Mọi người tập trung về sảnh chính.
Phí Nhi đứng giữa sân khấu, cô khoác lên mình chiếc đầm dài màu vàng nhạt thật nổi bật.
Gương mặt tràn đầy niềm vui và hạnh phúc.
Bên cạnh cô là Phí lão gia, cùng ba mẹ và các anh chị em trong gia đình.
Thật ngạc nhiên khi người đàn ông lúc nãy Trần Tiểu Niên vô tình đụng phải cũng có mặt.
Lâm Tử Bắc cũng nhìn thấy cô.
Anh khẽ nở nụ cười khiến Tiểu Niên khó hiểu, cô quay sang xung quanh, mọi người vẫn đang tập trung nhìn Phí Nhi cùng Phí phu nhân chuẩn bị cắt bánh kem.
Vậy là cười với mình sao?
Trần Tiểu Niên bỗng thấy ớn lạnh.
Vội dời tầm nhìn về phía khác.
Đối với những người có biểu hiệu kì lạ, cách tốt nhất là né tránh.
Lâm Tử Bắc suýt thì bật cười.
Dáng vẻ bối rối kia, sao anh lại thấy có chút đáng yêu.
Nhưng đáng tiếc, cô gái nhỏ bị người che mất rồi.
Ai ấy nhỉ? Oh, cậu chủ nhà họ Lục- Lục Thời.
Lục Thời đưa đôi mắt nhìn Lâm Tử Bắc, anh không khỏi nghi hoặc.
Gì đây? Ra hiệu với anh? Cậu nhóc này...
Các phần lễ nghi nhanh chóng được thực hiện xong.
Mọi người trong lớp A cũng được các nhân viên phục vụ dắt tới phòng riêng mà Phí Nhi chuẩn bị.
Theo lời cô thì bữa tiệc sinh nhật của cô bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Bên trong là một phòng karaoke lớn, các nam thanh nữ tú lớp A đang hát hò, nhảy vô cùng phấn khích.
Trần Tiểu Niên nhìn mà không khỏi thốt lên:
"Bất ngờ của cậu đây sao? Bất ngờ thật đấy!"
Phí Nhi đẩy cô vào trong phòng cười haha hihi:
"Chậc, ai mà thèm ra bên ngoài bàn chuyện làm ăn hợp tác với mấy người kia chứ.
Tuổi trẻ là phải làm mấy chuyện hết mình như này này."
"Phí Nhi, đến đây.
Mau cùng bọn này hát nào."
"Yeahh, tới đây!"
Trần Tiểu Niên:...
Cô đưa mắt nhìn, phát hiện Đặng Uyển Uyển đang ngồi cạnh Lục Thời.
Dù là ở bất kì đâu, bất kì ai thì cũng không thể thoát khỏi sự hấp dẫn của Lục Thời.
Trần Tiểu Niên bất đắc dĩ chọn đại một chỗ đối diện anh.
Xui xẻo lại là chỗ cạnh tên thiếu gia hống hách Giang Trì.
Cậu ta tỏ rõ vẻ không vui.
"Sao cậu ngồi đây?"
"Nếu biết ai đó ngồi cạnh thì tôi sẽ không ngồi đây đâu."
"Hừ..." Giang Trì ngâm dài giọng mũi, giữa đôi mắt hai người gần như có thể nhìn thấy tia sét bùm bùm bắn ra.
"Ấy, Uyển Uyển, cậu sang ngồi với Giang Trì đi.
Cái tính cáu kỉnh này của cậu ấy chỉ cậu mới đối phó được thôi.
Nhỉ?" Vũ Thanh Thanh nhìn chuyện không vui xảy ra với Giang Trì và Trần Tiểu Niên thì không khỏi sốt sắng, nháy mắt ra ám hiệu với Đặng Uyển Uyển.
Hôm nay là sinh nhật Phí Nhi, cãi nhau quả thực không tốt chút nào.
Nhưng Đặng Uyển Uyển như cố tình không nhận ra, vẫn ngồi im một chỗ.
Căn phòng như im ắng hơn hẳn.
"Gì vậy, Đặng Uyển Uyển thì nói được gì.
Muốn cản tôi hả, nằm mơ giữa ban ngày."
Nhờ câu nói giảng hòa của Giang Trì, mọi người liền bắt đầu náo nhiệt trở lại.
Trần Kỳ Nhan đứng một bên quan sát âm thầm thở phào.
Cũng may Giang Trì kiềm chế tính khí của mình.
"Nào mọi người, cạn ly chúc mừng sinh nhật Phí Nhi lớp ta gì thêm một tuổi."
"Ế, sao đám nhóc các cậu dám uống rượu thế hả? Muốn mai đi học nổi không?"
"Sao không nổi.
Bọn này thừa sức nhé."
"Tiệc vui như vậy mà thiếu chút rượu vang thật không vui chút nào."
"Đúng rồi đấy, đám con gái các cậu nhát quá."
"Nói ai nhát hả, xem bà đây uống cho mà xem.
Ngàn chén không say nhé!"
Chẳng mấy chốc mùi rượu vang đã loa tỏa cả căn phòng.
Trên bàn, từng ly rượu cạn rồi lại đầy, lăn lóc một góc những chai rượu rỗng.
"Tiểu Niên? Sao cậu không uống, ngon lắm nhaa!!" Gương mặt Phí Nhi vì uống 2 ly rượu vang đã có chút đỏ lên, mơ màng gọi cô.
Bấy giờ mọi người mới để ý, từ nãy đến giờ hầu như Trần Tiểu Niên đều chỉ uống nước trái cây, một giọt rượu cũng chưa hề đụng tới.
Giang Trì lắc lắc ly rượu trong tay, vui vẻ cười mỉa mai:
"Sao thế? Sợ mai không dậy nổi hả bạn nhỏ?"
Đám anh em của cậu cũng bật cười phụ họa.
Trần Tiểu Niên không đáp lại.
Giang Trì càng được nước lấn tới.
Cũng có thể là do Giang Trì bị men say làm mờ đầu óc nên nổi hứng trêu chọc cô.
"Trần Tiểu Niên, cược không nào? Uống thắng tôi, cậu muốn gì cũng được."
"Ấy, Giang Trì.
Đừng có được nước bắt nạt người ta nha."
"Đúng rồi đó."
Lục Thời ngồi đối diện vẫn yên lặng, anh quan sát Trần Tiểu Niên thản nhiên cầm ly rượu vừa được rót trên bàn lên, mỉm cười xấu xa với Giang Trì:
"Quân tử không nuốt lời."
Tự tin như vậy?
Lục Thời nhếch môi, e rằng Giang Trì đêm nay thảm rồi.
30 phút sau.
Một người, hai người, ba người rồi cuối cùng là Giang Trì bụm miệng tông cửa chạy ra ngoài.
Mọi người kinh ngạc Trần Tiểu Niên vững vàng ngồi trên ghế, vừa uống hết ly rượu vang thứ 11 vừa mỉm cười.
Trông mặt không có chút gì là đã chìm vào men say, ngược lại giống như càng uống càng tỉnh táo.
Phí Nhi không để ý tình hình.
Nửa tỉnh nửa mê ôm vai cô, vui vẻ khen:
"Tiểu Niên giỏi quá đi.
Cậu thắng rồi kìa."
Vũ Thanh Thanh: "Đúng..
đúng là kinh khủng.
Tửu lượng cậu tốt quá đấy!"
Tống Hàn: "Tôi còn đang xem xem hình ảnh Giang Trì ôm miệng chạy tới bồn cầu là thật hay không kìa."
Sau đó là mọi người cũng bắt đầu xao xao lên, mỗi người một câu dồn dập nói với cô.
Bữa tiệc nhờ cuộc thi bất hợp lí này mà sôi động hơn hẳn.
.
Tiệc nào rồi cũng sẽ tàn.
44 học sinh lớp A dần dần mỗi người một xe trở về nhà.
Thảm nhất vẫn là Giang Trì, say tí bỉ khiến Nghiêm Cẩn cau có vô cùng.
Chỉ có thể tống tên nhóc này vào ghế sau, vừa đưa cậu về chỗ của mình để tránh cha mẹ Giang hộc máu khi nhìn thấy dáng vẻ bết bát của con trai mình, sau đó ân cần đưa Trần Kỳ Nhan về nhà.
Trần Tiểu Niên lặng lẽ đi tới bãi đỗ xe.
Lục Thời đi song song cùng cô.
Anh nhìn cô gái bước từng bước đều, đầu hơi cúi xuống, im ắng đến lạ lùng.
Thật ra khi bữa tiệc chuẩn bị tàn, cô đã bắt đầu có những biểu hiện này.
Nhưng anh không để ý kĩ.
Giờ mới thấy quá kì quái.
"Trần Tiểu Niên."
Lục Thời cất tiếng gọi cô nhưng đáp lại là một mảng im lặng.
Tầm nửa phút sau, Trần Tiểu Niên vẫn cúi đầu, hửm một tiếng khẽ như mèo.
Anh nhăn mày.
Đừng nói đến bây giờ chỗ rượu mà cô uống mới phát huy tác dụng? Trần Tiểu Niên ngay lúc này đang say?
Việc Trần Tiểu Niên say khiến nhiều chuyện rắc rối đã xảy ra.
Thứ nhất, ở Phí gia rất nhiều xe của các gia đình khác, anh không biết xe nào là của cô mà đem trả người.
Thứ hai, bây giờ dù anh có hỏi bất cứ thứ gì Trần Tiểu Niên cũng ngẩn người nhìn lại anh.
Lục Thời trông Trần Tiểu Niên ngồi một chỗ, ngoan ngoan cọ xát các ngón tay với nhau, bất đắc dĩ đưa ra quyết định.
Bây giờ đã hơn 11 giờ, kí túc xá nữ đã tới giờ giới nghiêm.
Cũng không thể để cô mơ mơ hồ hồ trong bộ dạng này mà tới kí túc xá của anh.
Chỉ còn cách đưa Tiểu Niên về căn hộ riêng của anh ở khu đô thi cạnh học viện.
Anh đưa cô vào xe của mình, thắt dây an toàn cho cô.
Suốt cả quá trình từ Phí gia tới căn hộ của anh, Trần Tiểu Niên vẫn luôn im lặng, gương mặt cô ửng đỏ, đôi mắt bình thường luôn sắc sảo lạnh lùng, giờ lại mơ màng một tầng nước.
Sau chuyện này, Lục Thời mới nhận thấy, càng để lâu, cơn say của Trần Tiểu Niên càng trở nên trầm trọng.
Dáng vẻ này đúng là lần đầu mới thấy được.
Không rõ là vô tình hay cố ý mà người cô mềm nhũn như sợi bún, đứng còn không vững chứ chưa nói gì đến đi.
Lục Thời khoác một tay cô qua cổ mình, hơi thở nóng rẫy của cô khiến đôi khi anh phải rùng mình, đôi chân cô run rẩy, chân nam đá chân chiêu, mấy lần suýt kéo cả hai người cùng ngã.
Thở hắt ra, Lục Thời bồng cô lên, một đường từ dưới bãi đỗ xe lên tới căn hộ.
"Ưm..."
Trần Tiểu Niên khó chịu kêu lên.
Lục Thời:...
Căn hộ này là Lục Thời mua ngay khi nhập học năm nhất.
Anh chán ghét việc phải trở về ngôi nhà kia, hầu hết các ngày nghỉ, ngày lễ, anh đều chôn mình trong căn hộ tăm tối này.
Không quá ba lần, Lục phu nhân đe dọa sẽ đập nát nó để anh chăm chỉ quay về nhà nhưng Lục Thời vẫn mặc kệ.
Anh muốn làm gì ai cũng không thể cản được.
Vì là căn hộ đơn nên chỉ có một phòng ngủ.
Nói kĩ hơn là chỉ có một chiếc giường.
Lục Thời đỡ cô về giường nghỉ ngơi, còn bản thân thì định ngủ ngoài phòng khách.
Nhưng Trần Tiểu Niên giống như bị kích thích, từ cửa bắt đầu quấy nghịch, hết cử động lung tung trên tay anh, thỉnh thoảng lại thỏ thẻ một câu gì đó không rõ.
Lục Thời tạm chịu đựng.
Tới cạnh giường, cô đột ngột vung tay, một quyền thụi giữa bụng Lục Thời.
Lực đạo không nhẹ chút nào.
Bị ăn đau, Lục Thời không khỏi khó chịu.
Anh cau mày, lạnh lùng quát cô:
"Trần- Tiểu- Niên!!!"
Trần Tiểu Niên say đến trời trăng không phân biệt rõ, thành ra cũng chẳng sợ sệt gì trước lời cảnh cáo của Lục Thời.
Tay chân vẫn như bạch tuộc, đấm đấm đá đá.
Cuối cùng không rõ hai người giằng co như nào mà Tiểu Niên thò tay túm lấy cà vạt của Lục Thời, kéo cả anh cùng mình ngã xuống giường.
Một giọt mồ hôi lạnh từ trán Lục Thời rơi xuống cho thấy sự kiên nhẫn tận cùng của anh với quỷ nhỏ say mèm này.
Chỉ riêng một buổi tối hôm nay, Trần Tiểu Niên đã làm quá nhiều chuyện mà người ta ngay cả nghĩ cũng không dám làm ra với anh.
Trần Tiểu Niên vẫn ngây thơ không biết mình đã gây ra trọng tội, thản nhiên nằm trong lòng Lục Thời, miệng nhỏ còn mơ màng oán trách:
"Đáng ghét...!đồ đáng ghét.."
Gì đây? Đây là đang mắng anh?! Không nói lên lời.
Câm nín!
Lục Thời muốn đẩy cô ra nhưng đôi tay vòng tay ôm anh càng trở nên chặt chẽ, vững chãi.
Cơ thể Lục Thời cứng đờ vì cái ôm này.
Anh bất lực đỡ trán, không chống cự nữa, nằm im trở thành chiếc gối ôm cho cô.
Trần Tiểu Niên cũng ngoan ngoãn, không quẫy đạp như đứa trẻ con nghịch ngợm, không chịu nghe lời nữa.
Vì say nên chẳng bao lâu, bên tai anh đã vang lên hơi thở đều đặn.
Trần Tiểu Niên ngủ rồi, gương mặt khi ngủ vừa bình yên vừa dịu dàng.
Đôi mắt cô nhắm nghiền, trên mặt vẫn còn ửng hồng do men say.
Đôi môi nhỏ nhắn thỉnh thoảng tinh nghịch mấp máy.
Lục Thời vuốt nhẹ mấy sợi tóc vương vãi trên mặt cô, bỗng nhiên mỉm cười.
"Trần Tiểu Niên.
Hi vọng sáng mai không trông thấy gương mặt hối hận của cậu khi nhớ lại chuyện đêm nay."