Lăng Cảnh và Mao Nghĩa, người hầu của Thần Vương cũng vội vàng đuổi kịp.

Lăng Cảnh nói: "Cảm tạ công ơn của chủ tiệm."

Người hầu Mao Nghĩa của Thần Vương nói: "Cảm ta công ơn của chủ tiệm."

Tống Ngọc Loan suy nghĩ một chút, nói: "Cảm ta công ơn của chủ tiệm. Chủ tiệm, ta đã hiểu rõ nổi khổ tâm của ngài, chỉ dạy bằng miệng đúng là không bằng tự thể nghiệm, vừa rồi ngài từ chối là đúng."

Đương nhiên, chủ tiệm không muốn mở miệng chỉ dạy bọn họ, ước chừng cũng có một phần lý do là ngại phiền phức.

Thử nghĩ một khi nói ra lời này, lỡ như có nhiều người đến cầu xin chủ tiệm chỉ thì phải làm sao, chẳng phải chủ tiệm sẽ rất phiền hay sao?

"..."

Được rồi, ngươi thích nghĩ như thế nào thì nghĩ như vậy đi, Phong Nguyên Ninh nói: "Các ngươi có thể cho ta mượn một ít công pháp xem thử có được không?"

Không có công pháp thì cô cũng khôbg có cách nào tu luyện.

Làm cô trơ mắt nhìn mấy võ nhân được lợi từ đình viện theo chủ đề, còn cô thì bởi vì không thể luyện công nên chỉ có thể trông mong nhìn, như vậy thật sự quá thảm.

Đình viện theo chủ đề cũng không có công pháp kèm theo, muốn vớt được công pháp, vậy cô chỉ có thể mượn của những người này.

Tống Ngọc Loan lộ vẻ mặt ngạc nhiên và vui mừng nói: "Đương nhiên có thể, ngài là muốn càng thêm hiểu rõ về tu hành võ đạo đúng không? Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng hết khả năng của mình thu thập nhiều công pháp."

Lúc trước chủ tiệm chưa từng nghiên cứu luyện tập võ đạo đã có thể chỉ dạy một ít. Nếu bây giờ chủ tiệm bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu, vậy chắc chắn có thể chỉ dạy cho bọn họ tốt hơn.

Trong tương lai bọn họ sẽ được phước.

Bạch Hạo Ca cũng nói: "Vừa lúc trong nhà tại hạ cất chứa không ít công pháp, có lẽ có thể góp một ít sức lực nhỏ bé giúp chủ tiệm."

Tống Ngọc Loan không cam lòng yếu thế, nói: "Kiếm Sơn cũng cất chứa không ít công pháp, ta lập tức viết thư bấm báo cho gia sư, xin bà ấy nhanh chóng gửi nhiều công pháp đến đây."

"Vậy ta chờ tin tức tốt của các ngươi, ta đi trước, các ngươi từ từ chơi đi." Phong Nguyên Ninh vừa lòng xoay người rời đi.

Cô sẽ không có ý định nói cô không phải muốn xem những công pháp đó, mà là muốn chọn một cuốn công pháp trong số đó để tu luyện.

Còn nguyên nhân vì sao cô không nói, đương nhiên là vì đề phòng bọn họ, tránh cho những người này âm thầm choư xấu, tạo muốn cuốn công pháp giả bảo cô tu luyện, mưu hại tính mạng của cô.

Vừa đi, nàng vừa xem xét giao diện giả thuyết của hệ thống.

Điều kiện thăng cấp khách sạn: Chiêu đã 31/50 khách, hoàn thành nhiệm vụ 3/3.

Chủ đề đinh viện "Công viên suối phun", đợt trãi nghiệm 5/50 người.

Trong lúc cô dẫn dắt những người này đến hậu viện trãi nghiệm, khách sạn đã chiêu đãi thêm một vị khách, chắc chắn đây là tùy tùng cuối cùng của Quách Dịch Đường cống hiến.

Sau khi Phong Nguyên Ninh đi xa, Bạch Hạo Ca bỗng nhiên nói với Lư Hiền: "Việc tu luyện tạm thời không vội, mặc dù vừa rồi chủ tiệm không truy cứu, nhưng mà ngươi không thể không nhận lỗi. Nếu chủ tiêmh cố ý thu thập công pháp, vậy thì ngươi tự mình đi một chuyến làm việc này để tỏ lòng chân thành đi."

"Vâng." Lư Hiền cáo từ rồi rời đi.

"Đi, chúng ta đi thử những thứ khác xem, bắt đầu từ bao cát đi." Tống Ngọc Loan lập tức giữ chặt Lăng Cảnh, vô cùng hưng phấn rời khỏi khu vực này.

Trong khu vực này chỉ có một mảng lớn cọc hoa mai và máy chạy bộ, bao cát, tạ tay và tạ chắc là ở nơi khác.

Hai người đi thẳng đến khu vực bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy bao cát giống như lời nói của chủ tiệm.

Những bao cát này được treo trên một mảng lưới sắt lớn, hình thành một rừng bao cát.

"Mau thử xem." Tống Ngọc Loan chờ mong đẩy Lăng Cảnh một phen.

Lăng Cảnh do dự một chút, không có vội vã đi qua đó: "Sư muội, muội thật sự muốn viết thư cho Sơn Chủ, nói bà ấy gửi một đám công pháp đến đây? Chỉ e Sơn Chủ sẽ không tin đâu? Cho dù tin, rất có khả năng bà ấy sẽ không đồng ý truyền công pháp ra ngoài."

"Việc này huynh yên tâm đi, muội sẽ cố gắng thuyết phục sư phụ tự mình lại đây xem xét tình huống, huynh còn không mau đi thử nghiệm công dụng của bao cát đi? Như vậy muội mới có thể viết thư rõ ràng và chi tiết hơn."

"Được rồi." Lăng Cảnh nhanh chóng rút kiếm ra, tung người nhảy dựng lên, nhanh chóng xông ra ngoài như mũi tên nhọn rời cung, một kiếm đâm vào một bao cát trong số đó.

Nhưng mà bao cát thế mà lại cứng rắng giống như thiết, một kiếm này của hắn ta thế mà lại không đâm thủng một bao cát nào cả, chỉ là đánh những bao cát bị đánh trúng bay lên cao.

Bất chợt, bao cát ở hai bên sườn hắn không gió tự động, giống như thiết quyền đánh về hướng hắn.

Lăng Cảnh vội vàng ở tại chỗ xoay người một cái, thanh kiếm xoay chuyển như tia chớp, lậo tức xé rách một bao cát.

Mà đây chỉ mới là bắt đầu.

Sau đó lực của và tốc độ của bao cát đều dần dần tăng lên.

Gần như mỗi một lần, những bao cát này đều có thể nhìn thấy rõ sơ hở của hắn, gãi đúng chỗ ngứa, như bóng với hình mà bức ép hắn, ép cho hắn không thể không tập trung hết tất cả tinh thần của mình, không ngừng biến hóa chiêu kiếm đánh trả và đỡ đòn.

Lăng Cảnh chỉ cảm thấy giống như đang thật sự đọ chiêu với một người chân thật.

Mà người này lần nảo cũng đều tàn nhẫn và chuẩn xác, vững vàng bắt lấy điểm yếu của hắn. Nếu như giao chiến với một đối thủ như vậy trong thời gian dài, không cần nghĩ cũng biết có lợi như thế nào.

Chưa đến mười lăm phút, cuối cùng hắn cũng không ngăn cản được nữa, bị một bao cát trong số đó đánh trúng, lập tức bị đánh bay ra khỏi khu vực, ngã xuống trên mặt cỏ.

"Sư huynh, huynh không sao chứ?" Tống Ngọc Loan vội vàng tiến lên xem xét tình hình của hắn.

Lăng Cảnh nằm trên cỏ, lắc đầu: "Không có việc gì, chỉ là có chút mệt mỏi, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi."

Trận chiến này thật sự tiêu hao quá nhiều tinh thần.

Sau khi đánh xong, ngẫm lại cảnh vừa rồi, bỗng nhiên hắn mơ hồ cảm nhận được điều không đúng.

Vừa rồi lúc hắn luyện tập với bao cát, mặc èu hắn biết chắc chắn bao cát sẽ không tổn thương hắn, cùng bao cát đối luyện thời điểm, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm nhận được cảm giác đè ép rất mãnh liệt, không khống chế được mà ép mình đến trạng thái cực hạn nhất.

Hiện tại hồi tưởng lên, lúc trước ở cọc hoa mai, hình như tình hình lúc đó cũng là như vậy.

Chỉ là lúc đó hắn không có nghĩ lại, chỉ một lòng muốn thể hiện thật tốt để tránh cho sư muội cảm thấy thất vọng về hắn.

Giờ nghĩ lại, đáy lòng hắn không nhịn được mà kích động.

Một đối thủ có thể nắm chắc đúng mực, đồng thời còn có thể ép hắn đến cực hạn như vậy thật sự có lợi ích rất lớn đối với hắn.

Chỉ cần kiên trì một thời gian, thực lực của hắn nhất định sẽ tăng lên đáng kể!

Đến lúc đó, cho dù sư muội khôi phục võ công cũng sẽ không có người dám nói hắn không xứng với sư muội.

Đúng rồi, vừa lúc hắn có thể mượn việc này tránh né mì gà kia, hắn quyết định từ hôm nay trở đi sẽ trường kỳ ở lại hậu viện chăm chỉ tu luyện.

"Vậy huynh nghỉ ngơi một chút trước đi, muội đi thử tạ tay và tạ ở bên kia một chút." Tống Ngọc Loan đi đến bên một đống tạ tay, lập tức nhận được một đoạn tin tức, biết cách sử dụng tạ tay này.

Nàng ngồi xổm xuống, một tay cầm một tạ tay, thử nhấc lên.

Chủ tiệm nói tạ tay và tạ có thể luyện lực cánh tay, nhưng mà tạ tay và tạ này thoạt nhìn có vẻ không nặng lắn, thật sự có thể có tác dụng với người tập võ sao? Nàng cầm tạ tay lên, không ngờ lại phát hiện tạ tay này còn nặng hơn tưởng tượng của nàng một chút. Rõ ràng trông nó rất nhỏ gọn, thế mà nàng phải dùng sức lực của chín trâu hai hổ mới có thể miễn cưỡng nhấc hai cái tạ tay lên.

Mà khi nàng thử đứng lên giơ tạ tay lên, không biết có phải ảo giác của nàng hay không, hình như tạ tay đã biến thành nhẹ hơn một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play