Thực hiện: Clitus x T Y T
Ngao Quảng mang cái thai thứ tư cực kì vất vả, đầu tiên là vì phải giữ thai mà nằm trên giường hai tháng trời lận. Đến tuần thứ 8 nằm trên giường mà ngay cả nước y cũng không uống nổi, ăn vào cái gì thì phun ra cái ấy, chỉ quay đầu thôi cũng đau đầu chóng mặt rồi, được Hạo Thiên ôm vào trong ngực để xoa xoa bụng mới thấy đỡ hơn một chút. Cũng may mà Tiểu Bính thích ứng uống được sữa bột, mỗi ngày chỉ cần ghé vào người Ngao Quảng ăn chút sữa là liền ngoan ngoãn ôm bình sữa mút, dần dần béo lên tròn tròn. Tiểu Ất cũng được chăm sóc cẩn thận, trước kia cũng chỉ đứng được một lát, sau hai tháng bé cũng đã có thể chạy khắp nhà rồi. Cuối cùng thì Hạo Thiên cũng từ bỏ việc dạy Tiểu Giáp học, ném con cho thầy giáo chuyên nghiệp dạy, toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Ngao Quảng.
Miệng vết thương trên tay trái của Ngao Quảng vừa đau vừa ngứa, thường nửa đêm trằn trọc mãi không sao ngủ được, sau khi mang thai thì việc uống thuốc càng phải cẩn thận hơn, rất ít khi sử dụng thuốc trị liệu bệnh trầm cảm, lúc phát bệnh cũng chỉ có thể buồn bực không vui. Hạo Thiên sợ rằng cứ lẽo đẽo theo sát y thì y sẽ thấy phiền phức, lại sợ y đi tìm chết lần nữa, nên là không dám để đồ pha lê gốm sứ ở trong nhà luôn.
Ngoại trừ buổi tối hắn được ôm Ngao Quảng ngủ, thì ngày thường sẽ có người giúp việc ở bên cạnh y. Ngao Quảng nằm ở trên giường, không có chuyện gì làm nên hầu hết thời gian đều dành để đọc sách viết chữ, còn tập may áo lông nữa. Cơ thể trẻ con rất nhỏ, dù tay trái Ngao Quảng không tiện, nhưng chỉ dùng hai tháng đã có thể may cho 3 đứa nhỏ mấy bộ quần áo xinh xinh. Khi Hạo Thiên nhìn thấy mấy bộ quần áo đó, trong lòng mềm nhũn ra, cho rằng Ngao Quảng đã có tia hi vọng rồi, lại không biết Ngao Quảng ôm hi vọng cuối cùng là làm cho 3 đứa nhỏ mấy cái áo lông.
Ngao Quảng thoạt nhìn rất bình thường, nói chuyện làm việc vẫn khách khí trước sau như một, gọi điện thoại cho em gái cũng chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu. Nếu không phải Hạo Thiên tình cờ thấy y nửa đêm chui vào chăn khóc thầm, lầm bầm lầu lầu nói cái gì mà không thiết sống nữa, phỏng chừng hắn cũng đã bị gạt rồi. Bệnh trầm cảm không phải là cảm xúc hậm hực, không cần phải an ủi mà là cần được trị liệu. Dù sao Hạo Thiên cũng không phải là bác sĩ, không giúp được việc trị liệu gì gì đó, đành cẩn thận tiêu tốn tinh lực trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày. Nhưng Ngao Quảng lại không ăn được, chỉ có thể truyền dịch dinh dưỡng thôi. Không ngờ y lại béo lên những 5, 6 cân, đùi cũng có tí thịt, đôi chân trắng nõn nhìn cũng không trơ xương dọa người nữa, mỗi ngày cân thử đều thấy lên cân. Lúc đầu phải chịu đựng phản ứng đầu thai kì, sau đó có thể uống được chút canh, sau nữa thì ăn uống cũng tốt hơn, chăm sóc đến tháng thứ tư thì thần sắc cũng trở lại bình thường, lúc này Hạo Thiên mới để y ra ngoài đi dạo.
Đầu đường nơi xứ lạ toàn là mấy người da màu, mấy ngày đầu Ngao Quảng còn thấy tò mò, sau đó chỉ thấy xấu hổ và xa lạ. Hạo Thiên biết y muốn học tiếng anh, ra ngoài ăn cơm cũng mặc kệ y gọi cơm. Vốn tiếng anh cấp 2 của Ngao Quảng khiến y không hiểu tên món ăn trên thực đơn lắm. Lúc vào nhà ăn thì nhìn quanh bốn phía trước, nhìn người khác gọi đồ ăn có hợp mắt hay không, sau đó gọi phục vụ tới thì lóng ngóng chỉ, toàn bộ quá trình chỉ nói "yes", "no", một ít con số và mấy từ lễ phép, chỉ nói mấy câu thôi mà khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng lên, bàn tay bị Hạo Thiên nắm cũng ứa cả mồ hôi. Hạo Thiên nhìn mà muốn cười lại không dám cười, chờ y gọi xong lại lén gọi thêm hai món ăn hợp khẩu vị của Ngao Quảng.
Bây giờ Ngao Quảng đã ăn được nhiều rồi, lượng cơm cũng gần bằng Hạo Thiên luôn rồi á.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT