Mua sắm và bỏ vào túi xong, nàng ta quay người lại thì thấy lại có ba người đi đến và đứng ở cách đó không xa từ bao giờ, cầm đầu chính là một thiếu niên tuấn tú.
Đây không phải.. Đây không phải là con trai duy nhất của Quách thần y Y Cốc sao? Hình như tên là Quách Dịch Đường, bình thường hắn rất hay chạy vào huyện thành, đại đa số người trong huyện thành đều biết hắn.
Nhưng mà so sánh với danh tiếng của Quách thần y, Quách Dịch Đường hơi bình thường một chút, hắn luôn dẫn theo hai tùy tùng đi chơi bời lêu lổng, vừa không nghiêm túc học võ. Vừa không nghiêm túc học y.
May mắn là hắn không có ham mê bất lương, chỉ đặc biệt thích ăn ăn uống uống.
Người phụ nữ mặt tròn nhìn thấy hắn thì ngẩn người, chợt nghĩ đến cái gì đó, nàng ta vội vàng cúi đầu chạy ra khỏi khách sạn, liều mạng chạy nhanh về phía cổng thành ở phía trước.
Chắc chắn hắn cũng đi vào khách sạn này, chờ hắn phát hiện khách sạn này đột nhiên giới hạn hạn mua sắm, có khi nào hắn mạnh mẽ cướp đoạt đột vật trong tay nàng ta không?
Đề phòng bị cướp đoạt, nàng ta vẫn nên nhanh chóng bỏ chạy.
Quách Dịch Đường: "..."
Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác tránh như rắn rết, Thật sự.. Thật sự quá khó hiểu.
Đến mức nhìn thấy hắn là bỏ chạy như vậy sao?
Từ trước đến nay cách hành sử và tố chất của hắn rất tốt đẹp, chưa từng làm việc cướp đoạt dân nữ. Cho dù hắn muốn cướp đoạt dân nữ thì cũng không có khả năng ra tay với một phụ nhân lớn tuổi như vậy, phụ nhân này thật là không tự hiểu.
Quách Dịch Đường lắc đầu, đi về hướng máy bán hàng tự động kia.
Vốn dĩ hắn cũng không định đến sớm như vậy, đều tại cha mẹ không có lương tâm kia của hắn, bọn họ cố ý nhem thèm hắn, sau đó thế mà lại không chia cho hắn ăn!
Quá đáng nhất là buổi sáng hôm nay, chân trước cha hắn vừa tỏ ý khinh thường hắn, thành công thuyết phục hắn từ bỏ món ăn ngon của khách sạn, sau lưng lại giấu hắn đi khách sạn Tiên Viên, một mình ăn hết món ăn ngon, hoàn toàn không nhớ đến đứa con trai là hắn.
Làm hắn đến bây giờ còn chưa nếm thử món ăn ngon nghe nói là mỹ vị cực phẩm của nhân gian.
Hắn hối, hắn hận, hắn hận không thể cho mình một cái tát.
Rốt cuộc lúc trước hắn do dự cái gì? Cha hắn nói đúng, chủ tiệm người ta thần thông quảng đại như vậy, có cần mưu hại một người bình thường như hắn không?
Quách Dịch Đường lại gần máy bán hàng tự động, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Mỗi ngày một người chỉ có thể mua sắm vật phẩm cùng loại?
Nhưng mà vừa rồi lúc hắn lại đây rõ ràng nhìn thấy tên gian thương lòng dạ hiểm độc ở khách điếm Minh thị kia mua sắm mấy xe đồ vật lớn, cuồn cuộn vận chuyển trở về.
Lúc tên gian thương lòng dạ hiểm độc kia nhìn thấy hắn còn trêu ghẹo nói: "Ồ, Quách công tử, ngươi cũng đến khách sạn kia đúng không? Vừa lúc ở chỗ tôi nhập vào không ít hàng hóa, hoan nghênh lần sau ghé thăm bổn tiệm."
Lúc đó hắn khinh thường trả lời: "Phi, ông nghĩ ta bị ngốc sao? Chờ bị ông chém à?"
Nghe được lời nói của hắn, tên gian thương lòng dạ hiểm độc kia cũng không phản bác lại, chỉ bày ra vẻ mặt thần bí, cười mà không nói.
Lúc này, Quách Dịch Đường đột nhiên hiểu ra.
Chỉ sợ tên gian thương lòng dạ hiểm độc kia đã biết khách sạn này giới hạn mua sắm, cho nên lúc nhìn thấy hắn mới nói ra những lời nói như vậy.
Đột nhiên Quách Dịch Đường muốn hộc máu.
Hắn hận thời gian không quay ngược về quá khứ, đánh bản thân trong quá bị úng đầu kia một trận.
Có lẽ đây là tự làm tự chịu?
Rõ ràng hắn có thể đi vào phòng cho khách nghe nói vô cùng thần kỳ, nhưng bởi vì do dự nên hắn đã bỏ lỡ cơ hội này.
Rõ ràng hắn có cơ hội mua sắm rất nhiều đồ ăn ngon trong một lần, nhưng hắn lại vì do dự mà bỏ lỡ cơ hội này.
Hắn thế mà lại năm lần bảy lượt bỏ qua cơ hội tốt, trên đời này con ai ngu ngốc hơn hắn không?
Vẻ mặt của hắn như đưa đám, mua sắm ba vật phẩm của mỗi loại thức ăn có thể mua sắm được, tất cả đều bỏ vào cái túi luôn mang theo bên người.
Hắn cũng không dám lại có thành kiến với đồ ăn chay, không quan tâm lúc trước có thích hay không, hiện tại hắn đều mua sắm toàn bộ.
Sau khi mua sắm xong, hắn đưa túi này cho một tùy tùng, dặn dò bọn họ tiếp tục mua sắm, sau đó đi vào đại sảnh khách sạn Tiên Viên.
Không ngờ lại nhìn thấy có không ít người tụ tập trong đại sảnh, chủ tiệm cũng cùng những người này đi về phía một cánh cửa, mà cảnh cửa này vừa lúc đối diện với cửa khách sạn.
Quách Dịch Đường vội vàng bước lên: "Chủ tiệm!" Lại nhìn thấy Thần Vương Bạch Hạo Ca, hắn do dự một chút mới nói: "Bạch đại ca."
Bạch Hạo Ca khẽ gật đầu cười: "Chúng ta dự đi đinh vào hậu hoa viên tham quan một chút, ngươi muốn đi cùng không?"
Giờ này phút này, ngoại trừ đao khách sáo xam, Vạn Thiên Tinh ở phòng 204 còn chưa trở về ra, tất cả khách hàng ở phòng 202, 203 đều được Phong Nguyên Ninh mời, dự định đi đến hậu hoa viên của khách sạn thể nghiệm một chút.
Đôi mắt của Quách Dịch Đường sáng rực lên: "Muốn, muốn."
Đại sảnh khách sạn đã sa hoa rực rỡ như vậy thì hậu hoa viên cho người ta ngắm cảnh sẽ như thế nào? Chắc chắn là đẹp không sao tả xiết giống như tiên cảnh?
Phong Nguyên Ninh mở giao diện giả thuyết của hệ thống ra nhìn thoáng qua.
Điều kiện thăng cấp khách sạn: Chiêu đãi khách hàng (30/50), hoàn thành nhiệm vụ (3/3).
Ồ, chỉ còn thiếu 20 khách nữa là hoàn thành.
Trong lòng cô không khỏi có chút vui vẻ.
Sau khi thực thi chính sách giới hạn mua sắm, lượng khách chiêu đãi đã tăng thêm tám người, xem ra hiệu quả thật sự rất tốt.
Mặc dù không có thực hiện chính sách giới hạn mua sắm ngay từ đầu, khiến nhiệm vụ thứ hai của cô tiêu tốn thời gian khá lâu, nhưng mà cũng bởi vì đại đa số khách hàng đều mua sắm với số lượng rất lớn, hiệu quả lan truyền cũng vô cùng nổi bật.
Chỉ cần càng nhiều người đến thử nghiệm sản phẩm của khách sạn, chờ danh tiếng của khách sạn dần dần lan truyền và lên men, xem như đã xây dựng được một nền móng tốt đẹp và vững chắc.
Sau đó cô chỉ cần chờ đợi hiệu ứng quả cầu tuyết này phát uy là được.
Phong Nguyên Ninh đóng cửa giao diện hệ thống, ho nhẹ một tiếng, nói với Quách Dịch Đường: "Xin lỗi, quy định của bổn tiệm là sân sau chỉ có khách hàng ở lại mới có thể mở ra, chỉ có người cầm thẻ sử dụng thẻ phòng của mình quẹt thẻ đi vào."
Không phải cô có thành kiến gì với Quách Dịch Đường, mà là vốn dĩ cách cửa đi vào sân sau này có hạn chế, chỉ có người giữ thẻ phòng mới có thể quẹt thẻ đi vào.
Mà chủ đề đình viện "Suối phun công viên" là miễn phí mở ra với khách hàng ở lại, tạm thời có thể xem là phúc lợi đặc biệt của những khách hàng ở lại.
Thật ra vì có thể nhanh chóng mở khóa chủ đề đình viện mới, cô cũng rất muốn cho nhiều người đi vào sân sau dạo, nhưng mà đi vào sân sau có hạn chế như vậy, cô có cách nào đâu?
"!" Quách Dịch Đường chợt cảm thấy như sét đánh giữa trời quang.
Hắn càng hối hận hơn, hận không thể kéo bản thân trong quá khứ ra đánh chết.
Rõ ràng hắn có cơ hội đi vào khách sạn này, vì sao lúc đó hắn không nắm chắc cơ hội này chứ?
Tống Ngọc Loan cười tủm tỉm quan sát Quách Dịch Đường: "Ta nhớ ngươi, ngươi không phải là người đầu tiên lại gần chủ tiệm hay sao? Lúc đó vì sao ngươi không vào đây ở lại?"
Nàng ta nghe khách ở phòng 202 gọi Phong Nguyên Ninh là như vậy, nàng ta quyết định bắt đầu sửa lại cách xưng hô, nghe có vẻ độc đáo hơn, cũng càng có cảm giác tôn trọng.
Cách xưng hô bà chủ này đúng là có chút giống con buôn, sao có thể dùng từ này xưng hô với thế ngoại cao nhân như chủ tiệm chứ?
Quách Dịch Đường: "..."
Đại tỷ, làm người phải để lại chút tình cảm, giết người không đâm tim!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT