Bạch Đăng Vũ nghĩ đến Lê Ánh Thư vẫn rất quan tâm đến người nhà họ Lê.
Hắn mới miễn cưỡng nhận ly rượu của Lê Ánh Dương.
Cô hài lòng cười một nụ cười ranh mãnh.
"Em có món quà muốn tặng cho Ánh Thư để xin lỗi vì những chuyện cũ.
Nhưng mà em không có mặt mũi để tự tay trao cho em ấy.”
“Được, tôi sẽ giúp cô đưa cho Anh Thư.”
“Tốt quá.”
Lê Ánh Dương vui vẻ dẫn theo Bạch Đăng Vũ đến phòng của cô.
Nhưng hắn vẫn rất nghi ngờ cô.
“Tôi đứng bên ngoài đợi.”
“Được, nhưng em phải vào toilet trước, anh chờ một chút được không.”
Bạch Đăng Vũ gật đầu, hắn đứng dựa vào tường, thân thể đột nhiên có chút mệt mỏi.
Lê Ánh Dương để cửa mở, cứ thế đi vào trong.
Cô đi dặm lại son môi.
Khi thuốc ngắm, Bạch Đăng Vũ chắc chắn sẽ vào tìm cô, lúc đó phải để lại dấu hôn trên người hắn đánh dấu chủ quyền.
Để khi Lê Ánh Thư nhìn thấy sẽ tuyệt vọng, đau đớn, gục ngã dưới chân cô.
Lê Ánh Thư đang vui vẻ nói chuyện cùng mẹ thì mặt biến sắc.
Cô lao nhanh ra ngoài.
“Ánh Thư, con đi đâu đó.”
Thấy Bạch Đăng Vũ lâu vậy vẫn chưa vào phòng Lê Ánh Dương bước ra, cô giả vờ dìu Bạch Đăng Vũ.
“Anh Đăng Vũ, anh làm sao vậy? Anh cảm thấy không khỏe sao? Hay là vào phòng em nằm nghỉ một chút đi.”
Cả người Bạch Đăng Vũ nóng bức khó chịu, hắn cố giữ lại một chút lý trí, hắn không thể để bản thân lọt vào cái bẫy của người khác khiến Lê Ánh Thư đau lòng được.
“Cút.”
“Anh có chống cự cũng không được gì đâu.
Cô ta hiện tại còn đang vui vẻ nói chuyện với mẹ tôi kìa.
Chỉ một lúc nữa thôi, anh sẽ phải chủ động chạm vào tôi.”
Bạch Đăng Vũ bám vào tường, bước từng bước nặng nhọc về phía trước.
Hắn cần phải phải tìm Lê Ánh Thư.
Lê Ánh Dương cười đắc ý, cô đứng xem Bạch đăng Vũ cố gắng giãy dụa.
“Đăng Vũ…”
Lê Ánh Thư chạy đến.
Chiếc váy cùng giày cao gót khiến tốc độ của cô chậm một chút.
Nhưng may mắn vẫn kịp lúc.
“Ánh Thư.”
Bạch Đăng Vũ ôm lấy Lê Ánh Thư, úp mặt vào cổ của cô hôn loạn.
“Anh ấy là của tao.”
Lê Ánh Dương lao đến kéo lấy cánh tay của Bạch Đăng Vũ.
Mẹ của cô cũng bắt lấy Lê Ánh Thư.
“Bảo vệ.”
Lê Ánh Thư hét lên nhưng chỉ nhận lại được nụ cười mỉa mai của hai mẹ con Lê Ánh Dương.
“Tiếng nhạc bên dưới lớn lắm, không ai quan tâm đến mày đâu.
Cũng không có ai dám xông lên trên này đâu.”
Sức lực của Lê Ánh Thư hơn mười năm làm việc tay chân so với mẹ con Lê Ánh Dương ăn sung mặc sướng thì lớn hơn nhiều.
Cô hắc tay mẹ của Ánh Dương ra, chạy đến ôm lấy Bạch Đăng Vũ.
“Bà chủ.”
Trước khi đến bữa tiệc Bạch Đăng Vũ đã gắn thiết bị vào bông tai và hoa cài trên ngực của Lê Ánh Thư.
Khi người khác bắt nạt cô, cô chỉ cần hét lên hắn lập tức sẽ chạy đến.
Vì ngày hôm nay hắn đã điều động đội trưởng đội vệ sĩ dẫn theo sáu người đến dự tiệc.
Chỉ là đều hắn không dự đoán được là bọn họ nhắm vào hắn chứ không phải Lê Ánh Thư.
Nghe được tiếng hét của cô, vệ sĩ lập tức bất chấp tất cả xông vào.
Nhìn thấy vệ sĩ Lê Ánh Dương cùng mẹ cô hoang mang.
“Giúp tôi dìu anh ấy đến khách sạn đối diện.”
Mẹ của Lê Ánh Dương thừa biết nếu kế hoạch hôm nay thất bại, đến khi Bạch đăng Vũ tỉnh lại bọn họ sẽ khó mà trở mình.
“Mày định đi đâu?”
Bà hung hăng tiến lên muốn bắt Lê Ánh Thư, nhưng bảo vệ đã ngăn bà ta lại.
Ánh mắt của đội trưởng đội bảo vệ rất dữ tợn.
“Chẳng lẽ mày muốn hại nhà họ Lê sao?”
“Vậy không lẽ tôi nên giao chồng tôi cho con gái bà?”
Lê Ánh Thư tức giận không nhẹ.
Bọn họ hết lần này đến lần khác điều lừa gạt cô, muốn giật chồng cô.
Cô còn trông mong gì chứ?
“Có gan làm, thì cũng có gan chịu đi.”
Lê Ánh Thư cùng với một anh bảo vệ dìu Bạch Đăng Vũ đi nhanh xuống tầng.
Nhìn đoàn người hộ tống và tình trạng của Bạch Đăng Vũ mọi người bắt đầu bàn tán.
Ông Lê Tuấn Anh hốt hoảng muốn tiến lên ngăn Lê Ánh Thư lại.
“Bảo vệ Bạch Đăng Vũ, ai cản đường cứ thẳng tay.
Có chuyện gì anh Bạch tỉnh lại sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Lê Ánh Thư bây giờ còn nể mặt họ thì cô chính là một con ngu.
Bạch Đăng Vũ đã không thể chịu đựng được nữa.
Vừa đến khách sạn đã chọn luôn một phòng ở tầng một.
Vừa đóng cửa phòng Bạch Đăng Vũ đã ôm lấy Lê Ánh Thư điên cuồng hôn xuống.
Cô tự tháo váy của mình, cô vừa đáp lại nụ hôn của hắn vừa lôi kéo hắn đến giường.
Thuốc cực mạnh, hắn cùng cô cuồng loạn đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.
Đến gần sáng Bạch Đăng Vũ tỉnh lại, hắn thương tiếc hôn lên trán cô.
Sau khi giúp cô đắp chăn cẩn thận hắn ra ngoài.
Hắn cần đem nhà họ Lê giải quyết triệt để.
Hắn sẽ không để cho bọn họ có cơ hội khiến Lê Ánh Thư đau lòng nữa.
“Phải khiến bọn họ triệt để không còn cơ hội sống trong giới kinh doanh.”
“Vâng, ông chủ.”