Đây là một thành nhỏ tương đối phồn hoa, xung quanh là non xanh nước biết, Y Cốc nổi tiếng cũng ở trong sơn cốc gần đây. Thường xuyên có người không ngại đường xa tới đây tìm thầy chữa bệnh, chỉ vì tìm kiếm một hy vọng sống.
Buổi sáng, ánh nắng gay gắt, khắp trời đất nóng như lò nung, người ngựa lui tới đều chảy mồ hôi như mưa.
Có người nông dân khiêng gánh, khua xe bò, có thương đội đi làm ăn buôn bán, cũng có võ giả đeo đao đeo kiếm..
Mà ở gần cửa thành phía nam, không ngờ nơi đó lại có một tòa nhà hai tầng màu trắng không phù hợp với hoàn cảnh nơi đây.
Trên cổng ngôi nhà màu trắng có ghi bốn chữ 'Khách sạn Tiên Viên'.
Trong sảnh của khách sạn.
Phong Nguyên Ninh đang ngồi thở ngắn than dài ở sau quầy, cô xuyên qua lớp cửa kính của khách sạn nhìn ra bên ngoài, từ tối hôm qua đến bây giờ chưa có một vị khách nào bước vào quán, không có một ai!
Rõ ràng địa điểm cô chọn có lưu lượng người khác lớn, ở bên cạnh ngã tư đường của huyện thành, nhưng lại không có ai dám bước vào khách sạn này của cô.
Cô thừa nhận, đúng là khách sạn của cô xuất hiện có chút ly kỳ.
Nhưng cô cũng không có cách nào khác, ngay từ đầu cô cũng không ngờ tối hôm qua vừa chọn cửa hàng là hệ thống lập tức xây dựng xong khách sạn trong nháy mắt.
Lúc đó cô cũng sợ ngây người có được hay không? Việc đã rồi nên cô cũng chỉ có thể chấp nhận hiện thực thôi.
Khách sạn nghiêng về phong cách kiến trúc Châu Âu hiện đại, đúng là không hợp với thể giới cổ đại này.
Nhưng trên thực tế, nơi này thật sự chỉ là một khách sạn hết sức bình thường, những người dị giới này đâu cần phải sợ như sợ cọp như vậy.
Thật ra hệ thống cung cấp khách sạn cũng rất là đơn sơ, chẳng những không có nhà ăn mà còn chỉ có hai tầng lầu, cũng không khoa trương đến mức lập tức xây tòa lầu mấy chục tầng.
Nhưng dù là như vậy, một tòa nhà hai tầng cũng đủ làm đám người dị giới kia sợ đến mức không dám đi vào.
Ôi.
Hôm nay cô cố ý thức dậy thật sớm, sáu giờ sáng đã hưng phấn và mong chờ mà rời giường, chờ đám người dị giới kia kinh ngạc cảm thán đi vào khách sạn của cô.
Nhưng hiện thực lại vô tình cho cô một cái tát. Cô ngồi thẫn thờ thật lâu giống như con ngốc, chỉ để nhìn dòng người bên ngoài đi tới đi lui, nhưng lại không có ai dám đi vào, thậm chí còn không có một câu hỏi thăm nào.
Cô mở giao diện hệ thống khách sạn ra xem, chỉ thấy trang đầu trong hệ thống khách sạn thể hiện thông tin cá nhân của cô, còn có thể một hệ thống quản lý khách sạn như trong trò chơi.
Ký chủ: Phong Nguyên Ninh.
Cảnh giới: Người phàm.
Tài khoản: Vàng: 3, Bạc: 0, Đồng (Văn tiền): 0. (Đơn vị đếm: Lượng)
Tên khách sạn: Khách sạn Tiên Viên. (Cấp 1)
Điều kiện thăng cấp khách sạn: Chiêu đãi khách: 0/50, hoàn thành nhiệm vụ: 0/3.
Đặc hiệu của khách sạn: Vầng sáng vô địch. (Trong phạm vi của khách sạn, chủ quán và khách sạn có được vầng sáng vô địch)
Nhiệm vụ: Trong 3 ngày, tiếp đón ba vị khách vào ở (0/3), Khen thưởng máy bán hàng tự động (Tất cả ngăn đều có tồn kho vô hạn)
[Chủ quán cần biết: Định giá hàng hóa, phòng ở không được thấp hơn giá kiến nghị của hệ thống.]
Ba lượng vàng này là tài sản cá nhân cô mang theo trước khi xuyên không, không có liên quan đến hệ thống, cũng có thể xem là cô tự chuẩn bị vốn ban đầu.
Theo giới thiệu của hệ thống, cái hệ thống này là do chúng tiên ở tiên vực sáng tạo ra, là sự kết hợp giữa tiên thuật và khoa học kỹ thuật, đồng thời còn là một bản thí nghiệm chưa thành thục.
Hệ thống nói, chỉ cần cô từng bước hoàn thành thí nghiệm của hệ thống thì có khi trong tương lai cô sẽ có cơ hội được danh ngạch thành tiên.
Danh ngạch thành tiên? Phong Nguyên Ninh không quá tin tưởng chuyện này, ở thời đại này có sản phẩm nhà nào là không vẽ bánh nướng lớn đâu?
Điều làm cô vui mừng chính là cuối cùng cô đã không cần tiếp tục bị ông chủ áp bức đến chết, cuối cùng cũng có thể ăn ngon uống tốt, hạnh phúc vui sướng vượt qua quãng đời còn lại.
Vì thí nghiệm hệ thống khách sạn này, cô đã chọn thế giới chủ đạo là võ hiệp trong mấy lựa chọn mà hệ thống cung cấp.
Ai bảo Phong Nguyên Ninh cô sống trong một thế vô ma làm gì? Theo lời của hệ thống, ở thế giới vô ma, hệ thống khách sạn sẽ có một số công năng không thể mở ra, ngoài cách xuyên không đến một thế giới khác ra, cô không còn lựa chọn nào khác.
May mắn cô là trẻ mồ côi, độc thân từ bụng mẹ, cũng không có đặc biệt để ý người nào, chỉ cần cho cô cơ hội chuẩn bị trước là được, xuyên không thì xuyên không thôi.
Trước khi xuyên không.
Cô đặc biệt đi dạo tiệm vàng và siêu thị, tiêu hết toàn bộ của tích góp của mình. Mang theo 150g vàng, các loại vật dụng hằng ngày, đồ ăn vặt, mì ăn liền..
Cô còn đặc biệt thay một bộ Hán phục, còn tỉ mỉ trang điểm kiểu mặt mộc cho bản thân.
Sau đó cô xuyên không.
Cô mặc bộ Hán phục xinh đẹp, vẫn giữ lớp trang điểm, nhưng vì hệ thống xây dựng xong khách sạn trong tích tắc mà phải lạnh lẽo ngồi đây.
Bên ngoài khách sạn vô cùng náo nhiệt, nhưng lại không có một ai đi vào trong hỏi thăm, rõ ràng khách sạn tốt như vậy, rõ ràng lưu lượng người cao như vậy, thế nhưng không một ai thử đi vào!
Ôi! Có lẽ để hoàn thành nhiệm vụ này, cô cần phải nghĩ ra cách khác.
Cô quay lại phòng 201, lấy ra cái chén mang theo khi xuyên không, lại lấy gói mì ăn liền mình mua trước khi xuyên không ra, chế mì, đợi mì nở, cô xé hai bao thịt bò bằm bỏ vào trong.
Cô ngửi được mùi thơm nồng nàn của tô mì ăn liền bò bằm xào ớt cay.
Ọe.
Tối hôm qua, sau khi cô xuyên không tới đây, cô cũng ăn mì ăn liền, bây giờ còn phải tiếp tục ăn mì ăn liền nữa, thật là quá thảm.
Nhưng mà cô không dám đi ra ngoài ăn, lỡ như bị hạ độc thì phải làm sao đây? Lỡ như đi ra ngoài gặp nguy hiểm thì phải làm sao đây?
Cô chỉ có thể chịu đựng khó chịu và ăn mì ăn liền.
Phong Nguyên Ninh hít sâu một hơi, bưng chén mì bò xào ớt cay lên, đóng cửa phòng 201 lại, đi thẳng một đường quay trở lại đại sảnh, đẩy cửa kính ra ngồi xuống trước cửa lớn.
Không chịu vào đúng không? Cô quyết định phong độc dụ bắt đám người dị giới rụt rè nhát gan không chịu vào này!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT