Như cảm nhận được nỗi đau của Nguyễn Hoàng Thái, bàn tay Tinh Nhi nhẹ nhàng cử động.
Nhận thấy được chuyển biến của cô, anh nhanh chóng gọi bác sĩ.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy Tinh Nhi sắp tỉnh lại.
Điều này khiến mọi người vui mừng không thôi.
Ngày hôm sau Tinh Nhi tỉnh lại người đầu tiên cô muốn gặp là Bạch Đắng Vũ.
Cô khó nhọc hỏi hắn.
“Ông chủ, Ánh Thư sao rồi.”
Nhớ lại ký ức ngày hôm đó nước mắt của Tinh Nhi không kiềm được mà rơi xuống.
Cô đem chuyện ngày hôm đó kể lại cho mọi người nghe.
“Ánh Thư chọn ở lại thay thế cho Luca, nhưng khi tôi ôm Luca đi xuống đến bên ngoài thì căn nhà bỗng dưng nổ tung.
Tôi chỉ kịp ôm chặt Luca.
Ông chủ, Ánh Thư… cô ấy…”
“Có thể cô ấy vẫn an toàn.
Tinh Nhi, Ánh Thư mất tích rồi.
Năm năm nay tôi không tìm thấy cô ấy.”
Tinh Nhi nhìn Bạch Đăng Vũ cả người luộm thuộm, râu cũng không buồn cạo.
Cô lại nhìn đến Luca chỉ im lặng đứng ở phía sau, đôi mắt sâu thẩm, môi không còn nụ cười.
Cô cố lục lại mọi ký ức của ngày hôm đó.
"Có một người đàn ông đã xuất hiện ở gần đó.
Hoàng Thái, là ai đưa em tới bệnh viện."
"Là hai người rất lạ.
Họ vừa liên hệ cho cha mẹ em xong liền rời đi."
Bạch Đăng Vũ tìm rất lâu cũng không có thông tin gì về hai người kia.
Rất có thể hôm đó họ đã cứu được Lê Ánh Thư.
Nhưng hắn không hiểu vì sao họ lại mang cô đi.
"Lúc đó em không nhìn rõ mặt người đó, chỉ nhớ hắn là một người đàn ông…"
Một ký ức nhẹ thoáng qua, đầu cô bắt đầu đau.
Tinh Nhi ôm đầu đau đớn.
"Bác sĩ…"
Nguyễn Hoàng Thái hoảng sợ ôm lấy cô.
Bạch Đăng Vũ cũng biết hiện tại không phải lúc ép cô nhớ lại chuyện của ngày hôm đó.
Tinh Nhi có thể tỉnh lại đã là một chuyện may mắn lắm rồi.
“Ông chủ… trên tay anh ta có một vòng tay, vòng tay… mặt ngọc khắc đầu ngựa.”
Nếu là hàng giả thì tràn lan không kiểm soát, rất khó có thể tìm được người.
Nhưng một người có thể liên hệ thẳng về nhà Lâm gia báo tin Tinh Nhi gặp nạn thì chắc chắn không phải là một người ở tầm thường.
Bạch Đăng Vũ gọi cho ba mình.
Ông ấy là một người rất thích các thứ bằng ngọc.
Loại ngọc được chạm khắc tỉ mỉ cứ hỏi ông ấy là ra.
“Alo.”
“Ba, trong giới chơi ngọc, ba có biết một vòng tay bằng ngọc nào có mặt ngọc khắc hình đầu ngựa không?”
“Mặt ngọc hình đầu ngựa sao?”
Ông Bạch trầm tư suy nghĩ, sau một lúc ông mới nhớ ra.
“Ba nhớ có một cái đấu giá ở đại lục F, ba giành không lại.
Người thắng được cái mặt ngọc đó hình như là… Lưu Thế Vũ, Lưu gia độc chiếm thị trường dầu mỏ của đại lục F.
Con hỏi vấn đề này làm gì?”
“Không có gì, con cảm ơn ba.”
Bạch Đăng Vũ tắt máy liền đặt vé máy bay đến đại lục F.
Luca tiến lên một bước nắm lấy tay anh.
“Đặt cho tôi hai vé đến đại lục F, chuyến bay sớm nhất.”
Hắn ôm lấy con trai mình.
Dịu dàng vỗ lên lưng thằng bé.
“Chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ có được không?”
Mọi chuyện của công ty Bạch Đăng Vũ trực tiếp đến nhà ông nội, giao lại mọi thứ cho ông trước khi rời đi.
Bạch Đăng Vũ cùng Luca đến đại lục F.
Nơi này diện tích rất lớn nhưng dân cư thưa thớt, đa số đều tập chung ở các các quặng mỏ.
Bạch Đăng Vũ vừa đáp xuống chuyến bay Hamlet và Sarah đã đến đón hai người.
Nước F là quê nhà của Sarah, cô và Hamlet đã cưới nhau được hai năm.
Chuyện của Lê Ánh Thư cũng khiến cô rất buồn.
Dù sao Lê Ánh Thư cũng là bạn thân của cô.
“Đăng Vũ, anh chắc chắn Ánh Thư đang ở Lưu gia sao?”
“Không chắc lắm, nhưng một chút manh mối còn hơn là không có tin tức gì.”
Sarah trước đem hai cha con Bạch Đăng Vũ về nhà cô.
Ở đây cô có chuỗi nhà hàng, trong giới thương nhân cũng tính là có chỗ đứng.
“Gia đình tôi cũng có một vùng mỏ, có hợp tác qua với Lưu gia.
Hai ngày nữa Lưu gia tổ chức tiệc.
Lúc đó anh đi cùng tôi.”
Dù sao bữa tiệc cũng là mời hai vợ chồng Sarah.
Chỉ cần để Bạch Đăng Vũ thay thế cho Hamler đi cùng cô là được.
Còn có thể nói chuyện với Lưu Thế Vũ hay không thì phải xem vận may của hắn.
Trước ngày đi dự tiệc, Bạch Đăng Vũ đứng trước gương nhìn dáng vẽ của mình.
Thì ra mấy năm nay hắn trở nên tàn tạ như vậy.
Nếu hắn gặp lại cô, với hình dạng này, cô có nhận ra hắn không?
Chắc là không rồi, đến hắn còn không nhận ra bản thân nữa là.
Bạch Đăng Vũ vào bồn tắm rửa mặt, cạo râu thật sạch.
Anh nhờ Hamlet kêu một thợ cắt tóc đến nhà tỉa lại tóc tai của hắn cho gọn gàng.
Đến khi Sarah về đến nhà thấy một Bạch Đăng Vũ đẹp trai ngời ngời đang ngồi uống trà với Hamlet, cô mới bật cười.
“Cuối cùng thì cũng thấy anh trong hình dáng cũ rồi.
Như vậy mới đẹp trai hút mắt chứ.
Tin rằng nếu có thể tìm gặp Ánh Thư cô ấy sẽ đổ đứ đừ với vẻ ngoài này của anh.”
Có thể gặp lại cô… Đây từng là ước mơ xa vời của hắn.
Hắn có chút lo lắng, lại có chút mong đợi.
Hắn hi vọng Lưu Thế Vũ biết chút tin tức gì đó của Ánh Thư.