Trong thành Trường An, mấy ngày liên tiếp Vệ Thanh tìm Hoắc Khứ Bệnh không ra, sợ chàng lại làm ra chuyện gì khác người, ở trong nhà thầm lo lắng. Tính ông ổn trọng, cứ suy nghĩ tới lui chuyện gia yến đêm đó trong đầu, cuối cùng không yên lòng, cảm thấy có khi Khứ Bệnh vẫn có chỗ giấu mình, suy đi nghĩ lại, quyết định gọi Vệ Kháng tới hỏi cho rõ ràng.

Hôm ấy, đúng lúc công chúa Bình Dương vào cung chơi lục bác cùng Lý Mỹ Nhân, Vệ Thanh sai gia nhân gọi Vệ Kháng đến, hai cha con ra chỗ đình đá trong vườn mai pha trà tán gẫu.

Biết rõ cái nết Vệ Kháng hơi kiểu cơ bắp, lại chơi thân với Hoắc Khứ Bệnh, nếu hỏi thẳng e là quá nửa thằng nhỏ vì bảo vệ Hoắc Khứ Bệnh mà sẽ cố sức giấu. Cho nên, ban đầu Vệ Thanh trò chuyện sơ sơ mấy việc nhà linh tinh, sau đó mới tỏ vẻ như lơ đãng nhắc đến Tử Thanh.

“Ta thấy, kiếm pháp cô nương ấy đúng là không tệ.” Vệ Thanh dùng muôi trúc múc trà ra, cũng không nhìn Vệ Kháng, “Ngay cả chính Khứ Bệnh cũng nói, không kém nó chút nào.”

Vệ Kháng ngẩn ra, hỏi: “Chuyện của cô ấy? Biểu huynh đã kể với ngài rồi ạ.”

Vệ Thanh hờ hững liếc nhìn cậu ta, không gợn sóng nói: “Mấy chuyện này, nó có thể lừa gạt được bao lâu.”

Vệ Kháng quả thật trúng kế, đương nhiên nghĩ là chắc chắn là cha đã biết tất cả, bèn lắc đầu thở dài: “Đúng đó ạ, nếu trong quân cô ấy chỉ là vô danh tiểu tốt thì xem ra không mấy ai quen biết, nhưng lại cứ phải là Ti Luật Trung Lang Tướng, nếu việc này vỡ lở, thật khó lường!”

Bàn tay cầm muôi trúc khựng lại, Vệ Thanh trước tiên tự hít sâu hai hơi, rồi mới nhướng mắt nhìn Vệ Kháng: “Con nói là viên Ti Luật Trung Lang Tướng chém chết Chiết Lan Vương ư?”

“Đúng ạ, cha nói xem, ai mà nghĩ cô ấy là một cô nương chứ!” Vệ Kháng nói xong, nhìn thấy sắc mặt Vệ Thanh khác thường, mới phát hiện hình như có gì không ổn, mới dè dặt hỏi, “Cha, không phải là ngài đã biết rồi sao ạ? … Ngài lừa con đó à?”

“Ta không lừa con, con sẽ nói sao?” Vệ Thanh tức giận trừng cậu.

“Cha, con cũng đâu cố ý muốn giấu ngài, trước đó con cũng đâu có biết, hôm ở trong cung Kiến Chương, con cũng giật cả mình, suýt thì lỡ miệng.”

Vệ Thanh nhìn cậu, lại nghĩ tới Hoắc Khứ Bệnh, thở dài, tất cả đám nhóc này đều không khiến người ta bớt lo.

“Gan tụi bây cũng lớn lắm! Còn có ai khác biết việc này không?”

“Chuyện đó con cũng không biết, ngài phải hỏi biểu huynh.” Vệ Kháng nâng chung trà lên thổi thổi, hai mắt xuyên qua hơi nóng lượn lờ liếc trộm nét mặt cha, thử đổi chủ đề, “Cha, ngài nói xem, một nữ nhi gia như cô ấy sao lợi hại đến vậy, nghe nói lúc chém Chiết Lan Vương thật sự là đã lấy mạng đổi mạng đó! Chưa hết, bộ kiếm pháp cô ấy múa trong cung Kiến Chương, hình như không giống kiếm pháp bình thường cho lắm, xưa giờ con chưa từng gặp qua.”

“Đó là kiếm pháp Mặc gia, ngay cả ta cũng chỉ thấy một lần, chẳng trách con.” Vệ Thanh thở dài.

“Mặc gia?! Cô ấy là người Mặc gia!” Vệ Kháng chấn kinh, tự lẩm bẩm, “… Thảo nào…đúng rồi, cha à, lúc trong quân con có thấy cô ấy ở cùng một người Tây Vực?”

“Người Tây Vực?”

“Vâng, tên Tây Vực đó biết tiếng Hán, lại quái gở cực kì, ngoài cô ấy ra chẳng nói chuyện với ai cả.”

Người Tây Vực, Vệ Thanh chau mày, chẳng thể nào nghĩ ra mặt này, chỉ có thể đợi Khứ Bệnh về rồi cẩn thận hỏi nó.

“Nhớ, việc này, không được phép nói với ai! Dù là ai hỏi cũng đều phải giả vờ không biết, hiểu chưa?” Ông căn dặn Vệ Kháng.

Vệ Kháng hừ nói: “Cha, ngài tưởng người khác cũng giống như ngài, lừa con trai mình à.”

“Lừa con, con cũng không thể nói, coi như mình không biết.”

“Biết rồi ạ, bị ngài xoay mòng mòng thế này, xem như con nhớ lâu lắm!”

Vệ Thanh hết cách lắc đầu thở dài.

Hai ngày sau, Hoắc Khứ Bệnh một đường phong trần mệt mỏi chạy về phủ, đã nghe gia nhân hồi bẩm, Vệ Đại Tướng quân sai người hỏi qua mấy bận, mời sau khi chàng hồi phủ lập tức đến báo.

Nghe nói cậu muốn gặp mình, cho là có chuyện quan trọng, dĩ nhiên chàng không dám thất lễ, mặc cho bôn ba mệt mỏi, vội tắm rửa thay quần áo, chỉnh tề quan bào đi Vệ phủ. Ấy thế mà đến Vệ phủ thì đúng lúc Vệ Thanh không có mặt, mà công chúa Bình Dương lại đi theo Lưu Triệt đến ở trong cung Cam Tuyền, cũng không có trong phủ. Đám gia nhân bên dưới không biết khi nào mới về, chàng đành ngồi chờ trong đường.

Sau khi dùng chút hoa quả, cơn mệt mỏi rũ rượi của Hoắc Khứ Bệnh dâng lên, vốn chỉ là chống cùi chỏ nghỉ ngơi bên bàn, cơn buồn ngủ lại càng nặng nề, từng đợt từng đợt không ngăn nổi, cuối cùng dứt khoát ngả dựa lên tháp, ngủ thiếp đi. Đám gia nhân thấy thế, thầm buồn cười, không ai dám quấy nhiễu chàng.

Cho đến khi Vệ Thanh trở về, chưa vào tới nội đường đã nghe gia nhân hồi bẩm lại. Đến khi đứng bên ngoài nội đường, thấy Khứ Bệnh đang ngủ say sưa bên trong, ông vừa buồn cười vừa đau lòng, nhẹ giọng sai gia nhân lấy chăn lông đến, tự mình rón rén đắp cho Khứ Bệnh.

Cảm giác được tấm chăn dày ấm, Hoắc Khứ Bệnh trở mình, quấn lấy chăn lông ngủ tiếp.

Nhìn ra được thằng bé đã mệt muốn chết, nếu không sẽ không ngủ say như vậy, Vệ Thanh bất đắc dĩ cười cười, tự cầm một quyển sách, ngồi bên cạnh im lặng xem.

Cho đến khi sắc trời dần tối, Hoắc Khứ Bệnh mới tỉnh lại, chống người dậy, còn buồn ngủ dụi dụi mắt, nhìn thấy ở chỗ gần ánh đèn như đậu, Vệ Thanh đang đọc sách… Hình ảnh trước mắt như kéo chàng quay về lúc bé thơ.

“Cậu, ngài về bao giờ? Sao con lại ngủ thiếp đi rồi?” Chàng ngồi dậy, chỉnh mũ quan ngủ bị lệch.

Vệ Thanh nhìn chàng, thở dài: “Đang muốn hỏi con đây? Lần này lại chạy đi nơi nào, để chính mình mệt mỏi như thế này?”

“Con đã đưa nàng đi rồi.” Hoắc Khứ Bệnh xoa xoa mặt.

“Đưa đi đâu?”

“Ngài chớ hỏi, dù sao cũng là một chỗ ổn thỏa.”

Vệ Thanh trừng chàng: “Không phải lại để con bé giả nam trang trà trộn vào trong quân chứ!”

Hoắc Khứ Bệnh nghe vậy khẽ giật mình, cơn buồn ngủ khốn đốn còn sót lại lập tức tan thành mây khói, đang nghi ngờ tại sao Vệ Thanh lại biết việc này, có điều ngẫm thì lại chàng đã hiểu, nhất định là tên nhóc Vệ Kháng kia đã nói lộ ra miệng, không còn ai khác.

“Cậu à… trước đây nàng ấy làm vậy, thật sự là có nỗi khổ tâm.” Chàng đành đem nguyên nhân vì sao Tử Thanh tòng quân tỉ mỉ thuật lại một lần cho Vệ Thanh.

Sau khi nghe xong chuyện Tử Thanh, nếu những gì Khứ Bệnh nói đều là thật, trái lại Vệ Thanh càng nhìn Tử Thanh bằng con mắt khác, không nghĩ tuổi cô còn nhỏ, lại là con gái, mà kế thừa tinh thần Nhậm hiệp Mặc gia không hề kém cỏi tiền nhân.

Hoắc Khứ Bệnh cuối cùng còn không quên bổ sung một câu: “Người chớ nói cho mẹ con đấy.”

Vệ Thanh nghe ra ý ở ngoài lời, hỏi: “Con đã đưa cô ấy đi sao còn lo mẹ con không thích?”

“Không phải.” Hoắc Khứ Bệnh vội lấp liếm, “Mẹ con nhát gan, người không phải không biết, nếu bà ấy biết việc này, suy đi nghĩ lại, tất nhiên sẽ nghĩ mà sợ, thể nào cũng lôi con la rầy một chặp. He he, nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện thôi.”

“Đúng rồi, ta nghe Vệ Kháng nói, bên cạnh cô bé còn có một người Tây Vực, là chuyện gì?”

Nghe vậy, Hoắc Khứ Bệnh thầm mắng Vệ Kháng trong lòng, thằng ngốc này vô dụng vậy, sao lại thú nhận sạch sẽ thế. Nhưng ngoài mặt chàng vẫn phải ra vẻ điềm nhiên như không, cười nói: “Gã Tây Vực ấy là lúc bọn con đi đại mạc gặp phải mã tặc, bị bọn con bắt được, thân thủ không tệ. Nhắc tới cũng kỳ, cậu ta rất hợp ý với Thanh nhi, hay lẩn quẩn với nàng ấy.”

“Tây Vực là ở đâu, đã dò hỏi rõ chưa?”

“… Người Lâu Lan ạ.”

Vệ Thanh nhíu mày, với những người dị tộc này ông đã từng nếm đau khổ: “Đối với mấy người dị tộc con phải để ý một chút, không phải nói không thể dùng, nhưng nhất định phải thận trọng.”

“Vâng, con biết, nên không giữ cậu ta lại trong quân mà đã để cậu ta đi.”

“Đi? Cứ thế thả đi sao.”

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu, nhớ tới hôm ấy ở đình toại nơi biên tái, bóng dáng đoàn người Oman đi xa, Tử Thanh nghẹn ngào khó tả trong lòng, không khỏi bùi ngùi thở dài.

Vệ Thanh nghe chàng thở dài, hình như có nỗi buồn bã vô cùng, nhìn nét mặt chàng, không kìm được hỏi: “Lần này con tự mình đưa cô ấy đi, không nỡ à?”

“Không nỡ thì làm được gì!” Cặp mắt Hoắc Khứ Bệnh nhìn ra xa xa, trong giọng phảng phất rõ nỗi buồn vô cớ.

Thấy thằng cháu mình cũng có một ngày khổ sở vì tình, Vệ Thanh thở dài, giội gáo nước lạnh: “Đại trượng phu cầm được thì cũng buông được, nếu con đã đưa cô ấy đi, chớ nghĩ đến nữa. Nếu không chỉ càng làm mình thêm phiền não, tội gì chứ.”

Hoắc Khứ Bệnh thở dài, đáp bừa, sau đó hỏi: “Người cố ý gọi con tới, chính là vì việc này ạ?”

“Con còn chọc mối họa nào khác không đấy?” Vệ Thanh hỏi

“Trước mắt thì chưa, nhưng tương lai nhưng khó mà nói chắc được.” Hoắc Khứ Bệnh nhún vai, “Nghe nói chỉ cần nhà có vợ hiền, con người tự nhiên sẽ hiểu chuyện trầm ổn, con lại không có vận phúc tốt như ngài!”

“Lại nói lảm nhảm…”

Hai người đang nói, Vệ Kháng mồ hôi đầy đầu vào nội đường, thấy cha và anh họ đều ở đó, hớn hở thi lễ với họ xong vội nói: “Khứ Bệnh biểu huynh cũng ở đây thật tốt quá, hôm nay đệ bắt được con hươu, huynh đừng đi, ở lại đệ nướng thịt hươu cho mọi người ăn.”

Hoắc Khứ Bệnh bơ bơ nhìn Vệ Kháng, cũng không lên tiếng.

Vệ Kháng ngẩn người, tìm tòi ánh mắt chàng, rồi nhìn lại cha, sau một lát như sực tỉnh mộng, áy náy không thôi, vội nói: “Đệ không phải cố ý nói ra đâu, thật đấy! Cha lừa đệ đó.”

Vệ Thanh ho nhẹ hai tiếng, vươn người đứng dậy, không để ý tới tranh chấp của hai tên nhóc: “Ta đi thay quần áo.”

“Cha…” Vệ Kháng cụp mi rầu rĩ nhìn ông.

“Khứ Bệnh thích ăn phần cổ hươu đấy, con tự giải quyết cho tốt đi.” Vệ Thanh thấp giọng nhắc nhở, tất nhiên là biết Khứ Bệnh cũng sẽ không thật sự bực bội Vệ Kháng, thong thả bước ra ngoài đường.

Mãi đến khi bóng Vệ Thanh biến mất, xác định không nghe thấy bọn hắn nói chuyện, Vệ Kháng mới cười giả lả với Hoắc Khứ Bệnh: “Biểu huynh… anh à… tha cho đệ lần này đi, đệ cam đoan lần sau dù cha có lừa cỡ nào, đánh chết đệ cũng không nói! Cho thối rữa trong bụng luôn.”

Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy, liếc cậu, vẫn không nói lời nào.

“Đệ chịu phạt, chịu phạt…” Vệ Kháng vội nói.

“Phạt thế nào?” Hoắc Khứ Bệnh hỏi lại.

“Anh cứ quyết đi, phạt thế nào đệ đều nhận.” Mặt Vệ Kháng đầy thành khẩn.

Thấy thế, Hoắc Khứ Bệnh không kìm được cười cười: “Hôm nay mệt rồi, ta phải hồi phủ, hôm khác hẵng nghĩ vậy.”

“Thế thịt hươu kia phải làm sao, anh không ăn à? Còn tươi rói đấy.”

Thấy Vệ Kháng đang hứng, không đành lòng phật ý tốt của cậu, Hoắc Khứ Bệnh đành nói: “Cậu bảo người cắt một miếng, ta mang về là được.”

Thấy anh họ không chịu ở lại, tuy Vệ Kháng hơi thất vọng nhưng cũng không dám miễn cưỡng, bèn vội vã sai người xẻ miếng thịt hươu, còn chỉ rõ phải cắt phần cổ.

Hoắc Khứ Bệnh đi tìm Vệ Thanh cáo từ. Vệ Thanh nghĩ đến chuyện Khứ Bệnh và cô nương kia chia tay đang không dễ chịu trong lòng, tuy thằng bé không nói, song trong giọng nói thần thái không thể giấu hết nỗi mệt mỏi, không còn cách nào giữ lại, đành nói: “Nếu không muốn ăn cơm vậy thì về đi.”

Hoắc Khứ Bệnh đứng dậy, thi lễ nghiêm túc với cậu: “Khứ Bệnh cáo từ.”

“Đi đi đi đi.” Vệ Thanh phất tay đuổi hắn.

Về phủ, Hoắc Khứ Bệnh nghe gia nhân hồi bẩm mới biết mẹ đã đến hồi lâu, lại phải vội sải bước vào đến nội đường, lại nghe gia nhân báo phu nhân không ở nội đường, mà ở trong phòng chàng ngay phía sau.

“Mẹ…”

Chàng kéo cửa, nhìn thấy Vệ Thiếu Nhi đang dọn dẹp áo bào mùa đông giúp mình.

“Về rồi à.” Vệ Thiếu Nhi ngẩng đầu ngó chàng rồi lại cúi xuống xếp tiếp áo da trong tay, “Ở chỗ cậu con về à, lại bị đánh đòn khiển trách phỏng? Mấy hôm nay chẳng biết con đi đâu, làm cậu con sốt ruột đến độ một ngày sai người đến hỏi ba lần.”

Hoắc Khứ Bệnh cười cười, nửa quỳ xuống bên cạnh mẹ: “Mẹ à, người còn chưa dùng cơm sao? Con cũng đói bụng, chúng ta cùng ăn thôi.”

“Sao thế, không ở nhà cậu con dùng cơm sao?”

“Không, do dùng nhiều trà bánh nên cũng không thấy đói. Giờ về nhà mới thấy hơi đói, hôm nay Vệ Kháng săn được con hươu, còn rất tươi, con có mang một miếng về, mới sai nhà bếp đi nướng thịt.”

Vệ Thiếu Nhi nhìn thằng con, do bôn ba mấy ngày liền mà mắt thâm đen vòng này tiếp vòng kia rất rõ, thở dài: “Đúng rồi, cô nương kia đâu? Ta nghe nói đã không còn ở trong phủ con?”

“Dạ… Đúng vậy.”

“Là con đưa cô ta đi à?”

Hoắc Khứ Bệnh gật đầu.

“Sao lại phải đưa đi?”

Tất nhiên là Hoắc Khứ Bệnh không thể nói nguyên nhân thật sự, đành lấp liếm: “Không phải mẹ không thích nàng ấy à? Chính nàng muốn về quê thăm nhà, con đã đưa nàng đi.”

Vệ Thiếu Nhi tinh tế xem xét tỉ mỉ sắc mặt chàng, thở dài: “Vẫn không nỡ à? Thật ra… Mấy hôm nay ta có nghĩ đến, dì con nói cũng phải, dù rằng cô ta hơi khờ khạo, song người khờ có chỗ tốt của người khờ, không cần suốt ngày phí tâm tư vì cô ta, mấy chuyện khác ta cũng không tính. Thân phận cô ta thấp kém, không thể làm chính thê, nhưng nhận làm thị thiếp cũng được, quan trọng là, sinh được mấy đứa.”

“Mẹ, người chỉ muốn ôm cháu trai, ai sinh cũng mặc xác sao?” Hoắc Khứ Bệnh cười trêu bà.

“Nói bậy!” Vệ Thiếu Nhi tức giận, “Không phải ta còn xem con có ưa thích nó không sao, dưới gầm trời này, có cha mẹ nào cố chấp không thuận theo con cái chứ.”

“Con biết ạ, mẹ đau lòng con nhất.” Hoắc Khứ Bệnh cười cười, “Sắp tới đông chí, con đã sai người đi may một bộ lông chồn trắng đẹp nhất…”

Còn chưa nói xong, đã bị Vệ Thiếu Nhi ngắt lời: “Mau hủy đi, lông chồn trắng, ta nghe đã thấy chói mắt, nếu mặc ra ngoài, không phải lại để cho người ta chỉ trỏ, bảo mẫu thân Phiêu Kỵ Tướng quân đang phô trương khắp nơi sao.”

Hoắc Khứ Bệnh cười nói: “Xem mẹ nói kìa, ngoài đường mặc áo lông chồn cũng có phải mỗi một mình mẹ đâu.”

“Được rồi, mẹ biết con có hiếu, nhưng mà con bớt tặng mấy món quý giá qua chỗ ta nữa đi, tránh bị người ta xuyên tạc sau lưng mẹ con chúng ta.” Vệ Thiếu Nhi nhìn chàng, chân thành nói, “Bây giờ con quyền cao chức trọng, lại được bệ hạ sủng ái, sau lưng không biết có bao nhiêu người ganh ghét, làm việc liền phải càng phải bớt phóng túng, chớ tùy tiện mới phải. Mẹ chỉ cần con tốt đẹp, những thứ khác đều không cần đến.”

Biết mẹ vẫn luôn suy nghĩ cho mình, âm thầm không biết thay mình từ chối bao nhiêu lần Trần gia yêu cầu muốn thăng chức, thà khó xử cũng không muốn để mình chọc phải sự cố, Hoắc Khứ Bệnh thấy rất cảm động, trong miệng vẫn nói: “Mẹ à, tiền cọc con đã đặt, nếu mẹ không muốn, tiền kia cũng trôi theo dòng nước mất thôi.”

Vệ Thiếu Nhi bất đắc dĩ nhìn chàng, suy ngẫm rồi nói: “Vậy con đổi qua một tấm lông chuột xám, cũng ấm áp mà không quá chói mắt.”

“Vậy nha, nhưng thiệt thòi cho hoa dung nguyệt mạo của mẹ con rồi.” Hoắc Khứ Bệnh cười nói.

Vệ Thiếu Nhi cười xỉa trán con trai.

Bên ngoài gia nhân hồi bẩm cơm canh đã chuẩn bị, Hoắc Khứ Bệnh lệnh bọn hắn bắt đầu dọn lên bàn ăn, dùng cơm cùng mẹ.

Quận Lũng Tây, trấn Định Xuyên.

Ngày ngày Tử Thanh giúp đỡ việc nhà, hoặc giúp Dịch Diệp ra tay trật đả, nghiền thuốc, mài bột các loại, vốn là việc cô đã quen tay, không thấy mệt. Chỗ đùi bị thương của cô cũng dần dần chuyển biến tốt đẹp, không còn đáng ngại.

Trước khi lá cây ngân hạnh rụng hết, cha mẹ Dịch Diệp cuối cùng cũng đến, cả đám gặp nhau vui vẻ không tả xiết, chỉ là tuổi tác hai cụ đã cao, đường dài dằn xóc, lại thêm mới đến quận Lũng Tây không quen khí hậu, hai người đều bệnh một trận. May mà nhà họ là y quán, dùng thuốc kịp thời, lòng hiếu thuận Dịch Diệp đương nhiên không cần phải nói, hai người Từ Đế Tử Thanh hầu hạ rất chu toàn, thời gian dần qua cũng đã khỏe mạnh.

Thoắt cái, Tử Thanh đến trấn Định Xuyên cũng đã hơn hai tháng, trời đã vào đông. Từ Đế lấy ra hai thỏi vàng, mua thêm chăn đệm thật dày trong nhà, cho đám người làm quần áo mùa đông mới tinh, chỉ mỗi mình là mặc lại sợi thô áo cũ. Dịch Diệp nhìn không thấu, bảo chính nàng ấy cũng đặt mua cho chính mình, Từ Đế nói lúc thành thân Dịch Diệp đã may cho mịn hai bộ đồ mới, thoái thác không chịu.

Dịch Diệp nói luôn, nếu nàng không chịu may đồ mùa đông mới, thế thì mình cũng không mặc, cùng với cô còn hơn, làm Từ Đế sốt cả ruột. Hai cụ Dịch Hi nhìn mà cười không ngừng.

Tử Thanh ở bên cạnh nhìn vợ chồng họ hòa thuận vui vẻ, không khỏi nhớ đến Tướng quân, thời tiết hiện mỗi lúc một lạnh, không biết bệnh ho khan của Tướng quân có khá hơn không? Đêm đến còn ho húng hắng hay không?… Trên mặt không khỏi thi thoảng lộ nét buồn bã, bị đám người nhìn thấy cả..

Đã lâu như vậy, bọn Dịch Diệp thấy sau khi Hoắc Khứ Bệnh về Trường An chưa từng đến thăm Tử Thanh, cũng không gửi thẻ thư, chứ đừng nói là sai người nhắn gửi, đôi câu vài lời cũng không. Trong lòng đều nghĩ ở vùng đất Trường An, Hoắc Khứ Bệnh lại là Phiêu Kỵ Tướng quân thanh danh hiển hách, mỗi ngày không biết được bao nhiêu người vây quanh, phụ nữ xum xoe càng khỏi cần nói, hẳn là đã quên sạch Tử Thanh. Bởi vậy cả đám càng thêm cẩn thận, không hề ở trước mặt Tử Thanh nhắc đến việc này.

Từ Đế nhìn đám vàng kia, suy nghĩ sau này không thể còn có chuyện tốt đẹp vậy, dùng một thỏi là ít đi một thỏi, càng thấy đau lòng, không đến lúc cực chẳng đã tuyệt đối không lấy ra dùng.

Hai cụ Dịch Hi cũng không biết chuyện giữa Tử Thanh và Hoắc Khứ Bệnh, lâu nay chịn Tử Thanh cũng không nhắc đến. Họ thấy tuổi cô đã không còn nhỏ, mấy năm qua lại chịu không ít khổ, con gái cuối cùng vẫn phải có kết cục mới thỏa đáng. Nghĩ muốn tìm một gia đình ổn thỏa cho cô, bèn nghe ngóng gần quê nhà, lại vì chuyện chưa đâu ra đâu nên vẫn luôn giấu Tử Thanh.

Đến khi mùa đông bắt đầu trời đã rơi mấy trận tuyết, hai cụ Dịch Hi tuổi tác đã cao, cực kì sợ lạnh. Hôm ấy Tử Thanh thấy trong nhà đã hết củi, mà trên đường có tuyết rơi, không ai ra đường bán củi, bèn tự xuống bếp cầm rìu sắt, dây gai. Từ Đế thấy thế, biết trước đây ở trong nhà cô thường đi đốn củi, cũng không cản cô, nhưng nhất định buộc cô phải thay nam trang mới đi.

“Hiện giờ ngoài đời loạn lạc, tôi chạy nạn cả một đường phải giả thành con trai, nếu không nào còn chờ tới chừng lấy được anh cô.” Từ Đế buộc tóc cho cô, “Cẩn thận, mau về nhé.”

“Ừm.”

Tử Thanh đội nón rộng vành, đi lên núi gần đó ở ngoài trấn.

Tuyết rơi bồng bềnh, trên núi trống trải cô liêu, thỉnh thoảng thấy vài chú dê cúi đầu ủi tuyết ăn cỏ. Đám dê này đều do các đại hộ ngoài trấn nuôi, rất có quyền thế ở đây, nên không ai dám đi trộm dê nhà họ.

Đi tới trước tìm được một gốc cây khô, cô rút rìu sắt bên hông, theo thói quen xoay tròn trong tay, sau đó bắt đầu đốn cây, phập, phập, phập, ba bổ hai chém đã toác một miệng, sau đó dùng lưng rìu không nhẹ không nặng đánh lên thân cây, cây khô đổ xuống theo hướng cô muốn. Cô cất bước đi tới, ngồi xổm xuống dùng rìu bắt đầu chặt chạc cây, chia thân cây làm mấy đoạn.

Đang chặt, chẻ, bên khóe mắt nhìn thấy một bóng người từ cách đó không xa bước nhanh về phía mình.

“Tiểu ca, xin hỏi có thấy một con dê nhỏ không?!” Người kia vừa đi vừa gọi, giọng rất gấp gáp.

Tử Thanh ngước nhìn người tới, thấy hắn cũng đội mũ rộng vành, khuôn mặt trong gió tuyết lờ mờ, chỉ thấy ống tay áo bên phải trống rỗng cột vào bên hông, đúng là một người bị cụt tay, chắc là nô bộc chăn dê cho nhà đại hộ gần đấy.

“Không thấy.” Tử Thanh lắc đầu, nói rõ, “Ta đi từ phía nam núi lên tới, trên đường đi không thấy gì cả.”

Người kia đã đến gần, “À” đáp, ngẩng đầu nhìn quanh, vẻ phiền não cực kì, cất bước định rẽ qua một khe núi khác tìm kiếm.

Tử Thanh từ mặt bên nhìn thấy dáng vẻ hắn ngỡ ngàng, thử kêu: “Công Tôn Dực?”

Người kia dừng lại, xoay đầu, ngờ vực nhìn kỹ Tử Thanh, sau một lát nhận ra cô: “Là cậu đó à!”

Không ngờ anh ta là Công Tôn Dực thật, Tử Thanh thấy hiện hắn râu ria lôi thôi, gầy hơn xưa nhiều, cũng không còn vẻ ác liệt càn rỡ ngang ngược như lúc ở trong quân trước kia.

“Ta nghe nói cậu đã được thăng lên Trung Lang tướng, nên ở trong quân mới phải, sao chạy đến nơi này đốn củi rồi?” Cũng không ngờ sẽ đụng mặt cậu ta ở đây, Công Tôn Dực ngạc nhiên nói.

Tử Thanh cười khổ: “…Tóm lại, một lời khó nói hết.”

Công Tôn Dực thở dài, định nói gì đấy, song lòng còn băn khoăn vụ con dê, vội nói: “Ta phải tìm được con dê đã! Nếu mất dê, phải chịu roi của ông chủ.”

Tử Thanh nói: “Cần ta giúp đỡ anh tìm một tay không?”

“Được được, phía Đông ta đã tìm không có, giờ ta tìm theo khe núi phía Bắc, cậu đi phía Tây giúp ta.” Trước mắt không phải là lúc khách sáo từ chối, Công Tôn Dực vội nói.

“Được.” Tử Thanh không nói hai lời, giắt rìu sắt bên hông từ biệt, đi theo hướng Tây. Còn Công Tôn Dực thì vội vã đi theo khe núi phía Bắc tìm con dê nhỏ.

Do dê đã màu trắng, lại ở giữa tuyết trắng hết sức khó tìm, thị lực Tử Thanh không gọi là kém, vừa đi vừa gọi, tìm kỹ hết phía Tây một lần cũng không thấy tung tích con dê, đành dọc theo sườn núi phía Bắc tìm Công Tôn Dực.

Vừa tới khe núi phía Bắc, vừa mới kêu một tiếng “Công Tôn Dực”, cô đã nghe từ chỗ đá dưới khe núi truyền đến tiếng gào đau đớn.

“Ta ở đây! Ui da…”

Tử Thanh thò người ra nhìn, thấy Công Tôn Dực ngã ngồi dưới một tảng đá lớn, đau đớn co chân, nhe răng trợn mắt, không biết té gãy chân hay là bị trật chân.

Cách hắn không xa, chú dê nhỏ mất tích đang nghiêng đầu qua, be be trêu tức Công Tôn Dực.

“Đừng lo cho ta, bắt con dê lại trước, đừng để nó chạy!” Công Tôn Dực vội la lên.

Tử Thanh cẩn thận đi đến gần, dùng dây thừng làm một cái thòng lọng, vững vàng ném ra ngoài đi, thòng lọng rơi thẳng vào cổ con dê nhỏ, kéo một phát, thu thòng lọng chắc chắn.

Thấy thế, Công Tôn Dực mới nhẹ thở phào.

“Anh sao rồi?” Tử Thanh nhảy từ tảng đá lớn xuống, giao dây thừng vào trong tay hắn, sau đó ngồi xổm xuống xem xét chân hắn.

Chỉ vừa thử chạm nhẹ, Công Tôn Dực đã đau đến tặc lưỡi, nổi giận đùng đùng quay qua mắng con dê nhỏ kia: “Về ông đây thịt ngươi luôn! Ui da! Con tiểu súc sinh nhà ngươi, muốn thấy roi của ông đúng không? …”

Thuận theo đầu gối chậm rãi ấn xuống, rồi cầm chân hắn từ từ nâng lên, Tử Thanh nhẹ nhõm: “Cũng may, là bị trật! Chân không gãy! Về nhà pha chút rượu thuốc lau qua, mấy hôm nữa sẽ ổn.”

Nghe là bị trật, Công Tôn Dực cũng thở phào, nhỡ té gãy chân thì trong một hai tháng không thể chăn dê, hẳn ông chủ sẽ đuổi đi, đến chừng đó lại phải lưu lạc đầu đường.

“Anh trai ta mở y quán trên trấn, để ta dìu anh qua bên ấy để anh ấy xem một cái.” Tử Thanh đỡ hắn, bảo hắn thử đứng lên.

Công Tôn Dực nhịn đau, đứng dậy từ chối: “Ta phải mau đưa đám dê về, nếu không nhà chủ trách cứ thì phiền lắm. Bị trật chân không có gì đáng ngại, chỗ y quán đó, hôm khác ta sẽ ghé.”

Hắn lôi con dê, khập khiễng khó khăn đi xuống núi, đất tuyết cực kì trơn trượt, Tử Thanh vội nhào tới đỡ lấy hắn.

“Không sao, không sao, cậu bận gì cứ làm đi, không phải cậu còn phải đốn củi à?” Hắn tránh khỏi tay Tử Thanh, ra hiệu mình không có gì đáng ngại.

Chặt củi cũng phải tự mình làm, Công Tôn Dực xem chừng tình trạng Tử Thanh cũng không tốt, quá nửa cũng tám lạng nửa cân với mình, bèn không muốn làm chậm trễ cô, hơn nữa, hắn cũng không muốn để nhà chủ nhìn thấy mình được người ta đỡ về.

Tử Thanh đành buông tay, hỏi: “Anh đang ở đâu? Đợi ta chặt củi xong, sẽ đưa rượu thuốc qua cho anh.”

Công Tôn Dực do dự giây lát: “Nhà họ Lý bên ngoài Trấn, cậu chớ gõ cửa, ở chuồng ngựa phía sau có nhốt dê, căn phòng nhỏ bên cạnh ấy.” (nguyên gốc là Tào mà không khớp đoạn sau)

“Ừm.”

Nhìn Công Tôn Dực dắt dê trên tuyết, còng lưng tốn sức lê bước đi tới, Tử Thanh thấy khó chịu trong lòng, vội quay người về lại chỗ cũ chặt thêm ít củi, cột gọn gàng thành bó, xuống núi..

Đến lúc thấy được y quán, cô thấy Từ Đế không ngừng ở cổng y quán nhìn quanh.

“Sao cô đi lâu dữ, hại ta thấy bất an trong lòng.” Từ Đế nhanh đến chào đón, lo lắng nói, “Anh trai cô còn trách ta, không nên cho cô đi.”

“Là Tử Thanh không tốt, để chị dâu lo lắng. Vì vừa nãy lên núi gặp được một người bạn cũ nên mới về trễ.” Tử Thanh cười nói, gánh bó củi xuống bếp đặt xuống, cất rìu dây thừng gọn gàng.

Trong sân, Dịch Diệp đang vén màn từ trong phòng hai cụ Dịch Hi ra, thấy Tử Thanh về tới, hối hả tới hỏi: “Sao mãi đến giờ mới về? Có việc gì à?”

“Tạ ơn chị.” Tử Thanh nhận nước nóng do Từ Đế, bảo Dịch Diệp: “Anh à, lúc ở trên núi em gặp được Công Tôn Dực.”

Dịch Diệp ngẩn ra: “Công Tôn Dực… hắn ta bị cụt một cánh tay, đúng không?”

“Ừm, hiện anh ta đang chăn dê cho nhà họ Lý ngoài trấn, hôm nay có con dê con bị lạc, anh ta đi tìm mới bị trặc chân.”

Tuy không hiểu mấy vì sao Công Tôn Dực lại đi chăn dê nhưng Dịch Diệp vẫn vì thiên tính thầy thuốc, mở miệng hỏi vẫn là: “Bị thương có ngặt không?”

“Ừm, anh ta đau dữ lắm. Em định lát sẽ đưa ít thuốc qua bên ấy, để tự em giao.” Y quán Dịch Diệp chỉ kinh doanh nhỏ, chỉ có thể duy trì kiếm sống thôi, Tử Thanh không muốn lấy đồ trong y quán ra làm ân tình.

Dịch Diệp gõ đầu cô, sau đó bảo Từ Đế: “Vào trong phòng lấy ngoại bào giúp ta, cả mũ rộng vành nữa.” Hôm đó ngoài trời có tuyết rơi, đi bên ngoài chắc chắn sẽ bị bắn nước bùn, nên phải thay bộ áo chỉ ngồi trực sảnh đường, sợ vấy bẩn.

Từ Đế ngẩn ra: “Chàng… chàng cũng đi à? Nếu có người đến xem bệnh thì phải làm sao?”

“Hôm nay tuyết rơi, ta ngồi ở tiền đường nửa ngày muốn đông cứng cả chân mà chẳng thấy ai đến. Với cả, hắn ta là huynh đệ cùng Khúc trong quân chúng ta, trận chiến mùa xuân năm ấy, ta cụt chân, hắn mất cánh tay. Ta phải đi thăm hắn một chút.”

Từ Đế không nói thêm lời nào, cúi đầu đi vào phòng.

Dịch Diệp lấy một ống trúc nhỏ rỗng chiết ít rượu thuốc hắn đặc chế ra, lấy bấc gỗ đậy lại, sau đó đổi bộ ngoại bào Từ Đế vừa lấy, mang mũ, chống gậy, cùng Tử Thanh ra ngoài trấn.

Tuyết rơi lớn dần, con đường ra khỏi trấn lúc sau càng lầy lội, hai người chậm rãi đi từng bước, cho đến khi nhìn thấy tòa trạch viện tầng tầng lớp lớp của nhà họ Lý. Sau đó men ra phía sau, tìm được chỗ nhốt dê, ghé căn phòng nhỏ kế bên, bốn phía trống trải giống một kho củi, không hề giống một nơi có người ở.

Tử Thanh và Dịch Diệp nhìn nhau, Dịch Diệp chống gậy bước lên trước, thử thăm dò: “Công Tôn Dực?”

Trong cửa vọng ra một tiếng đáp lời mơ hồ, bọn họ nghe không rõ, ngay sau đó chỉ nghe một tiếng có người bị té mạnh xuống đất. Dịch Diệp vội đẩy cửa, nhìn thấy Công Tôn Dực bị té, hắn chống nạng không tiện đi đỡ, luôn miệng gọi: “Thanh nhi! Thanh nhi!”

Ở trong phòng nhỏ xoay người đã không dễ, chứa tận ba người càng là phí sức, Tử Thanh từ bên cạnh chen vào, đỡ Công Tôn Dực dậy, bên cạnh cũng chẳng có giường, chỉ có mỗi một cái ổ bằng cỏ, phủ trên đó là một tấm chăn cũ nhìn không còn ra màu sắc gì.

“Lại đây, anh ngồi xuống trước, để anh trai ta xem qua chỗ bị trật.” Tử Thanh đành dìu Công Tôn Dực qua ngồi bên ổ cỏ.

Tầm mắt Công Tôn Dực dừng trên đùi Dịch Diệp, nhớ tới lúc cùng Khúc, lại nhìn xuống dưới, cười khổ: “Chân của cậu, tay của ta, chỉ có thằng nhãi này xem như còn nguyên vẹn…”

Tay áo trống rỗng đang lúc lắc ở trước mắt, Dịch Diệp không nhẫn tâm nhìn hắn, chỉ nhìn vào vết thương bên chân: “E là mai sẽ còn sưng hơn, để ta xoa bóp cho cậu,”

Còn chưa nói xong, hắn đã đổ chút rượu thuốc từ ống trúc ra lòng bàn tay, đầu tiên là xoa hai tay vào nhau, xoa đến nóng hổi mới chụp lên chỗ bị trật, xoa thật mạnh…

Công Tôn Dực đau đến không thốt ra lời, cắn răng cố cứng rắn chịu đựng.

“Đến đêm tự cậu dùng sức xoa rượu thuốc tiếp, đừng sợ đau nhé.” Dịch Diệp vừa xoa vừa nói.

“Có tí đau đớn ấy có là gì, ông đây còn nhịn được.” Công Tôn Dực rít từ kẽ răng. Mãi đến khi Dịch Diệp nghỉ tay, hắn mới nhe răng trợn mắt thả chân xuống, sau đó nhìn hai người họ: “Có lỗi quá, chỗ của ta cũng chả có gì để chiêu đãi các cậu.”

“Chỗ này của cậu…” Dịch Diệp nhìn bốn phía, gió lạnh từ mỗi khe hở chui vào bên trong, kêu ù ù, vốn chẳng hề có tác dụng chống lạnh, hắn cau mày, mới hỏi: “Sao cậu lại đến đây chăn dê? Lúc ấy ta nghe nói cậu nhận tiền lưỡng xong định về nhà mà?”

Công Tôn Dực gãi trán, thở dài: “Đáng lý là định về nhà, sau đó… trùng hợp gặp một sòng bạc, ta nhất thời hứng chí, cũng là nghĩ thắng thêm chút ít rồi về, kết quả…” Hắn nhún vai, lộ vẻ vừa đáng thương vừa buồn cười.

“Thua sạch à!” Dịch Diệp nhìn hắn lắc đầu.

Tử Thanh thật sự không biết nói gì nữa, mãi mới hỏi: “Sao không viết thư về nhà?”

“Viết chứ, nhờ người viết nhiều lần nhưng cũng chẳng có hồi âm. Từ nhỏ ta không cha không mẹ, là chú thím nuôi lớn, vốn định dựa vào ta dưỡng già, giờ ta thành thế này, nói không chừng là họ thấy ta vướng víu, cũng không muốn để ý đến ta.” Công Tôn Dực cười khà khà, tiếng cười khô khốc khiến người nghe cảm thấy cay cay tận đáy lòng, “Lúc tòng quân còn nghĩ sẽ kiến công lập nghiệp, chẳng ngờ cho đến bây giờ dáng vẻ con người cũng không có, ta cũng không còn mặt mũi nào về nhà!”

“Ở đây cũng không phải là kế lâu dài, nơi này làm sao chống nổi một mùa đông?” Dịch Diệp nói.

“Ráng tí cũng được, chí ít còn đỡ hơn gã ăn mày ngoài đường.” Công Tôn Dực nhìn sắc mặt hai người họ, không muốn họ thương hại mình, cố ý nói, “Công việc này ta tìm cũng không dễ đâu, người khác muốn cướp không được, có chỗ ở, còn được nuôi cơm, cuộc sống như này không dễ tìm… Ở chỗ ta đến chỗ ngồi cũng không có, các cậu đi mau đi, không có việc gì thì đừng tới.”

Hắn ngồi trên ổ cỏ, cầm rượu thuốc Dịch Diệp cho, không hề khách sáo đuổi họ đi.

“Chỗ như này không thể sống qua mùa đông được, thể nào cũng sẽ bị bệnh.” Dịch Diệp theo lập trường thầy thuốc khuyên hắn.

“Được rồi được rồi, ta cũng muốn vào trong nhà ở chứ, nhưng người ta cho chắc. Ta á, chấp nhận số mệnh, muốn làm gì thì làm, có bị bệnh cũng là số mệnh, ta nhận.”

Tử Thanh Dịch Diệp hết cách, bèn đóng cửa lại giúp hắn, quay về trấn, ai nấy đều ảm đạm trong lòng, yên lặng không nói.

Lại qua mấy hôm, mưa tuyết rơi liên tục, do bị cảm lạnh nên phu nhân đã phát sốt, Dịch Diệp còn phải gánh lấy y quán, Từ Đế hầu hạ bên cạnh mẹ chồng, không dám rời một chút. Việc bếp núc nhà cửa Tử Thanh ôm tất, cho đến khi người phu nhân dần chuyển tốt, cô mới tìm dịp rảnh rỗi đi thăm Công Tôn Dực.

Đã là hoàng hôn, có lẽ Công Tôn Dực chăn dê cũng đã về, cô men theo ra phía sau tòa nhò, nhìn thấy một người quay lưng lại đang trét vôi đất trám căn nhà rách, vóc người thấp bé, lưng gù, không phải là Công Tôn Dực.

Lưng gù nghe tiếng bước chân quay lại, nhìn thấy Tử Thanh, ngạc nhiên nói: “Cậu… làm gì đấy?”

“Ta tới tìm người chăn dê tên Công Tôn…”

Tử Thanh còn nói xong đã bị lưng gù ngắt lời không kiên nhẫn quay đi tiếp tục trét bùn: “Đi rồi, mấy hôm trước đã đi mất rồi.”

Cô thật chẳng ngờ, mãi mới ngờ vực hỏi: “…Sao lại đi mất?”

Lưng gù nghe vậy, có phần tức giận: “Hắn ta vốn đã cụt một tay, cho hắn chăn dê là đông gia tốt bụng, nào ngờ hắn đã chạy trốn, còn trộm đi hai con dê con.” Ông ta vốn là thế chỗ cho Công Tôn Dực, nên quay đi chỗ khác, không thèm để ý tới cô.

Trộm dê chạy mất? Tử Thanh sững sờ đứng một lát, quả thực không nghĩ Công Tôn Dực sẽ làm như vậy, dõi mắt nhìn lại, bốn phía tuyết trắng hoang vu mênh mông một vùng, ở đâu có thể tìm thấy người.

“Đi đâu thế ạ…”

“Chuyện này ai mà biết, nếu biết, đông gia đã bắt hắn lại lâu rồi!” Lưng gù hết chịu nổi, phất tay đuổi cô.

Tử Thanh không còn cách nào, lê bước về y quán, báo tin cho Dịch Diệp, Dịch Diệp cũng lấy làm kinh hãi, không ngờ Công Tôn Dực lại trộm dê chạy mất, than thở một đỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play