Tôi Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Sếp

Chương 4


1 năm


[ZHIHU] TÔI NGHE THẤY TIẾNG LÒNG CỦA SẾP (P4) - HOÀN

Tác giả: 芒果兔头

Chuyển ngữ: Hiên nhà mùa xuân

9.

Kể từ khi tôi và Tạ Dữ có thể đọc được suy nghĩ của nhau, giới hạn khoảng cách cũng đã biến mất.

Bây giờ Tạ Dữ sai bảo tôi, thậm chí chỉ cần nghĩ trong lòng là được.

Kiếp trâu ngựa đáng thương, tâm linh tương thông cũng rơi vào tay sếp.

Buổi trưa có đồng nghiệp đặt trà sữa cho mọi người, tôi đi ngang cũng được nhét một cốc.

Có người cười nhạo hỏi: “Ơ? Tiểu Chu, sao cậu đặt cho An An lại khác với bọn tôi?”

Tôi nhìn cốc dương chi cam lộ đang cầm trên tay, mấy món trên bàn của những người khác rõ ràng cũng không giống nhau.

Chu Thời cười xấu hổ, gãi đôi tai ửng đỏ của mình và không giải thích, đôi mắt cún con long lanh hơi cụp xuống.

Trà sữa trên tay tôi hơi nóng, nhưng Chu Thời gọi cho mọi người, suy nghĩ nhiều rồi từ chối lại khó tránh khỏi tự mình đa tình, phút chốc tôi lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Em trai à, em mới đến hai ngày, chắc là chưa đọc qua sổ tay nhân viên.

Yêu đương văn phòng sẽ bị Tạ Dữ đạp bay ra ngoài.

‘Lâm An An! vào phòng làm việc tôi một lát!’

Nghĩ tới Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay, giọng nói Tạ Dữ như đang đòi mạng vang lên bên tai tôi.

Tôi xoay người mới phát hiện anh ấy đã đứng ở cửa phòng làm việc, cả người tràn đầy vẻ khó chịu.

“Tưới mấy cây hoa này đi.”

Tạ Dữ chỉ vào chậu hoa sống ngắc ngoải trên bàn làm việc.

Gọi tôi gấp như vậy, chỉ vì chuyện này sao?
Huống hồ cái chậu hoa rách này, chẳng phải anh bình thường đều tưới bằng cà phê uống thừa sao?

‘Có ý kiến à?’

Đã làm nô dịch thì phải đi làm thôi.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đáng gh'ét…không nói cũng được!

Tiếng cười khẽ của Tạ Dữ vang lên bên tai tôi, tôi xoa xoa lỗ tai tê dại, không muốn thừa nhận giọng của anh ấy rất êm tai.

10.

Khi trời sẩm tối bắt đầu nổi cơn giông, tôi đang buồn phiền nên đi đến tàu điện ngầm thế nào đây.

Đúng lúc Chu Thời đi ra, thấy tôi, ánh mắt sáng lên.

“Chị Lâm, chị không mang ô sao, em đưa chị đi.”

Cậu ta cười rộ lên tràn đầy khí thế tuổi trẻ, cả người toát lên vẻ ngây thơ, ngốc nghếch.

“Chậc.” Tôi nghe tiếng rồi nhìn sang, một chiếc Maybach màu đen đang từ từ dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt Tạ Dữ:

“Lên xe.”

Hôm nay anh ấy tự lái xe, tôi đắn đo một hồi mở cửa ghế phụ lái.

Chu Thời cũng vui vẻ chuẩn bị lên xe, Tạ Dữ nhanh chóng khóa cửa xe lại.

Đồ hẹp hòi!

Tạ Dữ nói với Chu Thời:

“Không tiện đường, cậu gọi xe đi, tôi trả tiền cho.”

Tôi với anh một người ở phía nam thành phố, một người ở phía bắc, chẳng lẽ thuận đường sao?

Tạ Dữ nhìn sang, tôi giả vờ như không có chuyện gì ngắm nhìn phong cảnh.

Tay nắm cửa xe trông thật giống với tay cầm.
Chu Thời cũng không có ý kiến gì, nhìn ghế phụ lái lưu luyến không thôi, vẫy tay nói:

“Chị Lâm, hẹn mai gặp lại.”

