Lê Ánh Thư không có quần áo đẹp.
Cô ấy cũng không có bất cứ thứ gì quý giá để mang theo khi về nhà chồng.
Mẹ cô cũng không mua thêm bất cứ thứ gì cho cô.
Lê Ánh Thư luôn chỉ có một mình, cô không có tiền cũng chẳng có đồ trang sức.
Cô ôm theo mấy bộ đồ cũ đựng trong túi nhỏ được tài xế chở đến nhà Bạch Đăng Vũ.
Ông ta bỏ cô ở cổng rồi lái xe đi.
Một người đàn ông trung niên mở cửa và dẫn cô vào.
Ông ta là quản gia của nhà họ Bạch.
Ông đưa cô vào nhà.
Phòng khách chật kín các thành viên của Bạch Gia.
Bạch Đăng Vũ là người mang dòng máu Âu - Á.
Cô xem ảnh của anh trên mạng, không khác mấy so với bây giờ.
Anh chỉ nhìn cô, sắc mặt lạnh nhạt, không có vui mừng chào đón, cũng không tỏ ra chán ghét.
Cô đoán rằng anh sẽ không thích cô.
Lê Ánh Thư cúi đầu chào bố mẹ chồng.
Họ vì chuyện của Lê Ánh Dương cũng không có thiện cảm với cô.
“Đăng Vũ hiện tại đi lại bất tiện.
Nếu cô đã trở thành con dâu của gia đình này, thì cô phải chăm sóc Đăng Vũ thật tốt, còn những việc khác không cần động vào.”
Ông Bạch mang một nét uy nghiên khó gần, giọng nói trầm trầm khiến Lê Ánh Thư hoảng sợ.
“Đăng Vũ, con có ý kiến gì không?”
Bạch phu nhân nhẹ giọng hỏi hắn.
"Tôi không có ý kiến."
Được sự cho phép của Bạch Đăng Vũ.
Quản gia đưa Lê Ánh Thư lên phòng của hắn.
Phòng của Bạch Đăng Vũ rất rộng, nhưng bài trí có chút ảm đạm.
Lấy hai màu đen và xám làm chủ đạo, không có hoa trong phòng.
Cửa sổ cũng không mở lên khiến Lê Ánh Thư cảm thấy ngột ngạt.
Cô có chút tò mò chủ nhân của căn phòng này là người như thế nào?
Thấy Lê Ánh Thư đứng ngây người trong phòng, Bạch Đăng Vũ nhắc nhở cô.
“Cô có thể cất quần áo vào tủ áo bên cạnh.
Cô cũng có thể đặt chúng trong cùng một tủ quần áo với tôi.
Giọng nói của Bạch Đăng Vũ trầm ấm, nhưng khiến người nghe sợ hãi.
Cô nhanh chóng cất quần áo vào tủ.
Trang phục của cô đơn giản, không có gì mới.
Bạch Đăng Vũ nhìn cô đầy nghi ngờ.
Cha mẹ anh nói rằng Lê Ánh Thư là con gái út của nhà họ Lê.
Tại sao cô ấy lại ăn mặc như thế này?
“Quản gia Trần sẽ đưa cô đi làm quen với ngôi nhà này.
Những điều cô có thể và không thể làm, ông ấy sẽ nói cho cô biết.”
Xe lăn của Bạch Đăng Vũ là loại chuyên dụng, cơ động.
Hắn có thể tự mình đi đến bàn làm việc.
Hắn cầm một tập hồ sơ lên xem và phớt lờ Lê Ánh Thư.
Chỉ sau nửa ngày, Lê Ánh Thư đã biết về cách sống của Bạch gia.
Cô chuẩn bị bữa trưa cho Bạch Đăng Vũ.
Nhà họ Bạch không thích cô nên họ để cô và Bạch Đăng Vũ ăn trưa trong phòng của hắn.
Lê Ánh Thư không dám ngồi chung bàn với Bạch Đăng Vũ.
Thấy cô đứng khom lưng khiến anh tức giận.
"Ngồi xuống và ăn đi."
Lê Ánh Thư hoảng sợ và vâng lời hắn ngồi xuống.
Cô lén nhìn hắn, ngập ngừng hỏi.
“Thức ăn có hợp khẩu vị của anh không?”
Nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, hắn hiếm khi nhẹ giọng trả lời.
“Cô nấu ăn rất ngon.”
Lê Ánh Thư nở một nụ cười, nhìn cô ấy như một bông hoa xinh đẹp.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một người có nụ cười thuần khiết như vậy.
Có phải cô ấy hạnh phúc chỉ vì hắn khen món ăn cô ấy nấu rất ngon không? Đơn giản như vậy ư?
Bạch Đăng Vũ cảm thấy người vợ này thật tốt.
So với Lê Ánh Dương thì Lê Ánh Thư vẫn dễ nhìn hơn.
Mỗi khi Lê Ánh Dương nhìn hắn, đôi mắt cô ta đều tràn ngập mưu mô danh lợi, toan tính quyền lực, thứ cô ta để ý là sự giàu có của hắn chứ không phải yêu thích hắn.
Nhưng trong mắt Lê Ánh Thư, những thứ đó không tồn tại.
Rốt cuộc cô là người như thế nào?
Lê Ánh Thư có tính tình hiền lành, chăm chỉ nên nhanh chóng được mọi người yêu mến.
Nhưng cô vẫn sợ Bạch Đăng Khôi.
Mỗi lần gặp cậu, cô đều trốn tránh.
Lê Ánh Thư còn nhớ rất rõ.
Cậu ta muốn hại cô vì cô là vợ của Bạch Đăng Vũ.
Nhìn thấy Lê Ánh Thư như vậy, ánh mắt Bạch Đăng Khôi càng thêm tối tăm.
Cô ta thật sự là con gái út của nhà họ Lê? Tại sao cậu chưa bao giờ nghe ai nói về cô trước đây? Cô trông không giống một tiểu thư của gia đình giàu có.
Lê Ánh Thư trong ngôi nhà này cũng không được ai đánh giá cao.
Thậm chí không có tiệc cưới chính thức, Bạch Đăng Vũ cũng không quan tâm đến cô ấy.
Bạch Đăng Khôi cũng lười, không muốn để ý đến cô.
Nếu một người không có giá trị, cô ta có gì để cậu lợi dụng?
Lê Ánh Thư sống trong nhà họ Bạch cũng không tệ.
Ít nhất cô cảm thấy ở đây tốt hơn ở nhà họ Lê.
Nhưng cô cũng biết rằng làm vợ của Bạch Đăng Vũ, cuộc sống của cô ấy sẽ không dễ dàng như vậy.
Buổi tối, khi cô và anh đứng chung một phòng, vấn đề được đặt ra.
Hai người một giường, làm sao ngủ? Mặc dù cô là vợ của hắn, nhưng họ chưa bao giờ yêu nhau và thậm chí không được coi là người quen.
Bây giờ họ đang ở chung một nhà, một phòng, thậm chí chung một giường.
Đó không phải là vấn đề của riêng cô, nhưng cô chắc chắn hắn không muốn ngủ với cô.
Lê Ánh Thư rất hiểu chuyện.
Cô ôm gối đi đến sô pha.
Cô nghĩ mình có thể ngủ ở đây.
Bạch Đăng Vũ cũng ngạc nhiên khi thấy cô làm như vậy.
“Cô cứ ngủ trên giường.
Tôi không cảm thấy phiền đâu.
Tôi cũng sẽ không làm gì được cô… với đôi chân què này.”
Lê Ánh Thư chạy đến ngồi trước mặt hắn.
Những lời nói của cô ấy đã sưởi ấm trái tim băng giá của Bạch Đăng Vũ.
“Anh không được nói chính mình như thế.
Đây chỉ là một tai nạn.
Anh vẫn là một người đàn ông rất tài năng.
Bên cạnh anh còn có tôi.
Anh không cần coi tôi là vợ anh, vì tôi biết anh cũng không muốn lấy tôi.
Anh chỉ cần xem tôi như người giúp việc, anh cần gì thì cứ gọi tôi.
Tôi không biết nhiều thứ, nhưng tôi có thể làm cho đôi chân của anh.”
Bạch Đăng Vũ biết những lời nói của Lê Ánh Thư là chân thành.
Một cô gái thật lạ nhưng cũng thật tuyệt vời.
Bạch Đăng Vũ đã trải qua rất nhiều chuyện.
Hắn không dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
“Anh đã muốn buồn ngủ chưa?” Lê Ánh Thư hỏi.
"Tôi muốn đi ngủ.
Cảm ơn cô.”
Bạch Đăng Vũ ngạc nhiên nhìn hành động của Lê Ánh Thư.
Đúng là không nên đánh giá một người qua vẻ bề ngoài.
Cô trông nhỏ bé và ốm yếu như thế, nhưng cô lại có thể dễ dàng bế hắn lên giường.
"Cô thật khỏe!"
Khi còn ở nhà họ Lê, cô thường phải làm việc vất vả, lâu dần cô cũng quen với điều đó.
Vì vậy, cô có thể dễ dàng nâng Bạch Đăng Vũ lên giường.
Hai người ngủ chung giường.
Không ai nói gì, nhưng cũng không ai ngủ được.
“Lê Ánh Thư, tại sao em lại chấp nhận làm vợ tôi?”
“Câu hỏi này tôi nên hỏi anh mới đúng.
Tôi không có sự lựa chọn, nhưng có có thể không kết hôn với tôi mà?
“Dù sao thì tôi cũng không có lựa chọn nào khác.
Tôi cảm thấy kết hôn với cô còn tốt hơn là kết hôn với Lê Ánh Dương.”
Lê Ánh Thư nhìn Bạch Đăng Vũ hoài nghi.
"Anh đang nói đùa đúng không? Chưa có ai từng nói tôi tốt hơn chị ấy cả.
Lời nói của anh có chút không đáng tin cậy.
Từ khi tôi còn nhỏ, tôi đã không có điểm nào có thể so sánh với chị ấy.”
“Hãy tin tôi.
Cô tốt hơn nhiều so với cô ấy.
Tôi không nói gạt cô.”
Lần đầu tiên có người nói như vậy với cô, Lê Ánh Thư cảm thấy rất vui.