Chuyện Bạch Sướng sinh con đối với Thẩm Minh Húc mà nói vẫn còn rất đột ngột.
Vốn hai người đang ngồi trong phòng ăn sáng, đúng lúc ấy động tác Bạch Sướng cứng đờ.
Sau đó cậu nhai nuốt hết thức ăn trong miệng rồi mới chậm rãi gọi: “Thẩm Minh Húc.”
Thẩm Minh Húc cúi đầu húp cháo, nghe Bạch Sướng nói liền ngẩng đầu lên hỏi: “Sao vậy?”
“Em vỡ ối rồi.” Bạch Sướng bảo.
Thẩm Minh Húc nghe được câu này còn chớp mắt hai cái, có vẻ chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra,
Giọng nói của Bạch Sướng bình tĩnh hệt như hôm nay cậu đi chợ mua hai quả trứng gà vậy.
Đợi Thẩm Minh Húc phản ứng lại kịp thì suýt chút hất văng cái thìa đang cầm trong tay. Anh vội bật dậy bảo: “Ngay đây, anh, anh.. Anh gọi điện thoại.”
Bạch Sướng ngồi im trên ghế, trông tưởng bình tĩnh như người ngoài cuộc nhưng thực tế thân thể đã cứng đờ.
192
Bạch Sướng bị Thẩm Minh Húc đặt vào xe.
Thẩm Minh Húc căng thẳng mồ hôi đầy đầu. Anh nắm chặt tay Bạch Sướng, “Đừng căng thẳng, chúng ta không căng thẳng.” Vừa nói vừa hôn mu bàn tay Bạch Sướng.
Bạch Sướng nắm lại tay Thẩm Minh Húc cũng hơi dùng sức. Cậu cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Rất nhanh họ đã tới bệnh viện.
Thẩm Minh Húc nhìn cửa phòng phẫu thuật trước mặt đóng lại, lúc này mới sợ đến nhũn chân.
Đợi tới khi ông cụ Thẩm tới đã thấy Thẩm Minh Húc như một đứa ngốc đứng chống tay vào tường mãi không động đậy.
“Sao rồi sao rồi!” Ông cụ Thẩm vội hỏi.
Thẩm Minh Húc không rời mắt, cũng không nhìn ông cụ Thẩm, mở miệng bảo: “Không rõ, bác sĩ chưa hề ra ngoài.”
193
Vừa dứt lời, cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Thẩm Minh Húc vội bước lên trước hỏi: “Sao rồi, tình huống vợ tôi thế nào rồi!”
Y tá thấy anh kích động như vậy, vội trấn an: “Tình hình vợ và con anh đều tốt, giờ đang kết thúc.”
“Không sao á?” Thẩm Minh Húc nghe y tá nói xong, sửng sốt.
Y tá kỳ quái nhìn anh, “Đúng vậy, đưa tới rất kịp thời, hơn nữa vận khí vợ anh tốt, mở rất nhanh, nên dễ sinh.”
Thẩm Minh Húc nghe y tá nói mới chậm rãi thở ra một hơi, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng yên ổn hạ xuống.
194
Thẩm Minh Húc dưới sự hướng dẫn của y tá đi tới phòng bệnh của Bạch Sướng.
Bạch Sướng vừa được đưa ra nên sắc mặt còn hơi tái, chút mồ hôi trên trán còn chưa kịp lau đi, tóc xung quanh cũng ướt nhẹp.
Thẩm Minh Húc vội cầm một cái khăn sạch lau mặt cho Bạch Sướng, “Vất vả cho em.”
Yêu thương trên mặt anh lộ rõ.
Bạch Sướng giơ tay vuốt ve lông mày nhíu chặt của anh, sau đó mở miệng trấn an chàng Alpha hãy còn chút còn bất an trong lòng, “Thật ra còn rất tốt, không đau lắm đâu.”
Bạch Sướng nói thật, dù sao khoa học kỹ thuật bây giờ phát triển lắm, chỉ cần thuận lời ngay từ đầu là có thể tiêm giảm đau, một mũi là đã bớt mấy ngày đau đớn rồi, đợi đến lúc đó vết thương cũng khép lại kha khá.
Thẩm Minh Húc cho rằng Omega nhà anh vì dỗ dành anh mới nói vậy. Anh cúi đầu hôn một cái lên môi Bạch Sướng.
“Sau này chúng ta không sinh nữa, không cho em chịu đau tội???.”
195
Chăm sóc tốt người lớn, Thẩm Minh Húc mới tới bên kia giường nhìn cục người bé.
Đây là con anh.
Một đứa nhóc Alpha.
Cuộn tròn thành một nắm nhỏ.
Thật đáng yêu.
Thẩm Minh Húc nghĩ.
_______________________
Edit + Beta: Chan + Yan
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT