Ngao Quảng không hề có bất kì vũ khí sắc bén nào bên người mình, ngay cả ly uống nước hay là bats ăn đều được làm từ nguyên liệu mềm, dù có làm rơi cũng không vỡ, ngay cả khi là vết cắt thì cũng không gây chết người, trừ cây kim trên tay y ra thì không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng mà cây kim quá nhỏ, y đâm nhiều vết kim như vậy nhưng vẫn không chảy quá nhiều máu, nhìn vào mà cảm thấy phát hoảng, sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì phát hiện y không bị thương đến xương, dây chằng cũng không có vấn đề gì lớn, hơn nữa không biết là do y quá may mắn hay là quá xui xẻo mà đâm nhiều vết như vậy nhưng không đâm trúng động mạch, máu tụ cũng không nhiều, tuy là cổ tay sưng rất khủng khiếp nhưng thực ra cũng không phải là vết thương nghiêm trọng, thế nên có vẻ như Hạo Thiên ở đó vừa khóc vừa la trông hơi buồn cười.
“Sau khi dùng thuốc thì không thể cho con bú được.”
Sau khi Hạo Thiên bàn bạc cùng với bác sĩ tâm lý thì vẫn quyết định cho Ngao Quảng tiếp nhận điều trị bằng thuốc, bác sĩ không thể không nhắc nhở hắn: “Có thể cho đứa nhỏ ti sữa trước hai tháng, sau đó dần dần chuyển qua uống sữa bột.”
Hạo Thiên trực tiếp từ chối, Ngao Quảng ngay cả mạng cũng không cần nữa, thì sao có thể nỡ để y cho con bú, sau khi tìm hiểu kĩ về tác động vật lý của việc không cho con bú đối với Omega, Hạo Thiên ký tên xác nhận, nhận được liều thuốc trị liệu đầu tiên.
Chờ sau khi mọi thứ được sắp xếp ổn thoả hết thì đã là đêm khuya, Tiểu Đinh đã ổn, được xuất viện để đưa về cho lão phu nhân ở nhà, miễn đừng để bà đến viện làm loạn nữa, Ngao Quảng sau khi uống thuốc thì nằm trên giường chơi máy tính bảng, tay trái của y bây giờ hoàn toàn không thể cử động, chỉ có dựa vào việc dùng tay phải để xem phim, Hạo Thiên ngồi ngay sau y, ôm y vào trong lòng để cùng nhau xem. Bộ phim tài liệu đó là về lịch sử Trung Quốc, Hạo Thiên tự tin rằng mình kể cũng không kém gì trong phim, càng không chú tâm xem phim, hắn cúi đầu xuống cắn vào tai Ngao Quảng: “Còn đau không, cần thêm thuốc tê không?”
Ngao Quảng còn đang bận tiêu hoá tình hình hỗn loạn của Nam Bắc triều, vốn dĩ đầu óc đã không đủ dùng, Hạo Thiên vừa lên tiếng giống như làm vỡ ra từng mảnh, y bực bội muốn đánh người: “Đừng ồn.”
Hạo Thiên thấy không vui, trên người có nhiều gánh nặng, khó khăn lắm mới đợi được Ngao Quảng xem xong một tập, hắn liền nhanh tay tắt đi: “Mau ngủ thôi, sắp hai giờ rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play