Mặc dù chỉ là công việc bôi thuốc rất đơn thuần, rất trong sáng nhưng sự ngượng ngùng trong Trần Tiểu Niên vẫn bị khơi dậy.
Việc cơ thể trần trụi của Lục Thời bại lộ ngay trước mặt khiến trái tim cô bị kích thích đến mức đập mạnh như tiếng trống.
Trần Tiểu Niên cố trấn tĩnh mình.

Thật ra chuyện này rất bình thường.

Cô chỉ là kêu Lục Thời cởi áo thôi mà, có gì mà phải đỏ mặt, xấu hổ.

Cứ biểu hiện lạ lùng như vậy chẳng phải tự vạch trần bản thân ham muốn nhan sắc con nhà người ta sao!
Càng nghĩ càng thấy đúng, cô bày ra bộ dạng điềm tĩnh nhất.
Không biết cô đã hoảng hốt thế nào khi nhìn thấy tấm lưng của Lục Thời.
Không nghĩ không chỉ tay mà bất cứ chỗ nào trên người Lục Thời cũng đều bị thương nặng.

Một mảng xanh đỏ tím tái đủ các màu trên một vùng lưng rộng.

nên vết thương đó càng thêm nhức nhối.
Cô không thể tin nổi anh lại có thể chịu đựng được vết thương đó làm đệm nghỉ cho cô cả đêm, lại còn bế cô đi cả một quãng đường xa xôi như vậy.
"A.." Tiếng rên khẽ của Lục Thời lập tức đánh thức Trần Tiểu Niên, lo lắng hỏi:
"Xin lỗi, cậu đau sao?"
"Không sao."
"..."
Vậy mà còn nói không sao ư? Cô thầm nghĩ.

Bây giờ cô mới thực sự cảm thấy Lục Thời không có khái niệm cam chịu là gì.

Thuốc sát trùng thấm lên miệng vết thương lớn như vậy, ngay cả người nhìn như Trần Tiểu Niên cũng thấy xót mà Lục Thời lại không hề phát ra một tiếng động gì cả.

Cô có thể cảm nhận cơ thể anh hơi run, nhưng cũng chỉ có vậy.
Sự cố chấp của anh khiến Trần Tiểu Niên có chút khó chịu.

Cô cứ ngây người bôi thuốc cho đến khi Lục Thời ngẩng đầu lên nhìn khiến cô bối rối cúi xuống, băng bống hết chấm rồi lại dừng rồi lại chấm lên người anh.
Lục Thời lại tiếp tục ngồi im mà không biểu lộ thái độ gì.
Không gian yên lặng lặng khiến hai người đều thấy nghẹt thở.

Cũng may Trần Tiểu Niên rất nhanh đã bôi thuốc xong.

Cô đằng hắng một tiếng.
"Được rồi, cậu đừng cử động mạnh nữa nếu không vết thương sẽ lại hở ra."
"Được." Sau đó nhìn xuống chân của cô "Còn chân cậu?"
"Chân tôi không sao, giờ chỉ cần bôi một chút cao lên là được rồi."
"Đưa tôi."
"Không cần đâu, tôi..."
Không nói hết, Lục Thời đã ngồi xổm xuống, đỡ chân cô lên đầu gối, cẩn thận xem xét.
"Chân cậu tấy lên rồi."
Tuy rằng chân khá đau nhưng chắc cũng chẳng phải vấn đề gì to lớn.

So với Lục Thời cái chân này cũng chỉ là muỗi cắn.
"Chắc cũng nhẹ thôi."
Cô không xem trọng nhưng Lục Thời khác.

Anh coi trọng.
Câu trả lời quá mức qua loa của cô khiến anh không hài lòng.

Cô có thể lo cho anh tới mức phát khóc còn bản thân thì tùy tiện thế nào cũng được sao?
Trong khái niệm của Trần Tiểu Niên chẳng lẽ không có từ yêu thương bản thân?
Nếu Lục Thời thực sự hỏi cô điều này, Trần Tiểu Niên cũng chẳng biết phải trả lời như nào cho đúng.
Cô lo cho Lục Thời vì anh là người mà cô yêu.
Còn việc cô đối xử tệ với bản thân mình? Phải chăng là do cô không xứng có được những thứ tốt đẹp hơn? Tiểu Niên cũng không biết, có những câu hỏi dù có cố gắng thế nào cũng không tìm ra đáp án.
Lục Thời cố chấp giữ chân của Trần Tiểu Niên đặt lên chân mình, dịu dàng xoa bóp thuốc cho cô.

Hành động bất ngờ của anh khiến cô tưởng mình đã nhìn lầm.

Cảm giác man mát của thuốc cùng từng động tác của anh không chỉ khiến bàn chân cô thấy lạ lẫm.
Cô muốn giằng ra nhưng bất thành, im lặng chịu đựng màn tra tấn sức chịu đựng này.
.
.
Tận khuya hôm đó, hai người vẫn chưa được cứu ra ngoài.

Trời đông lạnh lẽo mang theo những cơn gió từ Tây Bắc thổi về gần như muốn đóng băng cơ thể hai người gặp nạn.

Không có đồ giữ ấm, Trần Tiểu Niên lại một lần được trúng thưởng cơ hội nằm trong lòng Lục Thời nghỉ ngơi.

Ban đầu cô còn ngại ngùng từ chối nhưng hiện thực lạnh lẽo đã xé tan sự ngượng ngùng cuối cùng trong cô.
Lạnh giá, hơi ấm từ Lục Thời cùng sự mệt mỏi mấy ngày qua khiến Trần Tiểu Niên rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đến lúc tỉnh lại, bản thân đang nằm trên giường bệnh, xung quanh là mùi thuốc sát trùng nồng nặc gay mũi khiến người ta phải nhíu mày.
Cô mở mắt nhìn chăm chăm lên trần nhà sơn màu trắng, xung quanh cũng là một màu trắng của ga gối, chân cô cũng đang băng bó một cục trắng tinh.
Tự nhiên Trần Tiểu Niên thấy rợn người, cô sợ cái gam màu trắng tinh này.

Hệt như dư vị khi bị rơi, trống rỗng, mờ mịt.
Nỗi sợ đã lay động tiềm thức trong cô, đôi mắt mơ màng cuối cùng đã tìm được vẻ điềm nhiên, lạnh lùng vốn có của nó.
Điều đầu tiên mà Tiểu Niên nghĩ tới sau khi tỉnh táo sau một giấc ngủ dài, chính là câu hỏi:
Lục Thời đâu rồi?
Cô nhìn ngó xung quanh nhưng phát hiện cơ thể mình chỗ nào cũng ê ẩm, giọng khàn khàn như tiếng của người ốm mới tỉnh dậy.
"Ơn trời, mày cuối cùng cũng tỉnh? Có thấy trong người chỗ nào không khỏe không?" Mục Cảnh Nhiên là người đầu tiên phát hiện cô đã tỉnh lại, vội vã đến cạnh giường cô.
Tiểu Niên cười yếu ớt:
"Có làm sao đâu, tao vẫn sống sờ sờ đây thi."
"Giờ này mà còn đùa được à.

Mày có biết bao nhiêu người lo lắng cho mày không, mẹ tao biết chuyện ngay lập tức chạy tới bệnh viện, còn suýt đánh tao một trận vì không chăm sóc cho mày cẩn thận đấy!"
Mục Cảnh Nhiên xụ mặt, trách móc.
"Xin lỗi, xin lỗi.

Lại phiền mày và cô rồi."
Mục Cảnh Nhiên thở dài, y ngồi xuống chiếc ghế bên giường cô.

Quen biết bao lâu vậy mà mỗi lần có chuyện Trần Tiểu Niên vẫn luôn e dè khách sao với gia đình họ Mục.
"Phiền cái gì, từ lúc chơi với mày tao còn ít bị đánh sao.

Mau nghỉ ngơi đi, mẹ tao đã về nhà nấu đồ ngon cho mày rồi, buổi trưa sẽ đem tới."
"Cảnh Nhiên."
"Hửm?"
"Lục Thời..

sao rồi?"
Cái tên này khiến Mục Cảnh Nhiên cũng có chút giật mình.

Nói y không hoảng chính là nói dối.

Dù sao cũng là người thừa kế của tập đoàn nhà họ Lục, thân thể vàng ngọc lại có thể vì Trần Tiểu Niên mà chỗ nào cũng bị thương không nhẹ.
Khi y cùng đội cứu hộ đến, vẫn còn thấy Lục Thời đang ôm Trần Tiểu Niên phát sốt đến trời trăng không phân biệt rõ.

Nhưng ngay sau khi cô được đến bệnh viện, người này lại trở mặt một cách kì lạ.
Trần Tiểu Niên sốt cao phải cấp cứu, hay đến lúc người Lục gia tới đón anh, ngay cả một lời hỏi thăm cũng không hề có.

Nó như một lời thông báo rằng việc bảo vệ Tiểu Niên trong tình huống đó chỉ là bất đắc dĩ thực hiện.

Sau khi hoàn thành, hai người cũng chỉ là hai cá thể xa lạ, nước sông không phạm nước giếng.
Điều này đã triệt để đánh đổ cái ảo tưởng Trần Tiểu Niên và Lục Thời đều song hướng thầm mến nhau mà Mục Cảnh Nhiên đã nghĩ.

Có lẽ đúng như Tiểu Niên nói, trong cuộc chơi này, chỉ có cô mới là kẻ phạm luật, lại ấp ủ tình cảm với người không nên có.
Mục Cảnh Nhiên nghĩ đi nghĩ lại, y không muốn Trần Tiểu Niên đau lòng.

Cô bên ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng ai biết trong tim đã đau đớn thế nào.
"Cậu ta không sao đâu, Lục gia đã cho người đón cậu ta về trị thương rồi."
Trần Tiểu Niên cũng phần nào đoán được.
"Ồ."
"Ồ cái gì? Nhanh nghỉ ngơi đi." Mục Cảnh Nhiên không muốn cô nghĩ nhiều, mau mau kéo chăn lên, thúc giục cô.
"Được." Trần Tiểu Niên vui vẻ đáp lại.
Thật ra Mục Cảnh Nhiên không giấu thì cô sớm muộn gì cũng biết được.

Không cần dò hỏi bởi vì nó vốn dĩ không phải câu hỏi, nó là câu khẳng định...!từ lâu rồi.
Sự ấm áp và dịu dàng hiếm có đó của Lục Thời cũng chỉ vì trách nhiệm.

Có lẽ anh cho rằng mình là người gây ra sự cố đó nên cố gắng giúp đỡ, bù đắp lại cho cô.
Có lẽ vậy, ngoài lí do đó, cô chẳng thể nghĩ ra được điều gì khiến Lục Thời đối xử với mình như vậy, vì từ trước tới giờ....!cô vẫn luôn là người mà Lục Thời căm ghét.
Sau cơn mưa trời lại sáng, sau giấc mộng đẹp cuối cùng vẫn phải trở về với hiện thực.

Tiểu Niên không đau lòng, chỉ hơi buồn chút thôi.
Nỗi buồn khiến cô chìm vào giấc ngủ.
.
.
"Alo..." Tiểu Niên xách hành lí rời ga, sau một thời gian, cuối cùng vẫn phải trở lại thành phố A.

Nơi đây không có nhà của cô, cũng không có bạn bè thân thiết, chỉ sắp bắt đầu những cuộc chiến mệt mỏi, đẫm máu khác.

Từng phút từng giây trên thành phố này đều đang định đoạt cuộc đời cô.
Tiếng Phí Nhi từ đầu dây bên kia hét lên chói tai:
"Tiểu Niên!!"
Cô bất giác nhíu mày, theo phản xạ đem điện thoại cách xa tai mình.

Cô không muốn tai mình bị tổn thương sớm trước khi về già.
"Cậu tới nơi rồi hả, tui nghe thấy tiếng phát thanh viên của tàu điện.

Chỗ nào nhỉ? À, khu đô thị An Thanh đúng không?"
"Ừm."
"Tốt quá, bây giờ cậu định về kí túc xá sao?"
"Ừm." Dù sao cô cũng còn một đống bài tập cần hoàn thành.
Sau khi xuất viện, mẹ Mục Cảnh Nhiên quản chặt cô và y tới nỗi mọi lịch trình đều bắt đầu từ ăn-> ngủ-> nghỉ-> vận động lành mạnh hoàn toàn không cho hai người cơ hội được bước chân vào tiệm net, motor hay bất cứ những chỗ mờ ám có thể xảy ra những hoạt động vô bổ nguy hiểm bạo lực - theo lời Mục phu nhân nhận định.
Thành ra suốt kì nghỉ đông, cô nhàn tới ngáp ra nước miếng.
"Thật may là cậu đã về sớm.

Mai là ngày cuối của kì nghỉ đó, cũng là sinh nhật của tớ.

Cậu tới tham gia nha."
Sinh nhật của tiểu thư một gia đình quý tộc?
Chắc chắn có không ít các danh gia vọng tộc khác tới góp mặt, nói rõ hơn là Trần gia.

Trần Tiểu Niên đỡ trán, một kì nghỉ đã đem tới cho cô vô vàn những xui xẻo khác nhau rồi.

Hiện tại cô nghĩ tới cảnh gặp lại đám người kia mà đầu đã ong ong lên, côchỉ muốn bình yên sống qua ngày mà thôi, tránh xa những phiền phức mang họ Trần, càng xa càng tốt.
"Xin lỗi, ngày mai có lẽ không.."
Phí Nhi biết ngay Trần Tiểu Niên sẽ từ chối nên đã đi trước một bước.

Cô gái giả vở lúng túng, hốt hoảng nói:
"Alo? Tiểu Niên, cậu còn đó chứ? Tín hiệu kém quá à, cậu nói gì ý nhỉ, đồng ý tới nhà tớ dự tiệc?"
"Tớ biết cậu sẽ tới mà, tớ sẽ gửi địa chỉ bữa tiệc cho cậu, vậy nha.

Bye bye, moa~"
Trần Tiểu Niên:...
Suýt thì cô đã ném điện thoại đi rồi.

Phí Nhi, con nhỏ gian xảo này dám...
Trần Tiểu Niên ngồi xuống ghế, nhìn địa chỉ mà Phí Nhi đã gửi đến, thở dài.

Cô thực sự không muốn đi chút nào.

Bữa tiệc nhiều người như vậy, lại lắm lễ nghĩ rườm rà, còn phải tiếp đón khách nữa, cô có trốn không đến thì chắc y cũng chẳng phát hiện ra đâu nhỉ?
Trần Tiểu Niên nghĩ vậy, nhưng thực tại thì không.

Cô đã đánh giá quá thấp trình độ của tiểu thư nhà họ Phí...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play