Trở về nhà liền nhận ra Thẩm Minh Húc đang ngồi trong phòng khách, vắt chéo chân, dáng vẻ rầu rĩ không vui.
“Em đã đi đâu?” Thẩm Minh Húc hỏi.
Thẩm Minh Húc khoanh tay hừ lạnh một tiếng, “Dáng vẻ em thế này rồi còn ra ngoài đi dạo cái gì, hồi phục thể lực rồi?”
Omega mím môi một cái, không mở miệng nói chuyện.
Thẩm Minh Húc nhìn dáng vẻ cậu, cảm thấy cậu đang rất tủi thân. Nhưng anh cứ nghĩ đến mình vừa ngủ dậy đã phát hiện bên cạnh trống không từ khi nào, xuống tầng cũng không thấy người.
Hỏi tài xế cũng không biết người đi đâu.
Sau khi đánh dấu, không chỉ Omega có cảm giác ỷ lại với Alpha mà Alpha cũng sẽ càng thêm bận lòng với người yêu của mình.
Hai người đều ở trong phòng khách, một đứng một ngồi.
Rõ ràng vừa mới hoàn thành đánh dấu cuối cùng của một đôi tổ hợp AO mà bây giờ lại biến thành như vậy.
127
“Em lên tầng.” Bạch Sướng nói, không chờ Thẩm Minh Húc đáp lời đã đi thẳng lên tầng.
Thẩm Minh Húc không ngờ Bạch Sướng sẽ có thái độ như vậy, nhưng anh còn đang giận đây này, hừ một tiếng cũng không chịu lên tiếng theo.
Anh cứ nghĩ cậu Omega sẽ nói nói mấy câu nhượng bộ chịu thua, chẳng ngờ cậu sẽ quay người rời đi.
Để lại Thẩm Minh Húc một mình trong phòng khách.
Hoang mang.
Tại sao Bạch Sướng lại như vậy!
Cái cậu Omega xấu xa này, thật quá đáng.
Lợi dụng anh xong liền trở mặt không nhận người.
128
Bạch Sướng về phòng cho khách.
Cậu nhìn ống kim trong tay, còn chưa quyết định có nên tiêm vào người không.
Nhất định sẽ rất đau.
Sau đó lại đặt trên tủ đầu giường.
Tiếng gõ cửa vang lên, Bạch Sướng bị giật mình tỉnh giấc.
Cậu ngủ thiếp đi trên giường,
Người gõ cửa là Thẩm Minh Húc, gọi cậu xuống ăn cơm.
“Ăn nào, xuống thôi.” Thẩm Minh Húc bảo.
“Đi thôi.” Bạch Sướng đi xuống dưới tầng, để lại Thẩm Minh Húc đứng một mình tại chỗ.
Thẩm Minh Húc cầm lên, phát hiện đó là ống tiêm thuốc tránh thai cho Omega.
Trên hộp viết thuốc tránh thai 72 giờ, là anh nhất thời sơ suất không nghĩ tới vấn đề này.
Vậy tức là sáng nay Bạch Sướng tới khu y tế.
129
Thẩm Minh Húc cầm hộp thuốc xuống tầng, sau đó đặt trên bàn cơm, “Bạch Sướng.”
Bạch Sướng ngẩng đầu, nhìn thuốc trên bàn, không lên tiếng.
“Chúng ta nói chuyện nhé.” Thẩm Minh Húc bảo.
Bạch Sướng chậm chạp nhai nốt thức ăn trong miệng, “Chúng ta ăn xong rồi nói, được không?”
Anh lúng túng sờ mũi một cái, “Được.”
130
Cơm nước xong, hai người trở lại phòng khách.
Thẩm Minh Húc vẫn cầm hộp thuốc. Bây giờ đã ăn xong nên cuối cùng cũng có thể nói chuyện đàng hoàng được rồi.
“Chuyện này là anh suy nghĩ chưa được chu toàn nên mới để em mới sáng ra đã phải tới khu y tế.” Thẩm Minh Húc bảo.
Bạch Sướng bảo, “Em không biết rốt cuộc nên làm thế nào. Em không biết có nên tiêm mũi này không.”
“Bạch Sướng, chuyện này ảnh hưởng tới em lớn nhất nên anh nghĩ rằng em nên là người đưa ra quyết định.”
“Nếu muốn sinh, chúng ta cũng có thể nuôi. Anh tin chúng ta có thể chịu trách nghiệm với đứa bé này. Nhưng đồng thời em cũng sẽ phải buông bỏ một số thứ.”
“Sau khi mang thai, không chỉ bị ảnh hưởng trong thời gian mang thai mà sau khi đứa trẻ sinh ra chắc chắn sẽ cần chúng ta chăm sóc. Sau này nó lớn cũng cần được giáo dục.”
“Nếu như không muốn thì chúng ta sẽ tiêm mũi này. Chúng ta còn trẻ vẫn còn thời gian.” Thẩm Minh Húc bảo.
Omega cúi đầu, “Thẩm Minh Húc.”
“Anh thích em không?”
“Hay vẫn còn như lúc trước, chỉ vì có lệ với ông nội.”
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Minh Húc:??? Thế mà em lại hỏi anh loại vấn đề này á?
Edit + Beta: Chan + Yan
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT