Mái nhà là sân thượng, trên sân thượng là hồ chứa nước có tồn kho vô hạn, không bao giờ lo lắng sẽ sài hết nước.

"Ta hiểu, cảm ơn bà chủ hướng dẫn, chúng ta sẽ không làm phiền người dẫn đường." Cô gái mặc đồ màu hồng phấn kéo thanh niên mặc đồ đen đi về phía cầu thang.

Lúc này, người đàn ông phong trần mệt mỏi kia cũng đi vào sảnh của khách sạn.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn trang trí xa hoa của khách sạn, ánh mắt lộ ra vẻ chấn động.

Không hổ là khách sạn của thần nhân.

Sàn nhà trong quán có màu trà, bằng phẳng bóng loáng giống như mặt kính, phản xạ lại ánh đèn từ các nơi chiếu tới.

Lại nhìn về phía trước, chỉ thấy phía trên trần treo một chùm pha lê rất lớn, nhìn qua giống như một gốc cây bằng vàng có những chiếc lá pha lê, trải dài gần nửa trần nhà và tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Ngoài chùm pha lê này ra, trên trần nhà còn được khảm những viên ngôi sao nhỏ, chúng đều tỏa ra ánh sáng màu cam chiếu rọi lên sàn nhà, trông rất đẹp.

Nhìn sảnh lớn xa hoa của khách sạn, đặc biệt là chùm pha lê sáng rực rỡ kia, hồi lâu sau hắn vẫn không thể rời mắt được.

Cho dù khách sạn này có thể mang đến nguy hiểm, nhưng đúng như lời nói của cô nương kia, khách sạn thần bí này cũng có thể là một cơ duyên.

Cũng như câu nói, phú quý hiểm trung cầu, hắn là một người yêu thích sự mạo hiểm, sao có thể không tới đây thử một lần cơ chứ?

Cho dù cuối cùng không có cơ duyên gì cả, nhưng với trang trí giống như cung điện pha lê này thì cũng hoàn toàn xứng đáng.

Người đàn ông mặc áo xám tên là Vạn Thiên Tinh, cảnh giới tu vi là Hậu Thiên cấp 9, là anh hùng độc hành có chút danh tiếng trên giang hồ, có một tay đao pháp rất tuyệt.

Hắn kiếm sống chủ yếu nhờ vào nhận giải treo thưởng, cuộc sống thường ngày cũng khá rộng rãi. Đối với hắn, một lượng bạc chỉ là một giọt mưa phùn mà thôi.

Mấy ngày nay hắn đang đuổi bắt một tên hái hoa tặc, vốn dĩ cũng đang trọ ở một khách đếm trong huyện Trường Lăng, không ngờ lại phát hiện ra khách sạn thần bí này, nên lập tức quyết định đổi nơi ở mới.

Vạn Thiên Tinh đi đến trước quầy, lấy bạc ra, một hơi thanh toán ba ngày trọ.

"Số phòng 204, ba ngày." Phong Nguyên Ninh đưa thanh bạc và thẻ phòng cho hắn.

Sau khi nhận thanh bạc và thẻ phòng, Vạn Thiên Tinh không khỏi ngẩn ngơ một chút.

Khách sạn này đúng là thần thông quảng đại, cầm thẻ phòng là có thể biết cách sử dụng của nó, thật quá thần kỳ,

Vạn Thiên Tinh sững sờ một lúc mới xoay người đi về phía cầu thang, theo cầu thang đi lên lầu hai, từ hành lang đi thẳng một đường đến trước cửa phòng 204.

Quẹt thẻ lên cửa phòng một cái, cánh cửa lập tức mở ra, hắn mở cửa đi vào bên trong.

Sao sánh với sảnh lớn rực rỡ huy hàng, phòng cho khách trông có vẻ mộc mạc hơn rất nhiều, nhưng lại có loại cảm giác ấm áp và tĩnh lặng.

Vạn Thiên Tinh vừa đi vào phòng đã nhận được một số tin tức, biết cách sử dụng và bày biện của đồ vật trong phòng, ví dụ như cái nút trên tường, đèn trên bàn.

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, không thể không kinh ngạc cảm thán.

Mặt tường đối diện với cửa phòng bị cửa sổ lưu li sát đất chiếm hơn phân nửa, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu xạ vào trong, soi sáng khắp phòng, làm người ta cảm thấy có chút oi bức.

Hắn đi đến trước cửa sổ lưu li sát đất kia, không cần mở cửa sổ cũng có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài.

Nhưng hắn nhớ rất rõ ràng, vừa rồi lúc ở bên ngoài khách sạn, hắn hoàn toàn không thể xuyên thấu qua lớp cửa sổ để nhìn thấy cảnh tượng bên trong khách sạn, thiết nghĩ có lẽ đây chính là điểm thần kỳ của cửa lưu li này.

Nhìn từ bên ngoài thì cửa lưu li là mặt gương có thể soi bóng người, nhìn từ bên trong thì nó lại hoàn toàn trong suốt, là một nơi để ngắm cảnh.

