Hai ngày sau, quả nhiên Hoắc Khứ Bệnh lập tức chuẩn bị xe, đưa Tử Thanh đến trấn Định Xuyên quận Lũng Tây.
Vì không yên lòng, hay là không nỡ, ban đầu nói là chỉ đưa cô ra thành Trường An; đợi ra thành Trường An, còn nói dù sao cũng không có gì làm, lại đưa tiếp một đoạn đường. Cứ thế cứ vậy đưa đến đưa đi, đưa mấy ngày, đưa mãi đưa cô đến trấn Định Xuyên luôn.
Tiểu trấn không lớn, căn y quán của Dịch Diệp kia Tử Thanh vẫn còn nhớ chỗ, đợi tìm đến cổng y quán, Tử Thanh nao nao…
Cổng y quán người đến người đi khá là náo nhiệt, từng người vui vẻ hớn hở, không giống như đến thăm hỏi bệnh. Hoắc Khứ Bệnh lệnh mã phu ở bên cạnh chờ, còn mình đưa Tử Thanh vào trong y quán.
Kỳ lạ, trong đường không có người ngồi xem bệnh, không biết rốt cuộc Dịch Diệp đang ở đâu, lại nghe phía sân sau trong đường có tiếng trúc, hai người tò mò, vượt qua bình phong bước vào sân trong.
Trong nội viện nho nhỏ đã bài trí màn cưới.
Thấy thế, Tử Thanh Hoắc Khứ Bệnh nhìn nhau cười, mới biết hóa ra ở đây đang định tổ chức hôn lễ, thảo nào trước đường chẳng có ai, hàng xóm cũng đều đến đây chúc mừng.
Lúc này chưa tới hoàng hôn, vẫn chưa tới giờ cử hành hôn lễ, tân lang quan Dịch Diệp chống nạng, đang đứng màn cưới cười nói với các tân khách, lơ đãng đưa mắt thì thấy Tử Thanh, không khỏi vui mừng nhướng mày, tất tả khập khiễng ra chào đón.
Tử Thanh sải bước đến gặp trước, đỡ lấy hắn, gọi: “Anh!” Vừa mới thốt lời, đáy mắt đã không kìm được hơi ươn ướt, thật ra hai người chỉ mới nửa năm chưa gặp, song trong nửa năm này trải qua rất nhiều chuyện, nên càng thấy dài đăng đẵng.
“Đến đúng lúc lắm, đến đúng lúc lắm,” Dịch Diệp không nén được vui mừng, nhìn cô từ đầu xuống chân vẫn chỉnh tề, mới yên tâm cười nói, “Rốt cuộc là tổ tông phù hộ, đều bình an cả.”
Mãi đến lúc này, hắn mới nhìn thấy người kia ở sau lưng Tử Thanh, ngẩn ra một lát, đến khi nhận ra là Hoắc Khứ Bệnh bèn giật mình kêu lên, vội định quỳ xuống, lại bị Hoắc Khứ Bệnh vượt trước một bước đỡ lấy.
“Ta đang ăn vận thường phục chính là vì không muốn bị nhìn thấu thân phận, anh đừng quét mất hứng thú của ta.” Hoắc Khứ Bệnh nhỏ giọng bảo hắn.
Dịch Diệp là người thông minh, hiểu ý ngay, gật đầu lia lịa: “Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên rồi… Hoắc tướng… Không không, Hoắc công tử mau mời vào trong ngồi.”
Tử Thanh Hoắc Khứ Bệnh vào trong nhà ngồi xuống, nhìn bên ngoài náo nhiệt tràn trề.
“Nếu biết hôm nay là ngày lành anh của em thành thân, em nên chuẩn bị một phần lễ mới phải.” Tử Thanh tiếc nuối mình đi đến với hai bàn tay trắng.
“Chuyện nào có đáng gì.” Hoắc Khứ Bệnh lườm cô, lấy đám ngọc phối kết bên hông nhẹ thảy lên, “Trong mớ này, em chọn một miếng, hoặc cầm đi hết cũng được.”
“Như vậy sao được, đây là của Tướng quân ngài…”
“Của ta cũng chính là của em, có gì không được.” Vừa nói, Hoắc Khứ Bệnh đã tự lấy một miếng bạch ngọc hình khuyên, đặt vào tay cô, “Miếng này thì sao?”
Còn chưa nghe Tử Thanh trả lời, chàng sực nhớ ra một chuyện, nghiêng đầu nhìn Tử Thanh: “Hình như ta còn chưa tặng tín vật cho em, đúng không?”
Tử Thanh giật mình, nói: “Nhưng em cũng không có thứ gì để tặng lại, phải làm sao đây?”
“Cây tử sương hào kia, không phải là em tặng sao?”
“… Nó cũng được tính là tín vật sao?”
“Là tự tay em chế tạo, càng khác biệt hơn so với những thứ khác.” Hoắc Khứ Bệnh không nghĩ ra mình có thứ gì có thể tặng cô, mấy thứ như ngọc bội hình như lại tầm thường quá, đang phiền não, “Em có yêu thích muốn món gì đặc biệt không?”
Tử Thanh nghiêm túc ngẫm nghĩ, vẫn nói: “Không có.”
Hoắc Khứ Bệnh nghiêng đầu nhìn cô, cau mày: “Nhẽ nào ngay cả ta cũng không muốn?”
Tử Thanh hé miệng cười: “Ngài cũng đâu phải là món gì.”
“Em dám nói ta không phải là món gì!” Hoắc Khứ Bệnh đưa tay chọt eo cô, Tử Thanh cực kì sợ nhột, né người cười với chàng xin tha.
“Mau nói một câu dễ nghe, ta mới tha cho em!”
“Ngài muốn gì, em nói theo là được.” Tử Thanh cũng không biết nói gì mới có thể hợp ý ngài ấy, đành phải hỏi chàng.
Hoắc Khứ Bệnh thấy xung quanh mình còn có người ngoài, lời triền miên da diết tất nhiên là Tử Thanh không thể nói ra miệng, bèn nói luôn: “Gọi tên ta, mới tha cho em.”
Tử Thanh ngẩn ra, xưa nay cô đều luôn xem Hoắc Khứ Bệnh là Tướng quân, chỉ vì từ lúc biết ngài, ngài đã là Tướng quân của mình, đột nhiên phải gọi tên ngài, quả thực có chút không quen, cũng không thích ứng cho lắm. Hai chữ nhẹ nhàng ấy trên đầu lưỡi như hạt đào nặng ngàn cân, làm thế nào cô cũng gọi không ra miệng.
Thấy cô cắn môi hồi lâu cũng không thốt ra lời, Hoắc Khứ Bệnh giơ ngón tay lên giả vờ khõ đầu cô, giục: “Mau!”
Tử Thanh nhìn người xung quanh, nhanh trí nảy ý nói: “Không phải chuyến này ngài không muốn để người ta nhận ra mình sao? Nếu em gọi tên chàng, thế chẳng phải bọn họ đều biết cả sao! Hay cứ đợi lần sau đi…”
Mặc dù biết cô đang kiếm cớ qua loa mình, nhưng âu cũng là sự thật, Hoắc Khứ Bệnh đành coi như thôi, nhẹ búng trán cô một cái: “Ta sẽ nhớ kỹ đấy!”
Tử Thanh đang định trả lời, chợt thấy một người từ ngoài cửa bước vào, áo bào đỏ thẫm quá quen mắt…
“Đế Tố!” Cô vui vẻ gọi.
Đế Tố từ bên ngoài đã nghe Dịch Diệp báo Tử Thanh và Tướng quân đều đã đến, nên mới lại bái kiến Hoắc Khứ Bệnh, lập tức bước lên trước, tuy không tiện mở miệng xưng hô, song vẫn hành lễ theo quân. Sau đó mới xoay qua Tử Thanh, thấy cô đã ăn vận nữ trang, nghĩ hẳn đã được Tướng quân thông cảm, trong lòng cũng nhẹ thở phào cho cô.
