Câu chuyện phát sinh sau khi Thẩm Minh Húc và Bạch Sướng nhận nuôi Thần Ngự.
Một nhà bốn người đang làm thịt nướng trên ban công nhỏ. Khi ấy, tính cách Thần Ngự đã tươi sáng hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn đôi chút nhút nhát.
Thẩm Mộ Bạch lén trốn đi hù nó, nhưng không ngờ Thần Ngự bị dọa khóc. Nước mắt to như hạt đậu rơi từ mắt nhóc Omega xuống làm Thẩm Mộ Bạch ngốc tại chỗ, luống cuống chân tay không biết làm sao.
Bạch Sướng và Thẩm Minh Húc bên cạnh thấy vậy liền vội bước tới, Thẩm Minh Húc một tay bế nhóc con lên, để nó ngồi trên tay mình, nhỏ giọng dỗ dành:
“Tiểu Ngự đừng khóc, là anh sai. Cha bảo anh xin lỗi con nhé, được không nào?”
Sau đó anh đánh mắt cho Thẩm Mộ Bạch, Thẩm Mộ Bạch vội kiễng chân kéo tay Thần Ngự, “Anh sai rồi, em trai.”
Thần Ngự nhúc nhích muốn xuống nên Thẩm Minh Húc đành thả nó xuống.
Nhóc Omega xuống dưới, chủ động kéo Thẩm Mộ Bạch, đôi mắt đỏ hoa lắp ba lắp bắp bảo: “Tại em, tại em nhát gan. Không, không trách anh.”
Thẩm Mộ Bạch xót em muốn chết, nó có ngờ mình sẽ doạ em trai khóc đâu.
Vậy nên hai bạn học nhỏ lại kéo tay nhau xin lỗi.
Bạch Sướng nhìn hành động Thẩm Minh Húc ôm Thần Ngự vào lòng dỗ dành chợt nhớ đến hồi gặp Thẩm Minh Húc khi cậu còn bé.
Tối, khi hai đứa nhóc đều đã ngủ, Bạch Sướng nằm trên giường hỏi: “Anh thật sự không nhớ Omega anh từng bế khi tới trại trẻ mồ côi ngày trước hả?”
Lúc này không giống trước kia, Thẩm Minh Húc cẩn thận nhớ lại xem, anh bảo: “Anh bế nhiều trẻ con lắm, sao vậy?”
Anh trêu: “Chẳng lẽ lúc trước anh từng bế em hả?”
“Ừa.” Bạch Sướng lên tiếng.
Khóe miệng Thẩm Minh Húc cứng đờ. Anh không tin nổi nhìn Bạch Sướng bảo: “Không thể nào, thật hay đùa vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi, nếu không tại sao em cứ hay hỏi anh vấn đề này.” Bạch Sướng vỗ nhẹ tay anh một cái, “Nếu không ông đi đâu tìm một Omega như em nuôi cả chục năm?”
Thẩm Minh Húc thật sự chưa từng nghĩ qua vấn đề này, anh gãi đầu, “Nhưng sao anh không nhớ trước đây từng bế em nhỉ? Hồi đó em mấy tuổi vậy?”
Bạch Sướng cười khẽ một tiếng, sau đó trêu: “Xem ra khi ấy anh rất có tố chất làm trai đểu đấy, gặp một bế một, bế một quên một.”
“Hồi đó chắc em tầm sáu bảy tuổi gì đó.” Bạch Sướng hồi tưởng một chút, “Chắc là lớn tầm đó, em nhớ hồi đó anh còn mặc đồng phục học sinh mà.”
Thẩm Minh Húc lại vò đầu, “Mặc đồng phục học sinh à, để anh nhớ xem.”
Bạch Sướng nhìn dáng vẻ anh, bảo, “Ài, không nhớ được thì thôi, em tuỳ tiện hỏi thôi ấy mà. Dù sao cũng lâu lắm rồi, không nhớ được cũng bình thường.”
Dứt lời, Bạch Sướng tắt đèn bàn đầu giường, trong phòng cũng tối đi.
Cậu nằm trên giường, Thẩm Minh Húc bên cạnh vòng tay ôm eo cậu, không lên tiếng.
Lát sau, Bạch Sướng đụng khẽ tay anh một cái, “Vẫn đang nhớ à?”
“Ừa.” Thẩm Minh Húc bảo.
Bạch Sướng bất đắc dĩ, “Mai anh còn phải đi làm mà, đừng nghĩ nữa, ngủ sớm đi.”
Vẻ mặt Thẩm Minh Húc đầy hưng phấn, “Anh nhớ ra rồi!”
“Có phải là đứa bé mà anh càng bế càng khóc tợn không! Vừa khóc còn vừa nắm quần áo anh nhất quyết không buông.” Thẩm Minh Húc hơi kích động.
Bạch Sướng có nhớ kỹ được mấy chi tiết này đâu nên đành qua loa có lệ bảo: “Ừ ừ ừm ừm.”
“Anh còn nghĩ, lúc đó anh tưởng nhóc con này ghét ai, ai ngờ không chịu cho anh đi.” Thẩm Minh Húc tự nói một mình, hoàn toàn không nhận ra người bên cạnh đã mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Bạch Sướng buồn ngủ không chịu được mà vẫn phải kiên nhẫn phối hợp với Thẩm Minh Húc. Không còn cách nào, ai bảo cậu là người khơi ra cái đề tài này.
Mãi sau Thẩm Minh Húc mới nhận ra người bên cạnh buồn ngủ lắm rồi mới dừng lại.
Nhưng Thẩm Minh Húc vẫn rất là vui. Anh thấy mình và Bạch Sướng chính là một đôi trời sinh, nếu không sao mà gặp nhau sớm như vậy được.
Hoàn toàn quên mất bản thân đã từng quên chuyện hai người gặp nhau trước đây.
“Ngủ ngon.” Thẩm Minh Húc hôn lên trán Bạch Sướng, “Cục cưng của anh.”
____________________
Edit + Beta: Chan + Yan
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT