Hai người phụ nữ vẫn luôn không hạ được quyết tâm, ta đẩy ngươi, người đẩy ta, không ai chịu đi mua đồ trước.
Lúc này, một chiếc xe bò chở ba người từ nơi xa chạy lại đây, một hàng ba người nhảy xuống xe bò đi về hướng khách sạn, người cầm đầu đúng là khách hàng cũ đã ghé thăm lúc trước, Vương lão đại.
Phong Nguyên Ninh: "..."
Hả, một buổi sáng cũng không có người nào đến, kết quả lúc này bỗng nhiên nhiều người như vậy? Đều chen lấn cùng nhau đến đây sao?
Đám người Vương lão đại nhìn Phong Nguyên Ninh, thấy quần áo cô mặc trê ln người có màu sắc đặc biệt, cả người mang theo khí chất thần tiên, tức thì nín thở tập trung tinh thần, theo bản năng cảm thấy cô không phải người bình thường, thậm chí rất có thể là chủ nhân của cửa hàng này.
Lúc trước Vương lão đại chưa thấy Phong Nguyên Ninh, cũng không biết thân phận của Phong Nguyên Ninh, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến phán đoán của hắn.
Hai người đi cùng hắn cũng là như vậy.
Nói chung nhìn người đầu tiên là phải nhìn cách ăn mặc. Võ nhân đeo đao kiếm là không thể chọc, người ăn mặc sang quý là không thể chọc, người có làn da trắng nõn tinh tế cũng không thể chọc, trong nhiều trường hợp, loại này kinh nghiệm có thể làm cho bọn họ hoàn mỹ tránh khỏi nguy hiểm.
Trong lúc nhất thời bọn họ có chút bó tay bó chân, một đám ngay cả hít thở cũng không dám làm quá lớn, e sợ chọc giận Phong Nguyên Ninh. Dưới sự dẫn dắt của Vương lão đại, bọn họ cẩn thận di chuyển bước chân, đi đến trước mặt máy bán hàng tự động.
Hai người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đều là sự ngạc nhiên và nghi ngờ. Lúc ba người đi vào cổng cũng là có chút do dự, bọn họ cũng là được mời đến sao? Đầu tiên là mướn người đi trên đường phát kẹo, hiện tại lại mời người giả làm khách hàng, cửa hàng này thật sự sẽ không có cái gì vấn đề gì chứ?
Phong Nguyên Ninh: "..."
Nhìn thái độ của ba người này đối với cô, chẳng lẽ cô chính là thú dữ hay sai? Thôi, chỉ cần khách hành chịu mua sắm ở chỗ cô thì đều là khách quý, làm bà chủ, vô cần xây dựng một hoàn cảnh mua sắm nhẹ nhàng.
Cô trực tiếp trở về đại sảnh của khách sạn, ngồi sau quầy yên lặng quan sát.
Chỉ thấy, sau khi cô đi vào khách sạn, đám người Vương lão đại dần dần thả lỏng, bắt đầu vừa nói vừa cười, ngươi nói một câu, ta nói một câu.
Hai người phụ nữ đến trước cũng ở bên cạnh dựng lỗ tai lên nghe lén.
Truyện Bách Hợp"Lão Vương, loại nhà ngươi ăn hôm nay chính là mì này đúng không?"
Vương lão đại trả lời: "Đúng, đúng, đúng, chính là loại này, mì này cũng không quá đắt, người thường như chúng ta người thỉnh thoảng ăn vài lần trong một tháng cũng là chi trả nổi."
"Lão Vương, ngươi nói chủ cửa hàng này thật sự là thần tiên sao?"
Vương lão đại vỗ ngực bảo đảm: "Chắc chắn là thần tiên, chỉ có thần tiên mới không muốn hại chúng ta, chỉ có thần tiên mới có thể nghĩ đến chúng ta."
"Vậy đồ vật thần tiên bán thật sự có thể kéo dài tuổi thọ sao?"
Vương lão đại nói: "Vấn đề này thì ta không biết. Nhưng ta cảm thấy mấy thứ này chắc chắn đều đến từ thiên cung, nhìn dáng vẻ của chúng nó đi, người phàm chúng ta có thể tạo ra được đồ vật như vậy sao?"
"Đúng là đạo lý này, vậy chúng ta mua sắm nhiều một chút đi."
Phong Nguyên Ninh ở bên kia quan sát tình hình bên ngoài khách sạn, đồng thời vẫn luôn chú ý thông tin nhiệm vụ trong hệ thống.
Nhiệm vụ chiêu đãi khách hàng +1.
Nhiệm vụ chiêu đãi khách hàng +1.
Nhiệm vụ chiêu đãi khách hàng +1.
Người cuối cùng mua sắm chính là Vương lão đại, ngay sau khi hắn mua sắm xong, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Phong Nguyên Ninh: "Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đã mở khóa đặc hiệu khách sạn: Tự động làm sạch. Bạn đã kích hoạt nhiệm vụ mới, mời xem xét."
Phong Nguyên Ninh rất vui mừng và kích động tập trung nhìn vào giao diện giả thuyết của hệ thống.
Điều kiện thăng cấp khách sạn: Chiêu đãi khách hàng 18/50, hoàn thành nhiệm vụ 2/3.
Nhiệm vụ: Máy bán hàng tự động bán ra 1500 sản phẩm (995/1500), ở khóa kiến trúc: Đình viện.
Phong Nguyên Ninh thấy vậy, gương mặt lập tức đen như than.
Móa!
Vì sao lại là đình viện? Vì sao không phải là điều hòa? Hiện tại cô chỉ muốn điều hòa, không có điều hòa, cuộc sống này thật sự không thể sống tiếp được nữa.
Phong Nguyên Ninh tức giận đấm cái bàn.
Hừ, khách sạn mà không có điều hòa cũng xứng được gọi là khách sạn sao? Khách sạn rác rưởi, rách nát, cặn bã!
A, khoan đã, 995/1500? Cô bỗng nhiên chú ý tới điểm mấu chốt này.
Chẳng lẽ vật phẩm khách hàng mua sắm lúc trước cũng được thống kê vào? Lúc trước khách hàng lục tục mua sắm nhiều hàng hóa như vậy sao? Điều này làm cô không thể không chậc lưỡi.
Nhưng mà nói trở lại, nhiệm vụ lần này thật sự có thể nói là qua loa cho xong.
Nếu lúc trước cô đã bán ra 1500 sản phẩm, vậy chẳng phải nhiệm vụ vừa tuyên bố xong là có thể lập tức hoàn thành hay sao? Nhưng vấn đề này cũng coi như có lợi cho cô, cô sẽ không đưa ra kiến nghị sửa chữa với hệ thống đâu.
Cô bình ổn lại cảm xúc một chút, bắt đầu chú ý đến tình huống bên ngoài khách sạn.
Chỉ thấy Vương lão đại và những người khác phối hợp, khuân vác tất cả đồ vật mua sắm được lên xe bò, sau đó ngồi lên xe bò chật chội, chuẩn bị đánh xe bò lên đường về nhà.