Bỗng nhiên chưởng quầy ngửi được mùi thơm càng nồng đậm hơn ở bên ngoài cửa hàng, còn nghe được tiếng ồn ào cảm thán của đám người:
"Nước lèo này thế mà lại có rất nhiều dầu màu đỏ, một hộp nước lèo như vậy, lại dùng nhiều dầu như vậy, thật sự quá xa xỉ."
"Rốt cuộc đây là nguyên liệu nấu ăn gì? Sao từ trước đến nay tôi chưa bao giờ được nhìn thấy?"
"Cái gì? Một hộp tự sôi như vậy mà chỉ có 40 văn tiền? Nhưng nó bỏ nhiều nguyên liệu như vậy, chẳng lẽ chủ nhân cửa hàng kia không sợ lỗ vốn sao?"
"Thơm quá đi, lão huynh ơi, ta xem chỗ của huynh còn bốn hộp, có thể bán cho ta một hộp không?"
Cuối cùng chưởng quầy cũng ngồi không yên, vội vàng chạy ra đại sảnh khách điếm, lấy chén đũa trong quán, xuyên qua đám người đi về hướng Quách Vũ Thạch: "Có thể chia cho kẻ hèn này một chút không? Vừa lúc trả tiền trà nước trong quán."
Các vị khách: "..."
Quách Vũ Thạch: "..."
Chưởng đỏ mặt, nói: "Chỉ cần một hai miếng là được rôi, cho ta nếm thử mùi vị là được. Nếu hương vị thật sự không tồi nói, nói không chừng bọn tiệm sẽ đi mua sắm một ít."
Có vị khách trêu ghẹo nói: "Chưởng quầy, không phải ông nói cửa hàng kia là yêu ma quỷ quái mở sao?"
Sắc mặt chưởng quầy cứng đờ, cứng cổ nói: "Đó là suy đoán, suy đoán mà thôi."
Vị khách kia tiếp tục rầm rĩ nói: "Nói không chừng là thả dài cần câu chờ câu cá lớn thì sao?"
Chưởng quầy trừng mắt liếc người nọ một cái: "Liên quan gì đến ngươi? Đột nhiên ta thay đổi suy nghĩ, không được sao?"
Nếu chưởng quầy của khách điếm Minh thị lạc đường biết quay lại, Quách Vũ Thạch cũng không ngại chia cho ông ta một ít, ông ta giữ lại phần thịt mà mình thích hơn, chia không ít thức ăn chay ra ngoài.
Chưởng quầy ngồi xuống vị trí đối diện Quách Vũ Thạch, cầm chén lên ăn.
Sau khi nếm được miếng đầu tiên, ông ta khiếp sợ mở to hai mắt.
Lần đầu tiên ông ta nếm được hương vị bá đạo như vậy, còn cay hơn cả gừng, lại ngon hơn gừng rất nhiều, kích thích làm đầu lưỡi của ông ta bắt đầu tê dại.
Bình thường ông ta ghét nhất chính là vị gừng, nhưng vị cay hơn cả gừng này không làm người ta chán ghét, ngược lại còn làm người ta càng ăn càng có cảm giác nghiện.
Quách Vũ Thạch quan sát nét mặt của ông ta: "Rất ngon đúng không?"
Quách Vũ Thạch nghe ông ta nói vậy, bỗng nhiên mơ hồ có loại cảm giác kiêu ngạo.
Làm người sớm nhất khai quật ra món ngon, món ăn ngon mình đã ăn được người vốn dĩ không tán thành cũng tán thánh, chẳng lẽ không có lý do để ông ta kiêu ngạo sao?
Các vị khách trong cửa hàng lại sôi nổi đòi mua sắm, nhưng ông ta vẫn từ chối yêu cầu của bọn họ.
Ông ta định mang bốn hộp này trở về cho người nhà nếm thử.
Đặc biệt là đứa con trai nhát như chuột, ý chí không kiên định của ông ta. Đứa con bất hiếu này thế mà lại vì sợ hãi mà không sớm ghé thăm khách sạn, suýt chút nữa hại người cha già là ông ta bỏ lỡ món ăn ngon.
Phải phạt, phạt hắn nhìn cha mẹ ăn, chính hắn không được ăn.
Chưởng quầy khách điếm ăn mấy miếng đã hết phần cái lẩu được chia, ông ta chỉ cảm thấy chưa đã thèm, mắt trông mong nhìn hộp lẩi của Quách Vũ Thạch.
Mùi thơm mê người làm ông ta chảy nước miếng, hận không thể cướp hộp lẩu rồi một mình ăn hết.
Tốt xấu gì ông ta cũng được nếm thử một chút, những người vây xem bên cạnh đều không được ăn dù chỉ một miếng, bọn họ càng thêm ngứa ngáy khó chịu được, bắt đầu sôi nổi mở miệng thúc giục chưởng quầy khách điếm:
"Chưởng quầy, không phải ông nói muốn đi cửa hàng kia mua sắm sao? Ông đi mau lên."
"Đúng vậy, có thể mua sắm một ít trở về không? Tạm thời ta còn chưa thể rời khỏi, bên kia còn đang xếp hàng đâu."
"Ta cũng đi không được, bên này đến huyện thành có chút xa, chưởng quầy, ông thay bọn ta đi một chuyến đi."
"Chưởng quầy có đi không? Nếu ông đi thì ta không sai người qua đó."
Chưởng quầy khách điếm cắn răng một cái, nuốt một ngụm nước miếng, buông chén đũa xuống: "Được, ta lập tức dẫn người đi mua."
Ông ta gọi mấy tiểu nhị trong khách điếm điểm, một đường đi thẳng đến huyện Trường Lăng.
Quách Vũ Thạch cười lắc đầu, đơn giản bưng cái lẩu vừa đi vừa ăn, chuẩn bị quay về Y Cốc khoe với người trong nhà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT