đậm.
Thêm hai hộp sữa đậu nành nữa ạ."
"Chiếc ngăm đắng kia cô không thêm socola viên giúp cháu."
Cô dặn dò tỉ mỉ tới bà chủ tiệm cũng bật cười.
"Thật hiếm thấy người nào hiểu rõ khẩu vị của nhau như vậy.
Cậu trai kia thật may mắn a, có cô bạn gái chu đáo như cô bé."
"Không, cháu không phải..."
Bà chủ tiệm lại xua tay:
"Ầy, không cần ngại đâu cô bé.
Thời học sinh, ai mà chẳng có một mối tình đẹp."
Trần Tiểu Niên không cãi lại được.
Cô vừa bối rối lại vui sướng như có dòng nước ấm chảy qua tim.
Đây chính là niềm vui nhỏ nhoi cô luôn lén lút tự hưởng thụ một mình.
Dù nó chỉ là ảo ảnh nhưng đã khiến cô vui sướng vô cùng.
May mắn Lục Thời đã tới quầy thanh toán cách đó một khoảng nên chắc sẽ không nghe thấy.
Nhất định anh sẽ không vui khi bị hiểu nhầm như vậy.
Hiểu được điều đó, Trần Tiểu Niên cũng chỉ biết cười trừ trong lòng.
Năm đó không chỉ có mình Tiểu Niên yêu thích Lục Thời, các nữ sinh trong trường không ai là không thích anh cả.
Nhưng kẻ bạo gan, dai dẳng và lì lợm nhất vẫn chính là cô.
Thái độ của Lục Thời đối với cô so với lúc này tệ hơn nhiều.
Thư tình, quà tặng ngay ngày chất đống trong hộc bàn của anh, không cần đợi tan học, chỉ cần liếc thấy, chúng đều sẽ có một kết cục: vào sọt rác.
Lúc ấy Tiểu Niên không màng mặt mũi bám theo anh, chẳng sợ thất vọng, cũng không sợ người khác cười mình.
Còn bây giờ, từng hành động dù là nhỏ nhặt, chỉ cần đó là Lục Thời đều khiến trái tim Trần Tiểu Niên như treo trên mây, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất, vỡ vụn.
Khi có được thứ gì đó, con người ta bắt đầu trở nên tham lam hơn.
Ban đầu chỉ cần được gần nhau, trở thành bạn bè.
Càng về sau ham muốn càng lớn, lớn dần lên khiến ta cuống cuồng mất kiểm soát.
Đến khi nhận ra, trong tim đã toàn là thất vọng.
Bây giờ tình yêu nam nữ nói chia là cũng phải chia, chẳng nói nói đến một mối quan hệ mong manh tình bạn hay tình yêu cũng chẳng xác định rõ, hi vọng gì để cô tham luyến nhiều hơn một chút?
Giây phút trôi qua đều đang giảm dần sự tồn tại của Trần Tiểu Niên trên thành phố này.
Cô chỉ có 2 năm, sau đó...
Không còn sau đó nữa.
Mọi thứ đều trở về như cũ.
Cô sống cuộc sống cuộc.
Còn Lục Thời, anh cũng có cuộc sống của riêng mình.
Trong cuộc sống của anh, cô chính là một nữ phản diện.
Có chẳng được mà không có cũng chẳng sao.
Dù có biến mất, dòng đời vẫn tiếp diễn liên tục, không ngừng nghỉ.