Con đường sương mù mà hai người xui xẻo lao xuống là một trong những thứ đáng sợ tồn tại những khu rừng quanh trường đua Sơn Thiên.
Dù là mùa đông lạnh giá, mùa hè nóng nực hay xuân thu ôn hòa thì quanh góc rừng phía cuối con đường này vẫn luôn bị sương mù bao phủ quanh năm.
Sương mù dày đặc che lấp đi ánh sáng của mặt trời khiến xung quanh chỉ chìm trong một màu đen u tối.
Cũng chính vì thế mà khu vực này vẫn chưa được điều động chuyên môn tới khai thác.
Con đường này dốc tới mức Lục Thời đã dùng hết sức nhấn phanh nhưng cũng không thể cản lại chiếc xe đang lao xuống tự do và có khả năng tông vào bất cứ đâu trong khu rừng toàn cây cối này.
Nhận thấy điều khiển xe là một việc vô ích.
Lục Thời dùng đồ vật trên xe giữ vô lăng, còn bản thân thì nhanh chóng ôm lấy Trần Tiểu Niên, dặn dò cô:
"Bám chặt lấy.
Chút nữa nhảy ra ngoài, tuyệt đối không được buông tôi ra."
Cảm nhận vòng tay ấm áp của anh bao bọc lấy cơ thể mình, tâm trạng Trần Tiểu Niên dần bình tĩnh trở lại.
Tay cô bám lấy áo anh, chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống xấu nhất sẽ xảy ra.
Dù cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng Lục Thời vẫn cảm nhận được sự run rẩy từ cô gái nhỏ.
Anh ôm chặt cô vào lòng, cửa xe từ từ hé mở ra.
Lúc này anh mới cảm thấy bản thân đã quen chìm trong bóng tối thật là một việc tốt.
Đôi mắt xám tro hơi híp lại.
"Nhảy.." trong khoảnh khắc liền nhanh như chớp ôm lấy Trần Tiểu Niên lao ra khỏi xe.
Vì để cô hạn chế mức tổn thương nhất, Lục Thời trực tiếp dùng bản thân như một chiếc đệm, ôm cô lăn vài vòng trên mặt đất, sau đó va vào những gốc cây bên dưới mới xem như an toàn tiếp đất.
Không gian bị hoàn toàn che phủ bởi một trắng xóa và đen tối của màn đêm, dù chỉ là phán đoán nhưng Lục Thời có thể nhận ra Angels Wings đang sắp tông vào những hàng cây đằng kia.
RẦMM!! Cả khu rừng như bị rung chuyển bởi chấn động kinh hoàng.
Một trận trời đất đảo lộn này khiến đầu Trần Tiểu Niên quay cuồng, không chịu được mà ngất đi.
Đến khi cô tỉnh lại thì bản thân đã nằm gọn trong vòng tay của Lục Thời.
Vì trời quá tối nên cô không nhận ra anh có bị ngất đi hay không, nhưng những cọ xát từ da thịt đủ để cô biết mình đang nằm trên người anh.
Cô căng thẳng không biết làm gì, nhưng cứ ngồi mãi trên người Lục Thời chắc cô không chịu nổi mất nên khẽ cử động thân thể.
Ai mà ngờ, Tiểu Niên giống như chạm vào vết thương trên người anh khiến Lục Thời vốn mơ màng cũng vì đau mà tỉnh táo hẳn.
Tiếng rên của anh rất khẽ nhưng Trần Tiểu Niên mẫn cảm vẫn có thể nhận ra.
Cô không dám cử động nữa, chỉ có thể căng cứng người, vừa sốt sắng hỏi thăm anh:
"Xin lỗi, có đau lắm không? Cậu..cậu bị thương chỗ nào vậy!?"
Lục Thời cũng bị giọng điệu hoảng loạn của Trần Tiểu Niên dọa, vội vàng trấn an cô:
"Tôi không sao.
Cậu cứ ngồi yên đấy, để tôi tìm điện thoại."
Trần Tiểu Niên ngoan ngoãn gật đầu.
Rất nhanh đã có ánh sáng từ chiếc điện thoại.
Tiếp xúc quá lâu với bóng tối, mắt Trần Tiểu Niên hơi nheo lại vì lóa, chừng một phút mới có thể thích nghi.
Dưới ánh đèn, Trần Tiểu Niên nhìn được rõ ràng những vết thương lớn nhỏ trên người Lục Thời.
Vì có được sự bảo vệ tuyệt đối từ Lục Thời nên Trần Tiểu Niên chỉ bị xây xát bên ngoài, nặng nhất cũng chỉ là phần cổ chân hình như đã bị trật khớp.
Còn Lục Thời, trên người anh chỗ nào cũng xuất hiện vết thương.
Thê thảm nhất là phần cánh tay lúc che chở cho cô ở trên xe, phần mặt trên bàn tay và bắp tay thâm tím một mảng lớn, cô còn mơ hồ cảm nhận được mùi vị tanh nồng của máu lan tỏa xung quanh.
Đôi mắt cô rơm rớm nước mắt.
Cũng may mặc dù có ánh sáng nhưng không gian xung quanh vẫn khá tối, nếu không Lục Thời mà phát hiện cô khóc nhất định sẽ cười nhạo cô đến chết mất.
Lục Thời ôm đầu cô ngả xuống vai mình, nhẹ nhàng nói:
"Nghỉ ngơi đi, khi nào đỡ mệt hơn, tôi cùng cậu tìm cách ra ngoài."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Niên cảm nhận được sự dịu dàng chân thực của Lục Thời mà không phải thông qua bất cứ một giấc mơ nào.
Chẳng còn dáng vẻ kiêu ngạo, ngang tàn thường ngày, Trần Tiểu Niên giờ đây nằm trong lòng Lục Thời yếu đuối mỏng manh tới mức khiến người ta thương xót.
Cô ngả đầu vào vai anh, muốn che giấu đi những giọt nước mắt đang rơi trên mặt.
Cô hối hận rồi.
Đáng lẽ ra cô không nên để Lục Thời tham gia thi đấu.
Tần Phương cũng không có cơ hội chơi đểu hai người, cũng không rơi vào tình huống như bây giờ.
Đúng vậy, cứ tưởng thời gian trôi qua thì mọi thứ sẽ thay đổi.
Nhưng cô vẫn luôn là một kẻ như vậy, luôn luôn đem đến xui xẻo và phiền toái cho người khác.
.
Ngày hôm sau.
"Cậu đi được không?" Lục Thời nhìn vết tấy đã trở nặng trên cổ chân cô, không kìm được lo lắng.
"Được..
tôi không sao."
Trần Tiểu Niên cố gượng đau nói.
Thật sự cô chẳng thể đi nổi đâu, chân phải của cô thậm chí còn chẳng di chuyển được nhưng lúc này, cả cô và Lục Thời đều bị thương.
Thậm chí Lục Thời còn nặng hơn cả cô, Tiểu Niên không thể trở thành gánh nặng của anh được.
Chỉ có thể cắn răng mà chịu đựng.
Lục Thời chớp mi mắt.
Anh nhìn khoảng không tối trước mắt, rõ ràng chỉ mới ban sáng nhưng ở đây lại không phân biệt được ngày và đêm.
Anh đột ngột bế bổng cô lên khiến Trần Tiểu Niên hốt hoảng kêu:
"Cậu làm gì vậy, tay cậu đang bị thương rất nặng đó.
Mau thả tôi xuống."
"Chân cậu còn chẳng cử động nổi thì đi kiểu gì."
"Tôi vẫn còn một chân nữa để đi.
Mau thả tôi xuống, cậu không cần tay nữa sao?"
Trần Tiểu Niên cứ giãy giụa mãi không chịu nghe lời, Lục Thời liền ác ý bóp chặt lấy eo cô, gương mặt hung hăng tiến sát người cô, trầm giọng mắng:
"Yên lặng.
Nếu cậu còn cố chấp không nghe thì đừng trách tôi ngay tại đây làm gì cậu."
"Nghe rõ chưa, Trần- Tiểu- Niên?"
Giọng điệu Lục Thời khiến toàn thân Trần Tiểu Niên run lên một đợt.
Cô cảm nhận bàn tay Lục Thời đang dần chạm tới nơi không thể đụng, từng tế bào trong cơ thể lần nữa lại sục sôi, sợ hãi không dám quấy nghịch lung tung nữa.
Chỉ dọa vậy đã ngoan ngoãn trở lại rồi??
Lục Thời nhếch môi cười thỏa mãn.
Anh bế cô đi về phía trước.
Trần Tiểu Niên cầm điện thoại soi đường.
Khắp nơi xung quanh đây đều là cây cối rậm rạp mịt mù.
Vì là khu vực đặc biệt nên ở đây không trang bị hệ thống sóng điện thoại.
Thậm chí hai người còn lo lắng điện thoại có đủ pin để bọn họ cầm cự hay không?
Hai người đi mãi đi mãi, nhưng đâu đâu cũng chỉ thấy cây cối rậm rạp và lá khô phủ đầy trên nền đất, căn bản không thể phân biệt hướng Bắc- Nam ra sao.
Trần Tiểu Niên vừa đi vừa lo lắng cho Lục Thời.
Những vết thương trên người anh có vẻ rất nặng, ở nơi ẩm thấp như thế này, chẳng may bị nhiễm trùng thì sao?
Từ hôm qua tới giờ, bọn họ thậm chí còn không có một giọt nước vào bụng.
Liệu anh có chịu nổi không?
"Lục Thời, khoan đã.."
Tiếng gọi của Trần Tiểu Niên khiến Lục Thời ngay lập tức dừng bước.
"Có chuyện gì?"
Trần Tiểu Niên hướng điện thoại về phía bản thân nghi ngờ.
Quả nhiên cô không nhìn sai, cách bọn họ khoảng 200m là chiếc Angels Wings thất lạc.
Mặc dù va chạm với hàng cây khiến nó gần như biến dạng và hỏng hóc nặng nhưng điều cô quan tâm chính là đồ vật bên trong xe.
Trần Tiểu Niên vừa cẩn thận mở cốp xe, vừa vui vẻ nói:
"Tôi luôn để trong xe một ít đồ ăn dự trữ và hộp cứu thương phòng trường hợp cần dùng.
Cũng may nó vẫn còn nguyên vẹn."
"Chiếc xe đã hư hỏng nặng rồi nhưng thiết bị truyền tin chắc vẫn dùng được.
Cậu đợi tôi chút để tôi sửa lại nó."
Nhìn Trần Tiểu Niên thuần thục làm mọi việc, trong lòng Lục Thời hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Rốt cuộc trong những năm rời đi, cô đã phải trải qua những gì mới có thể thay đổi lớn như vậy?
"Sao nó lại không hoạt động nhỉ?" Trần Tiểu Niên cau mày nhìn thiết bị truyền tin, tức giận vỗ vỗ nó vài cái nhưng màn hình hiển thị vẫn đen sì.
"..."
"Để tôi làm."
"Cậu biết sửa?"
"Biết."
Cô sửng sốt theo dõi từng động tác của Lục Thời.
Không nghĩ tới việc này anh cũng thông thạo.
Không hổ là học bá.
Nhớ tới lúc trước mình là kẻ đứng đầu bảng xếp hạng từ dưới đếm lên, lại còn công khai theo đuổi Lục Thời.
Lúc đó không ít người cười nhạo cô.
Giờ mới thấy bản thân lúc đó đúng thật là không biết xấu hổ.
"Xong rồi."
Cô nhìn màn hình của thiết bị truyền tin sáng lên, kinh ngạc:
"Sửa được rồi?"
"Ừm."
Quái vật! Trần Tiểu Niên thầm nghĩ.
"Cậu muốn liên lạc với ai?"
"Mục Cảnh Nhiên- cậu ấy là bạn của tôi.
Trong thiết bị truyền tin của tôi cũng chỉ có số liên lạc của cậu ấy."
Chỉ có số liên lạc của cậu ấy? Thân thiết như vậy sao? Lục Thời đột nhiên cảm thấy có chút không vui.
Tút tút tút....
Từng tiếng chuông như đang gõ vào trái tim của Trần Tiểu Niên.
Cô hồi hộp chờ đợi.
Tít.
Đã liên lạc được.
Cô như cá mắc cạn, gấp gáp nói:
"Alo.
Cảnh Nhiên..."
Mục Cảnh Nhiên không thể tin được mình còn nghe được giọng nói của Trần Tiểu Niên.
Từ hôm qua, lúc hai người gặp tai nạn thì Tần Phương đã cho dừng cuộc thi.
Ba đội cứu hộ cũng tới tiếp viện ngay lập tức.
Nhưng vì sương mù bao phủ quá dày đặc nên ngay cả trực thăng cũng không thể dò tìm được vị trí chính xác của hai người.
Mục Cảnh Nhiên suýt thì phát điên, nếu không vì e ngại thế lực khủng bố của tên họ Tần này thì y đã tọng cho hắn cú đấm.
Thông qua camera theo dõi, Mục Cảnh Nhiên chắc chắn Trần Tiểu Niên và Lục Thời gặp tai nạn, nguyên nhân chính là do Tần Phương.
Vì lo lắng nên cả một đêm Mục Cảnh Nhiên không ngủ, luôn túc trực bên cạnh đội cứu hộ để theo dõi tình hình.
Tưởng như sắp tuyệt vọng thì cuộc gọi từ Trần Tiểu Niên đã cứu cánh cho bọn họ.
"Trần Tiểu Niên?? Mày đang ở đâu? Có biết tao lo cho mày như thế nào không? Hai người có bị thương không?"
Mục Cảnh Nhiên liên tục hỏi khiến Trần Tiểu Niên dở khóc dở cười, trấn an cậu bạn:
"Bọn tao vẫn ổn.
Nhưng cả hai đều bị thương."
"Đội cứu hộ đã tìm đã dò sóng từ chiếc Angels Wings nhưng không bắt được thiết bị truyền tin trên xe của mày."
"Chiếc Angels Wings hỏng rồi.
Bọn tao cũng vừa tìm được nó.
Cũng may Lục Thời sửa được thiết bị truyền tin nên mới liên lạc được với mày."
"Vậy thì tốt rồi.
Giờ hai người đang ở đâu?"
"Không biết nữa.
Ở đây rất tốt, bọn tao không rõ chỗ này là ở đâu."
"Không sao.
Mày cứ giữ nguyên thiết bị truyền tin, đội cứu hộ sẽ mau dò ra vị trí của mày.
Nhớ đó, giữ máy."
"Ừ."
Sau đó là một mảnh im lặng.
Có vẻ như bọn họ sắp được cứu rồi.
"Bọn họ chắc sẽ nhanh tìm ra chúng ta thôi."
"Ừm."
"Cậu ngồi đó đi, để tôi sơ cứu vết thương cho.
Để lâu nó sẽ trở nặng."
"Được."
Trần Tiểu Niên cầm băng bông và thuốc khử trùng trên tay, đột nhiên cảm thấy không ổn lắm.
Cô nhìn Lục Thời chằm chằm, ngượng ngùng không biết có nên nói ra hay không.
"Sao vậy?"
"Cậu..cởi áo ra đi."
"..."