Vạn Thiên Tinh bật đèn trong phòng lên, kéo bức màn dày nặng lại, ngăn chặn ánh nắng mặt trời chói chang ở bên ngoài.

Hắn cảm thấy có chút nóng và khát nước, nên lấy một cái ly giấy ở trên bàn và đi đến chỗ máy lọc nước rót một ly nước lạnh, sau đó một hơi uống hết.

Nước này thế mà lại rất ngon ngọt, đồng thời còn mang đến cảm giác mát lạnh.

Sau khi uống xong, hắn chỉ cảm thấy tinh thần dâng cao, cả người thanh tỉnh hơn vài phần, cũng tràn đầy lực lượng.

Sợ là chỉ có thần nhân mới có thể hưởng dụng nước suối thần này đi?

Ngay cả nước cũng ngon ngọt như vậy, vậy thì loại mì tỏa ra mùi thơm lạ lùng kia sẽ ngon đến mức nào?

Vạn Thiên Tinh rất là mong chờ. Hắn ở trong phòng nhìn tới nhìn lui, sau đó đi vào phòng vệ sinh được ngăn cách bởi một cánh cửa lưu li.

Đi vào gian bồn rửa tay ở bên ngoài, bất ngờ hắn nhìn thấy một mặt gương thật lớn, nhất thời không khỏi giật mình khiếp sợ.

Mặt gương này rõ quá, trên đời này thế nhưng có chiếc gương rõ ràng như vậy sao?

Gương rất lớn, có thể soi được hơn nửa người của hắn. Không hiểu sao hắn bỗng có cảm giác như linh hồn bị hút vào bên trong.

Đây là lần đầu tin hắn nhìn thấy hình dáng của mình rõ ràng đến như vậy, thậm chí còn có thể thấy rõ từng sợi tóc và chòm râu.

Hắn nhìn thấy trong ánh mắt của mình lộ ra vẻ kinh ngạc, cả người sợ đến mức suýt chút nữa đã nhảy dựng lên tại chỗ, hiển nhiên đây là dáng vẻ người nhà quê mới vào thành.

Hắn vội vàng ổn định lại nỗi lòng, chuyển mắt sang nơi khác thì thấy được sữa tắm, nước rửa tay, sữa rửa mặt, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn lông, lược..

Nhìn thấy mỗi một vật dụng là hắn sẽ tự động biết cách sử dụng của vật dụng đó. Sữa tắm dùng để tắm rửa, giúp tắm rửa thêm sạch sẽ hơn; nước rửa tay dùng để rửa tay..

Hắn không thể không tấm tắc bảo lạ, thần nhân thật tinh tế và chú ý, tiếc là với loại người thô lỗ như hắn thì có lẽ sẽ không sử dụng mấy thứ này nhiều.

Phía trên bồn rửa tay có một vòi nước, bên trái ghi 'Nóng', bên phải ghi 'Lạnh'.

Hắn mở vòi nước, dùng dòng nước trong lành rửa mặt, giải tỏa bớt cơn nóng bức, sau đó mở cửa lưu li đi vào bên trong.

Phòng bên trong là phòng vệ sinh, chỉ thấy phòng vệ sinh này vô cùng sạch sẽ, không hề có mùi lạ gì cả.

Nếu nơi này rộng hơn một chút, hắn cảm thấy mình có thể nằm xuống sàn này ngủ bất cứ lúc nào.

Thử nghĩ lúc hắn hành tẩu giang hồ, có nơi nào là chưa từng ngủ lại? Hắn từng ngủ lại trong sơn động bốc mùi hôi thối, từng ngủ lại ở một ngôi miếu dột nát, đương nhiên hắn cũng từng ngủ lại trong phòng chữ thiên của những khách điếm tốt nhất..

Hắn dám đảm bảo, phòng vệ sinh này còn sạch sẽ hơn phòng chư thiên của mấy khách điếm kia. Thậm chí sạch sẽ đến mức hắn ngại phải đi vệ sinh ở chỗ này.

Hắn không thể không xây dựng tâm lý ở trong lòng trước, sau đó mới căng chặt da đầu cởi quần đi vệ sinh ở chỗ này.

Một lát sau.

Rất nhanh hắn đã giải quyết xong nỗi buồn, bồn cầu xả nước tự động như là cảm ứng được mình bị bẩn, đột nhiên vang lên tiếng nước xôn xao.

Nước tiểu hắn vừa xả ra đã bị dòng nước cuốn trôi, bồn cầu lại sạch sẽ trở lại.

Vạn Thiên Tinh: "..."

Nhanh quá! Sao lại nhanh như vậy?

Bồn cầu xả nước tự động mà thần nhân tạo ra đúng là không tầm thường.

Hắn vừa đi ngoài xong là cái bồn cầu này đã lập tức cảm ứng được, dùng nước cuốn trôi chất bài tiết đi, thật sự quá kỳ diệu.

Đi vệ sinh xong, hắn lại đi đến bên mép giường thử một chút. Chiếc giường này thế nhưng vô cùng mềm mại, hắn vừa nằm xuống là lập tức chìm vào trong đó, thoải mái đến mức không muốn đứng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play