Mọi người đều nói anh là một người đàn ông ưu tú, vừa chững chạc vừa đáng tin, vừa phong độ, lại tài giỏi.
Cô thật muốn chạy tới trước mặt hỏ, hỏi xem ai đã khen anh ta như thế.
Họ có thấy cảnh anh đang dày mặt vô sỉ trước cô chưa?
“Bà xã, một chút nữa thôi. Thật đấy!”
Hạ Dương đầu đầy vạch đen không thương tiếc đạp một phát, tên lưu manh nào đó liền bị đuổi ra khỏi phòng. Cô trùm chăn oán hận bản thân quá dễ dãi mới bị tên già này lừa mất. Chỉ tiếc hối hận cũng muộn rồi.