Tạ Dữ lái xe đi cách mấy trăm mét, vẫn khó dằn lòng xuống:

‘Lại không chào tạm biệt với tôi, trong mắt chỉ nhớ đến Lâm An An đúng không.’

 Chút chuyện nhỏ này mà anh còn nhớ mong ư?!

Tạ Dữ càng không thoải mái, trừng mắt nhìn tôi.

Xe lạ không được đi vào tiểu khu, Tạ Dữ cầm ô đưa tôi xuống xe.

Khi mở ô ra, cả tôi và Tạ Dữ đều im lặng.

Phía trên bị rách một lỗ to.

‘Lâu rồi chưa dùng.’

Hiểu, hiểu, cho dù có nghiêm cẩn như sếp cũng khó tránh khỏi đôi lúc sơ sót.

Tạ Dữ cầm ô, xoay lỗ thủng về phía mình.

‘Đừng để mắc mưa.’

Tạ Dữ nhíu mày, ôm vai tôi kéo vào trong ô, nhiệt độ cơ thể của anh ấy xen lẫn mùi hương thoang thoảng bay lên trong không gian nhỏ bé, mập mờ.

Khi tôi về đến nhà, trên người gần như không bị dính mưa, một bên vai của Tạ Dữ ướt đẫm, bình thường anh ấy mặc âu phục đi giày da, rất cẩn thận chỉn chu, lúc này trông có hơi nhếch nhác.

“Tạ tổng, vào nhà em đổi một bộ quần áo trước đi, nếu không chốc nữa sẽ bị cảm mất.”

“Không cần.” Tạ Dữ lạnh lùng từ chối, tác phong đứng đắn.

‘Tiếc quá, tối này còn phải làm việc.’

Tôi giả vờ không nghe được câu trả lời hoàn toàn trái ngược trong lòng anh ấy để giữ mặt mũi cho sếp.

Khả năng đọc tâm sẽ không vì khoảng cách mà biến mất.

Suốt buổi tối, bên tai tôi văng vẳng những dòng suy nghĩ của Tạ Dữ.

Phần lớn là liên quan đến công việc.

Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như Tạ Dữ luôn ở cạnh tôi vậy.

Tắm xong, tôi mở chương trình trinh thám mình thích nhất ra xem, vừa xem vừa căng thẳng theo từng tình tiết suy luận.

J chắc là do A giet.

‘Không phải, là do B giet.’

Sao thế được, thời gian này chỉ có A ở hiện trường.

‘B ngụy tạo bằng chứng không ở hiện trường.’

Suy luận của Tạ Dữ rất gọn gàng, logic, cuối cùng công bố kết quả, thủ phạm thật sự là B.

‘Tôi biết ngay là thế mà.’ Tạ Dữ rất đắc chí.
Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, một lúc sau mới bình tĩnh lại sau mấy tình tiết căng thẳng.

Lúc này mới nhớ tới một chuyện, chẳng phải Tạ Dữ đang làm việc sao, sao cuối cùng lại suy luận tình tiết với tôi?

‘…’ Tạ Dữ im lặng hồi lâu, thẹn quá hóa giận nghĩ, ‘Em ồn quá, đừng xem nữa.’

Được rồi, xem giờ, tôi quyết định hôm nay đi ngủ sớm, không để cho nội tâm hoạt động quấy rầy công việc của sếp.

Ngủ ngon.

Thế giới yên tĩnh trở lại, khi tôi sắp chìm vào giấc ngủ, hình như nghe được giọng nói trầm thấp: ‘Ngủ ngon.’

11.

Sáng hôm sau, sếp mắc mưa bị ốm.
‘Lâm An An, mang ít thuốc tới đây hộ tôi.’

Giọng nói khàn đặc…vẫn rất quyến rũ.

Thuốc gì?

Lại không trả lời.

Không còn cách nào, tôi đành đến hiệu thuốc mua ít thuốc thường dùng.

Đến cổng nhà Tạ Dữ, ấn chuông mấy lần cũng không có ai đáp lại.

Không lẽ ngất rồi sao.

Tôi thử nhập mật mã mà hồi trước anh ấy nói cho tôi khi tôi lấy đồ hộ anh.

Cửa mở ra, một con rắn nhỏ màu đen lộ ra từ chiếc bể thủy tinh to ở trong phòng khách, nhìn chằm chằm tôi, thè lưỡi “xì xì”.

Gương mặt Tạ Dữ không được tự nhiên đỏ lên.
Nghe tiếng mở cửa, hàng lông mi Tạ Dữ chớp chớp.

Hé mắt ra nhìn, thấy tôi, lại nhắm mắt ngủ tiếp.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt như vậy của Tạ Dữ, cởi bỏ bề ngoài của kẻ tư bản gian ác, giống mỹ nam ngủ say, tôi thấy thương xót.

“Cần đi bệnh viện không?”

Tôi khẽ hỏi.

Tạ Dữ:

“Hừ Hừ.”
?
Cũng may tôi có thể nghe được lòng anh nói rằng:

‘Không cần đi bệnh viện.’

Đã sốt mê man rồi, không đi bệnh viện không được.

Tôi thử đỡ Tạ Dữ dậy nhưng đã đánh giá thấp sức nặng của anh.

Hai người ngã một đống trên thảm, Tạ Dữ ai oán mở to mắt.

‘Gọi điện cho bác sĩ Tần.’

Bị Tạ Dữ đè lên người, chóp mũi anh ấy dán vào má tôi còn hai tay tôi đỡ eo anh ấy.
Dáng người rất đẹp.

Tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe được tiếng lòng của anh ấy:

‘Cô ấy mềm mại quá…”

Giở trò lưu manh gì đấy, tôi đang định đẩy anh ra, chạm đến nhiệt độ cơ thể anh lại rụt tay về.
Bỏ đi, so đo gì với một người đang sốt mê man chứ.

Khi bác sĩ Trần đến, nhìn tôi và Tạ Dữ chồng lên nhau, ra sức lau mồ hôi.

Giày vò cả buổi sáng, gương mặt đỏ bừng của Tạ Dữ cũng đỡ một ít.

Tôi chủ động ra trận, xuống bếp hầm một nồi cháo cho Tạ Dữ.

Canh lửa không chuẩn lắm nên cháo hơi cháy.
Tôi lặng lẽ đổ phần đen xuống dưới đáy, tự lừa dối mình.

Tạ Dữ nhìn bát cháo tôi bưng ra, vẻ mặt hơi vặn vẹo, ỉu xìu nghĩ:

‘Lâm An An xuất thân từ nuôi heo chuyên nghiệp sao?’

Mặc dù ghét bỏ nhưng Tạ Dữ vẫn cau mày ăn hết.

Vừa ăn vừa ọe trong lòng khiến tôi sinh ra cảm giác áy náy khi đã ngược đãi bệnh nhân.

12.

Chăm sóc xong cho Tạ Dữ, tôi vốn nên rời đi.
Nhưng ánh mắt bình tĩnh của Tạ Dữ nhìn về phía tôi lại ẩn chứa một mạch nước ngầm.
Ma xui quỷ khiến, tôi hỏi Tạ Dữ có cần tôi ở lại không?

Tạ Dữ nói “có”.

Anh không nghĩ gì cả, chỉ có tiếng “đinh” vang lên, đó là nốt nhạc đầu tiên vang lên khi khúc nhạc buồn chuyển sang vui.

Điều tôi không ngờ là Tạ Dữ đang ốm nhưng vẫn muốn làm việc.

Không hổ là sếp.

Tôi không mang gì trong tay, Tạ Dữ bảo tôi ngồi là được.

Xem như có lí do chính đáng chơi lén trong giờ, ngồi ở bên cạnh sếp tôi cũng không dám làm gì quá đáng.

Cơn buồn ngủ ập tới, lúc ý thức tỉnh lại đã là hoàng hôn, bên ngoài lại nổi cơn giông.

Tạ Dữ vẫn đang làm việc, trên người tôi được đắp một cái chăn mỏng.

Nhận ra tôi đã tỉnh, Tạ Dữ tháo kính mắt xuống, xoa sống mũi nói:

“Đói không?”

Tôi ăn ngay nói thật, thật sự hơi đói.
Tôi gật đầu:

“Em xuống…”

“Em không phải xuống bếp.” Tạ Dữ nói ngay, “Ra ngoài ăn đi.”

Đáng ghét, tay nghề của tôi kém thế sao?
Nước đọng trên vỉa hè phản chiếu lại, tôi không để ý bước hụt.

Cơn đau nhức từ mắt cá chân truyền đến.
Tạ Dữ đưa ô cho tôi, cúi người nâng cẳng chân tôi lên nhẹ nhàng xoa mắt cá chân.

“Shhh…”Tôi hít một hơi khí lanh.

“Trật khớp rồi, cũng may không bị đến xương.”

Vẻ mặt của Tạ Dữ chuyên tâm, hàng mi dài rũ xuống, phía dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng.

Mặc dù ở góc độ này không thấy, nhưng tôi không khống chế được nghĩ đến cổ áo sơ không cài đến khuy trên cùng và trái táo của Tạ Dữ, xuống chút nữa…

Trong phút chốc mọi âm thanh đều im lặng, trong lòng tôi giật mình mới nhận ra Tạ Dữ đã ngước đầu nhìn tôi hồi lâu.

‘Đang nghĩ gì đấy, bị anh mê hoặc à?’

Ánh mắt anh ấy gian xảo, nụ cười mềm mại nở trên môi.

Tôi rất ít khi thấy anh bộc lộ cảm xúc ra ngoài như thế.

Mặt nóng bừng, cũng may sắc trời đã tối, chắc Tạ Dữ nhìn không rõ mặt tôi.

Anh ấy đứng dậy, khom người xuống ra hiệu cho tôi leo lên lưng anh.

Nước mưa từ trên ô rơi tí tách xuống đất, Tạ Dữ đổi nước hoa, hôm nay là hương cây tùng nhàn nhạt.

‘Lâm An An nhẹ hơn mình nghĩ.’

Ý gì đây, trông em rất mập sao?

‘Trông cũng không mập.’

Tạ Dữ cõng tôi về theo con đường cũ, quyết định tự mình xuống bếp.

Tôi ngoan ngoãn lấy túi nước đá Tạ Dữ đưa cho chườm vào cổ chân, đợi đến khi anh ấy làm cơm tối xong:

Suy nghĩ linh tinh của Tạ Dữ trong tiếng nổ “tách tách” của dầu mỡ:

‘Không ăn rau thơm, dị ứng hải sản…’

Hình như trước đây có lần liên hoan, anh ấy tùy tiện hỏi tôi có kiêng gì không, không ngờ nhớ rõ ràng như vậy.

Có phải yêu thầm tôi không?

Trong lòng tôi đang lơ đãng khoác lác, rất nhanh phủ định bản thân, sao sếp có thể yêu thầm thân trâu ngựa nhỏ bé như mình chứ?

Sau một hồi yên tĩnh thật lâu, Tạ Dữ nghiêm túc nghĩ:

‘Đúng, anh yêu thầm em.’

Điện tâm đồ của tôi trở thành một đường thẳng, Tạ Dữ vừa nghĩ gì thế??!!

Chắc chắn là năng lực đọc tâm xảy ra vấn đề.
Tôi bình tĩnh nghĩ.

‘Không có vấn đề.’ Tiếng củaTạ Dữ.

Trên sổ tay nhân viên viết là cấm tình yêu công sở mà?

‘Anh là sếp, không tính.’

Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn, đồ tư bản đáng ghé.t.

“Em còn muốn yêu đương văn phòng với ai, anh có thể làm mối cho em.” Tạ Dữ vờ tươi cười ngoài mặt.

Tôi hơi muốn yêu với ông sếp đáng gh.ét.
Mặt Tạ Dữ đỏ bừng.

Bây giờ em muốn hôn vị sếp đáng ghét.

Nghĩ như vậy, Tạ Dữ bèn cúi người xuống, tôi nhắm mắt lại, xen lẫn với tiếng tim đập của hai người là.

" Anh thích em"




Hoàn r ạ,  thấy đáng yêy quá nên mình chỉ reup lại thôi nha cảm ơn mọi người đã ủng hộ.
Nếu rảnh thì mình sẽ tự viết thêm ngoại truyện vào ạ mong các bạn ko chê 😘


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play