“Sao cô lại biết hôm nay Dịch đại ca thành thân?” Đế Tố không hiểu hỏi, “Trước đó Dịch đại ca tìm cô không thấy, chụp ta lại hỏi, ta cũng chả biết cô đi đâu.”
Tử Thanh cười nói: “Hôm nay thật sự là đúng dịp! Ta không biết hôm nay là ngày đại ca thành thân, cậu có biết là cưới cô nương nhà ai không?”
“Cô không biết sao? Dịch đại ca không nói với cô sao?” Đế Tố kinh ngạc.
“Không, bọn ta cũng vừa mới đến, anh ấy vẫn bận bịu bên ngoài, chưa nói được mấy câu đâu.”
“Anh ta cưới Từ Đế em gái Thiết Tử đấy!”
Nghe vậy, Tử Thanh vừa mừng vừa sợ, quay lại nhìn Hoắc Khứ Bệnh nói: “Anh ấy cưới Từ Đế em gái của Thiết Tử!”
“Thiết Tử?” Với cái tên này Hoắc Khứ Bệnh cũng không quá quen thuộc.
“Từ Đại Thiết!”
Hoắc Khứ Bệnh nhớ lại: “A, là cậu cổ thủ đúng không?”
“Đúng ạ, chính là cậu ấy! Trong trận chiến núi Cao Lan, chết vì kiệt sức, được chôn một chỗ với Lão Đại.” Nhớ tới Triệu Chung Vấn, Tử Thanh lại hỏi Đế Tố, “Chị dâu Triệu hiện thế nào rồi?”
“Mông Giáo Úy vẫn luôn săn sóc hai mẹ con, không đến mức ăn đói mặc rách.”
“Mẹ con? Chị dâu Triệu đã sinh rồi?”
“Đúng đó, sinh một bé gái!” Đế Tố thở dài, “Mẹ Lão Đại thấy không phải sinh con trai, không thể kéo dài hương hỏa cho nhà họ Triệu nên rất hờ hững với hai mẹ con. Tuy không đến mức đói rách song hai mẹ con họ sống cũng không dễ dàng.”
Ánh mắt Tử Thanh ảm đạm hẳn, nhíu mày thở dài: “Cho dù là trai hay gái, có thế nào cũng là con cái nhà mình, sao lại…”
“Ai nói không phải chứ.” Đế Tố nói, “Chị dâu một mình sinh con, hầu hạ người già, còn phải giặt áo cho người, lại phải chịu đựng giận dỗi cả ngày, cuộc sống này… Mông Giáo Úy muốn cưới chị ấy, cũng đã đồng ý cho chị ấy đưa con theo, nhưng chính chị ấy lại không chịu.”
Tử Thanh hơi chùng sắc mặt: “Cũng trách không được chị ấy, Thánh thượng độc tôn học thuật Nho gia, chết phải chịu tang ba năm, mấy lễ nghi phiền phức này thật là lỡ chuyện.”
Hoắc Khứ Bệnh ở bên cạnh nghe được chau mày, cũng không ngắt lời.
Tán gẫu chút chuyện trong quân với Đế Tố, không biết sắc trời đã gần đến hoàng hôn tự lúc nào, chợt nghe bên ngoài có tiếng trống nhạc chấn động, mới biết tân nương tử đã gần đến.
Tử Thanh vốn là người không thích náo nhiệt, nhưng đây là Dịch Diệp thành thân, trong lòng thật sự thấy rất vui cho anh, bèn nhẹ giật tay áo Hoắc Khứ Bệnh: “Chúng ta cũng ra bên ngoài xem một cái có được không?”
Thường dân kết hôn, Hoắc Khứ Bệnh cũng chưa từng xem qua, bèn cùng cô đi ra một chỗ ngoài cổng y quán…
Xe ngựa đón tân nương dừng ở cổng y quán, Trên đầu Dịch Diệp không chỉ chít khăn xanh như ngày thường mà đã được chải ngay ngắn, buộc cao sơn quan, người cũng đã thay một bộ y phục mới tinh đã huân hương. Chắc là vì khẩn trương, lúc đỡ tân nương xuống xe, Tử Thanh nhìn thấy tay hắn hơi run rẩy, không khỏi hé miệng cười.
Tân nhân bước vào hành lễ, tất cả hàng xóm xem náo nhiệt đều tuôn theo vào, Tử Thanh Hoắc Khứ Bệnh không quen tranh với người, bị chen lấy đẩy ra phía ngoài.
Tuy không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng xướng lễ bên trong, Tử Thanh cũng đã rất vui vẻ, nụ cười treo mãi trên mặt.
Hoắc Khứ Bệnh chỉ mãi nghiêng đầu ngắm cô, hồi lâu thở dài: “Em ở trong phủ ta mấy tháng, cũng không thấy em vui vẻ như thế này được một lần!”
Tử Thanh cười nhìn chàng: “Là anh trai em thành thân mà, tất nhiên là em vui rồi!”
“Ừ… Thế nếu chính em thành thân, có vui hơn không?” Chàng kề tai cô cười hỏi.
Tử Thanh suy nghĩ nói: “Vậy phải xem là thành thân với ai nữa?”
Hoắc Khứ Bệnh liếc cô, giọng đầy nguy hiểm: “Nói thế, ngoài ta ra, em còn từng nghĩ sẽ thành thân với kẻ khác à?”
Tử Thanh gật nhẹ, kể chi tiết: “Lúc xưa còn ở trong thôn, tiên sinh với phu nhân hy vọng em có thể gả cho Dịch Nhị ca. Nhà rất nghèo, thứ nhất có thể khỏi phải tốn sính lễ, trong nhà cũng không thiếu đi một tay giúp đỡ. Nếu không phải khi ấy đột nhiên trưng binh, giờ em đã là bà Dịch.”
Chẳng thể ngờ trước đây nàng ấy còn có một quãng như vậy, Hoắc Khứ Bệnh vừa thấy may mắn vừa tức giận: “Em…”
Nhớ tới quê nhà xưa kia, nụ cười Tử Thanh dần nhạt đi, nói: “Các ngài vốn sống ở trên cao, nào có biết khốn khổ của dân quê. Có người không cưới nổi cũng không nuôi nổi, mà lại muốn có con nối dõi tông đường, bèn dùng tiền mua đàn bà về sinh con đẻ cái, đợi em bé vừa dứt sữa, liền bán người phụ nữ ấy đi đổi lấy tiền, thật sự là đổi con trâu cũng còn khỏe hơn đàn bà đôi chút.”
Nghe cô nói, Hoắc Khứ Bệnh chợt suy nghĩ, hỏi: “Sức em khá lớn, chắc hẳn là một tay lành nghề, xưa kia cũng có người tới cầu hôn nhỉ?”
“Đúng là có bà mối đi cầu thân, nhưng em không nhận lời, nhờ phu nhân từ chối.giúp em.” Tử Thanh thành thật nói.
Biết được chuyện trước kia, Hoắc Khứ Bệnh không nhịn được ngầm thở phào.
Đang nói, bên trong đã nghỉ, yến tiệc bắt đầu, Đế Tố đặc biệt ra mời hai người họ vào. Tuy là tiệc cưới nhưng vì sinh hoạt chắt bóp, ăn uống rất đơn sơ, cũng chỉ là món bánh nướng bình thường, bên trong rắc thêm một lớp hạt vừng mỏng, ngoài ra, không mua nổi nhiều thịt dê thịt bò, bèn nấu một nồi canh thịt hươu bằm. Con hươu ấy là thợ săn trong núi bắt, vì Dịch Diệp xem bệnh chân cho nhà hắn nên cầm con hươu này xem như làm tiền thuốc chữa bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh nhúng bánh vào canh thịt băm, cũng ăn rất ngon miệng, Dịch Diệp vốn còn đang lo sơ suất thất lễ với Tướng quân, thấy thế yên tâm hơn nhiều, bước lên mời rượu các thứ tất nhiên là khỏi cần nhắc đến.
Ngày đại hỉ của anh trai, Tử Thanh cũng uống hai chén, lại hỏi chuyện cha mẹ Dịch Diệp. Thế mới biết, cha mẹ Dịch Diệp đã chuẩn bị lên đường đi trấn Định Xuyên, vốn dĩ chuyện hôn nhân này là phải chờ sau khi cha mẹ đến mới xử lý, nhưng vì Từ Đế và mẹ chồng nàng dâu Triệu thị ở chung một chỗ có nhiều bất tiện, lại bị một tên lỗ mãng ở quê nhà nhìn trúng, nên Dịch Diệp suy đi nghĩ lại, mới tổ chức tiệc cưới trước, chờ sau khi cha mẹ đến lại bẩm báo tạ lỗi.
Nghe Tử Thanh muốn tạm thời ở lại, dĩ nhiên Dịch Diệp rất vui, chỉ là phòng ở phía nam đã dọn dẹp sắp xếp xong cho cha mẹ, ngoài nhà bếp ra chỉ còn lại một gian phòng nhỏ chứa dược liệu, lo rằng cô chịu thiệt. Trái lại Tử Thanh chẳng thèm để ý, lúc ở trong quân cũng ngủ giữa đống dược liệu, không thể quen thuộc hơn nữa.
Hoắc Khứ Bệnh gửi gắm Tử Thanh, quả thực là muốn Dịch Diệp nhận lấy hai mươi thỏi vàng. Thật ra cũng đã tính mua ốc xá gần đấy, cũng không phải là không được, song thứ nhất là vì Tử Thanh một thân con gái, sống một mình chung quy không ổn; thứ hai ở trong y quán, ngày ngày Tử Thanh đều việc để làm, lại có Dịch Diệp chăm sóc, không đến mức quá mệt mỏi.
Ngày thành thân hôm ấy tuy là bận rộn, nhưng Dịch Diệp cũng nhìn ra được quan hệ giữa Tử Thanh và Tướng quân không phải bình thường, giờ lại thấy Hoắc Khứ Bệnh cho vàng hắn, thoáng nghĩ, bỗng giật thót trong lòng, thầm nghĩ: Hẳn Tướng quân đã chiếm hời từ chỗ Tử Thanh nhưng lại không muốn cưới con bé, nên muốn an trí Tử Thanh ở chỗ này.
“Không biết ngài đây là ý gì?” Dịch Diệp không nhận vàng, hỏi Hoắc Khứ Bệnh trước đã.
Hoắc Khứ Bệnh nói: “Lần này nàng ấy cần điều dưỡng cơ thể, các người bồi bổ thêm cho nàng, đừng ngại đến tiền, dùng hết ta lại đưa tới.”
Điều dưỡng cơ thể?! Dịch Diệp ngẩn ra hồi lâu, bỗng quắc mắt trừng nhìn Hoắc Khứ Bệnh, không nhiều lời, quay đi tìm Tử Thanh.
Tử Thanh đang dọn dẹp trong phòng, lau giường, Dịch Diệp chợt đẩy cửa vào làm cô giật bắn.
“Sao vậy, anh?” Thấy sắc mặt Dịch Diệp không đúng, cô ngạc nhiên.
Dịch Diệp không nói không rằng, cầm tay cô bắt mạch luôn…
“Rốt cuộc là sao thế?”
Hoắc Khứ Bệnh từ bên ngoài chậm rãi đi tới, đang dựa vào ngưỡng cửa, phớt lờ ánh mắt hỏi ý của Tử Thanh, chỉ như cười như không ngắm cô.
Một lát sau, Dịch Diệp mới buông tay cô ra, cơn giận trước đó không còn sót lại chút gì, ngượng ngùng cười nói: “Không có gì, không có gì, khí huyết em không đủ, Tướng quân nói không sai, nên tẩm bổ chút cho thật tốt.”
Tử Thanh lo nghĩ nhìn hắn: “Vừa rồi sao anh giống như nổi giận đùng đùng thế?”
Cho đến lúc này, Hoắc Khứ Bệnh mới hừ hừ, cười nói: “Nếu ta đoán không sai, nhất định là anh ta cho rằng trong bụng em có con của ta.”
Nghe vậy, mặt Tử Thanh đỏ lựng, nhìn Dịch Diệp nói: “Anh…”
“Không có thì đương nhiên là tốt nhất. Thanh nhi, tuy nhà chúng ta nghèo, nhưng cũng không thể để người khác khi nhục em.” Dịch Diệp cứng cổ, liếc Hoắc Khứ Bệnh, “Có là hoàng thân quốc thích cũng không được.”
“Em biết rồi anh.”
Tử Thanh đầy ấm áp trong lòng, bất giác đỏ hốc mắt, cuống quýt quay đi dọn dẹp giường chiếu tiếp, căn nhà này vừa nhỏ vừa đơn sơ, nhưng tình người nhà ấm áp không tìm được đâu khác.
Không chút để bụng, Hoắc Khứ Bệnh cúi đầu cười cười, sau đó mới vỗ vai Dịch Diệp nói: “Có câu này của anh, Thanh nhi ở đây, ta an tâm. Đi thôi, đừng có đứng đực mãi ở đây, mau mau về với tân nương tử đi!”
Tử Thanh cũng cười giục hắn: “Anh, đừng để chị dâu chờ.”
Dịch Diệp cười hì hì rồi lại cười, ngượng ngùng gãi cổ, quay người ra phòng nhỏ.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa cái cạch sau khi Dịch Diệp vào phòng, Hoắc Khứ Bệnh mới chậm rãi kề người sát bên cạnh Tử Thanh, nhè nhẹ tựa đụng vào bờ vai cô.
“Có người nhà phía mẹ ra mặt làm chỗ dựa cho em, lần này em lên mặt được rồi.”
Tử Thanh vắt khăn lau, cười cười với chàng.
“Căn nhà này hơi nhỏ chút,” chàng ngẩng nhìn lên nóc nhà, cau mày nói, “Không biết có bị mưa dột không?”
“Sao anh trai em có thể chứa dược liệu ở trong một căn phòng bị dột được, dược liệu vào nước một phát là nổi nấm mốc không thể dùng ngay.” Tử Thanh hít hà, nghe mùi thuốc khắp phòng tự dưng sinh ra một cảm giác quen thuộc.
Hoắc Khứ Bệnh nhìn thần thái hài lòng của cô, không nói thêm lời, ôm cô, đặt cái túi vàng Dịch Diệp không nhận vào trong tay cô.
“Dạ?” Tử Thanh không hiểu.
“Giữ đi, tự em xem dùng, dùng thế nào cũng được.” Chàng cười nói, “Chỉ có một việc, lần sau lúc ta ôm em, nhớ béo lên một chút.”
Tử Thanh bật cười: “Biết rồi.”
“Ta đi ra ngoài vài ngày cũng không bàn giao gì, phải mau trở về.” Chàng ngoẹo đầu, từng li từng tí sửa sang lại tóc mai cô, “Em yên bề ở đây, chớ để ta lo lắng.”
“Dạ…”
Tử Thanh còn chưa dứt lời, đã bị chàng cúi người hôn ngay lập tức, nửa chữ kế tiếp còn không kịp thốt.
Trằn trọc tới lui mãi trên cánh môi mềm mại của cô, lưu luyến không rời, mãi lâu sau Hoắc Khứ Bệnh mới thoáng rời ra hơn tấc, để Tử Thanh có khe trống thở một hơi.
“Ta đi, em cứ ở trong phòng, đừng tiễn ta.”
“Dạ.” Hai má cô ửng đỏ, nhẹ gật.
Tuy miệng nói vậy, Hoắc Khứ Bệnh vẫn tiếp tục hôn cô một chốc mới buông, ảo não thở dài, sải bước ra cửa.
Phu xe vẫn đang đợi ngoài trấn, Hoắc Khứ Bệnh tìm được ông ta xong, không cho ông lái xe mà tự mình cầm roi ngựa, còn bảo phu xe xuống xe.
“Ngày mai ngươi lên trên trấn tìm một chỗ nghỉ chân, sau đó tìm chỗ gần y quán sinh hoạt, mỗi ba ngày viết một bức thư cho ta, thuật rõ tình hình của Tử Thanh cô nương. Nếu có việc gấp, tức khắc phóng ngựa đến báo, hiểu chưa?” Đồng thời vứt cho phu xe một túi tiền, “Mớ này xem chừng đủ cho ngươi sống hai tháng thoải mái, ngươi đếm xem.”
Phu xe hơi ước lượng, biết số tiền bên trong số không nhỏ, vội nói: “Không cần đếm, nhiều vậy, ba tháng cũng đủ ạ.”
Hoắc Khứ Bệnh cười cười, hỏi: “Biết rõ mình nên làm gì chưa?”
“Rõ ạ, viết thư báo Tướng quân kể rõ tình hình mỗi ngày của Tử Thanh, nếu có việc gấp liền phi ngựa đến báo.” Phu xe vội nói.
“À đúng rồi.” Hoắc Khứ Bệnh đang định vung roi, lại hỏi, “Còn đêm nay ngươi thì sao?”
Thấy Tướng quân thương tình, phu xe vội cười nói: “Tướng quân không cần lo lắng, tôi vào trong trấn tìm một gia đình, đưa ít tiền lưỡng là có thể qua một đêm.”
Hoắc Khứ Bệnh nhẹ gật đầu, mới lái xe ngựa vào trong màn đêm.
Đêm hôm ấy Tử Thanh nằm trong căn phòng nhỏ, nghe mùi thơm dược liệu tỏa khắp bên người, nghĩ đến Hoắc Khứ Bệnh đi đêm quay về, không biết trên đường có bình an không; lại nghĩ đến mấy ngày nữa là có thể gặp lại tiên sinh phu nhân, lòng thầm vui vẻ, đúng là trằn trọc, một đêm ngủ chẳng ngon.
Hôm sau, trời vừa hừng đông, nghe thấy bên ngoài có người đi lại, cô cũng vội thức dậy. Đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy một cô dâu mới đang đi xuống bếp, đoán đây ắt là Từ Đế em gái Thiết Tử. Do hôm qua đại hôn, Từ Đế phủ kín khăn cô dâu vào trong động phòng, hai người còn chưa gặp mặt, Tử Thanh vội vã bước qua làm quen.
Nghe thấy tiếng bước chân, Từ Đế quay lại, Tử Thanh hành lễ: “Tử Thanh chào tẩu tẩu.”
“Thôi đừng làm vậy nữa, người trong nhà còn câu nệ lễ nghi cái gì, chuyện về cô tôi cũng biết từ lâu. Đêm qua nghe anh cô bảo cô đã tới, tôi rất vui trong lòng, lần này cuối cùng đã gặp được người thật!” Tuy tuổi Từ Đế cũng chỉ chừng mười bảy mười tám, nhỏ hơn Tử Thanh chút, nhưng vì trong nhà khắc khổ, lại chạy nạn ra ngoài trải qua rất nhiều thứ trên đường nên trưởng thành hơn những cô nương cùng lứa nhiều.
Tử Thanh mỉm cười vào giúp Từ Đế làm bếp: “Ta ở đây gây thêm phiền phức cho hai người. Chị dâu có chuyện gì cứ sai ta làm.”
“Thêm phiền phức cái gì chứ, tuyệt đối đừng nói lại mấy lời như thế nữa nhé, để anh cô nghe thấy, chàng sẽ không dễ chịu. Dù sao thì tôi cũng sẽ không khách sáo với cô, cô đó! Cũng đừng khách sáo với tôi, được không?” Từ Đế vừa nói vừa múc một bầu nước vào trong đỉnh, dùng xơ mướp dùng sức chùi rửa, sau đó lại múc nước tráng chén bát dùng giẻ rửa sạch sẽ, làm việc cực kì nhanh nhẹn gọn gàng, “Trong phòng thuốc đó ám đầy mùi thuốc, cô ngủ có quen không? …
“Ngủ cũng quen.” Tử Thanh bắt đầu châm củi vào trong bếp, ánh lửa chập chờn trên mặt, “Thuốc có mùi thơm của thuốc, rất hay.”
“Ngủ quen là được.” Từ Đế đã bắt đầu múc nước nấu cháo, miệng nói không ngừng nghỉ, “Tôi đặc biệt trữ rất nhiều bột mì, không để anh cô dùng hết cả vào tiệc cưới, đợi mấy hôm nữa, cha mẹ tôi tới, nướng bánh cho họ, bột mì cộng thêm hạt vừng giã nát, làm bánh nướng mềm mềm ngọt ngọt, chắc chắn lão nhân gia ăn vào sẽ thích.”
“Ừm.”
“Cho nên mấy hôm nay, chúng ta nhịn một chút nhé. Cô thấy mấy cái vại lớn chỗ góc phòng không, tôi đã ướp rất nhiều thức ăn trong đấy, hai bữa lấy món khác nhau ăn, đủ cho chúng ta ăn cả một mùa đông.”
“Ừm.”
Nghe Từ Đế nói liên ti tù tì, dáng vẻ sinh hoạt thật thà, Tử Thanh nhìn cô nàng, chợt thấy sống cuộc sống như vậy chưa chắc không phải chuyện tốt.
Đợi cháo nấu xong, giúp Từ Đế múc ra, Tử Thanh lại đi lấy ít dưa muối trong vại ra dọn lên bàn, sau đó mới về phòng nhỏ, lôi mớ vàng thỏi Hoắc Khứ Bệnh cho mình ra đếm, cầm mười thỏi ra khỏi phòng, giao tận tay Từ Đế.
“Chị dâu, mấy thứ này chị cầm đi, xem làm gì thì làm, phụ vào sinh hoạt trong nhà cũng được, dùng vào y quán cũng đều được.”
Thấy nhiều vàng thỏi một lúc vậy, Từ Đế giật nảy: “Cái này, cái này, cái này…đều là Tướng quân đưa cho cô à? Đúng là người có tiền, ra tay rộng rãi ghê thật!”
Tử Thanh hơi xấu hổ: “Chị dâu cất kỹ là được.”
“Phải cất kỹ, đúng là phải cất kỹ, nhưng… cất chỗ nào mới được đây?” Từ Đế bưng đống vàng loay hoay khắp bếp, lúc thì định dúi vào vại rau muối, lúc thì tính nhét vào trong lòng bếp, hồi nữa thì ngẩng lên ngắm nghía kĩ chỗ xà nhà.
“Chị dâu, chị sao thế?” Tử Thanh ngạc nhiên.
“Xuỵt! Nhiều vàng thế này, chúng ta phải cất thật kỹ, không thể để lộ tiếng gió ra ngoài.”
Từ Đế nghĩ mãi, cũng không nghĩ ra chỗ nào cho được cả, mới giấu mớ vàng thỏi trong tay áo, vội chạy vào buồng trong, mãi lâu không thấy ra, chắc là đang phát rầu trong đó luôn rồi.
Tử Thanh cũng không gọi nàng ta, thong thả quét dọn sân trong, trong sân có trồng một gốc ngân hạnh, lá cây đã ngả vàng, rụng rất nhiều trên mặt đất, cô tỉ mỉ quét toàn bộ lá rơi.
Lá cây vẫn tiếp tục rơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT