Vết thương của Cố Dĩ Di không nghiêm trọng, cơn sốt cao do nhiễm trùng cũng nhanh chóng thuyên giảm, chỉ sau một ngày nằm viện cô đã hồi phục tinh thần, ầm ĩ đòi xuất viện.Yến Quy hỏi bác sĩ, sau khi xác định bây giờ xuất viện không có vấn đề gì liền làm thủ tục xuất viện cho cô. Trước khi đi, bác sĩ dặn dò một số lưu ý thay băng cho vết thương ở vai phải, Yến Quy cẩn thận ghi nhớ từng cái một.Cuối cùng cũng về đến nhà, Cố Dĩ Di ngã người xuống ghế sô pha, nhìn dáng vẻ của Yến Quy đang bận rộn dọn dẹp, thở dài nói: "Em cảm giác như rất lâu rồi mình không được về nhà! Về nhà thật là tuyệt!" Yến Quy đi tới nhìn cô cười, vươn tay nhéo mặt cô, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng. Cố Dĩ Di vô cùng yêu thích dáng vẻ chăm chú nhìn mình của nàng, vươn hai tay ra đòi ôm, Yến Quy cúi người ôm cô vào lòng. Cố Dĩ Di lại thỏa mãn thở dài nói: "Đúng là! Thật hạnh phúc khi có thể ôm bạn gái bất cứ lúc nào!" Lúc trước vì vụ án mà thời gian hai người chính thức được ở cạnh nhau ít đến đáng thương! Một lúc sau, Cố Dĩ Di cảm thấy ôm thôi chưa đủ, ôm lấy cổ Yến Quy hôn nàng, sau đó lại nghiêng đầu hôn lên đôi tai nhạy cảm của nàng. Quả nhiên, cơ thể Yến Quy nhạy cảm run lên, nhưng kết quả không như mong muốn của Cố Dĩ Di, người nọ chống tay lên né tránh. "Vết thương ở vai em còn chưa lành..." Hai mắt Yến Quy tối sầm lại, giọng nói hơi khàn khàn.Cố Dĩ Di chớp chớp mắt, có chút không cam lòng: "Em bất động không được sao? Chị..." Yến Quy đặt ngón tay lên môi cô, cười nói: "Di Di, em tính xem chúng ta chưa làm mấy ngày rồi? Em nghĩ nếu bây giờ bắt đầu, chị thực sự có thể giữ được tỉnh táo và buông tha em dễ dàng sao? Đến lúc đó khó tránh khỏi đụng tới vết thương của em, như vậy không tốt." Sức hấp dẫn của Cố Dĩ Di đối với nàng vĩnh viễn không có gì sánh được, Yến Quy nói thẳng ra là tham lam thân thể của cô, rất tham lam, hơn nữa không thể kiềm chế được và cũng không muốn kiềm chế. Một khi bắt đầu, họ sẽ càng không thể kiểm soát được, đến lúc đó làm cho vết thương của Cố Dĩ Di bị nứt ra, Yến Quy chắc chắn sẽ rất đau lòng."Vậy nên để tránh tình huống này xảy ra..." Yến Quy âu yếm hôn lên môi Cố Dĩ Di, dỗ dành: "Chúng ta đành phải ủy khuất chịu đựng vài ngày thôi."Cố Dĩ Di sững sờ nhìn nàng, cuối cùng bất lực thở dài, vùi mặt vào cổ nàng cọ cọ, nũng nịu nói: "Quên đi, nếu chỉ cấm dục vài ngày liền tốt rồi! Nhưng tính kỳ sinh lý tháng này thì phải cấm dục gần hai tuần. Em thật là thảm!"Yến Quy buồn cười nghe cô oán giận, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng và vuốt tóc cô.Vết thương trên vai phải của Cố Dĩ Di không được thấm nước, hiện tại người cô vừa bẩn vừa khó chịu, vì vậy Yến Quy dùng bọc ni lông quấn quanh vết thương vài vòng, sau đó cùng cô tắm, cẩn thận tắm rửa giúp cô. Chính sau lần tắm này, Gu Yixian càng tự kỉ hơn, cô bị Yan Gui sờ soạng khắp người nhưng không có chuyện gì xảy ra. Sau khi tắm xong, cô nằm xuống giường, Yến Quy dọn dẹp phòng tắm rồi tới nằm cạnh cô, nhân tiện gọi điện cho Nhậm Du Nhiên. Những công việc tiếp theo của vụ án tiến hành rất suôn sẻ, Lý Thành Mậu và Trần Linh đã chết, nhưng Châu Nham Tùng, Khúc Vân và những người khác liên quan đến vụ án vẫn cần xét xử và phán quyết. "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Châu Nham Tùng không thoát khỏi án tử hình." Vốn dĩ có thể hoãn án tử, nhưng cuộc điều tra lại vụ án của con trai ông ta Châu Hiên Thụy và Lam Tịch đã kết thúc. Weibo của Cảnh sát Tân Hà và Weibo Viện kiểm sát đã cùng nhau đưa ra tuyên bố, thông báo kết quả điều tra mới về vụ án này cho dư luận.Vụ án của Lam Tịch một lần nữa làm dấy lên sự phẫn nộ của dư luận, dư luận đồng loạt yêu cầu Châu Nham Tùng và những cảnh sát không làm tròn trách nhiệm phải bị trừng trị nghiêm khắc. Mặc dù không nên để ý kiến ​​dư luận làm ảnh hưởng đến các quyết định của cơ quan tư pháp, nhưng đôi khi định hướng của dư luận lại đại diện cho tâm nguyện và quy tắc đạo đức trong lòng nhân dân. Tuy nó không thể ảnh hưởng đến pháp luật nhưng cũng là một phần trong giám sát pháp luật.Đối với kết quả có thể xảy ra này, Yến Quy và Cố Dĩ Di cảm thấy rất hả lòng! Ban đầu điều tra và giải quyết vụ án của Lam Tịch không phải bọn họ. Ban đầu họ cũng không có thời gian để toàn tâm giúp đỡ cô ấy, nhưng hiện giờ họ đã cố hết sức để sửa chữa sai lầm này, phơi bày chân tướng trước xã hội và trả lại công lý cho nạn nhân. Sau đó lại nói về chuyện Yến Quy bị Lý Thành Mậu bắt cóc, phương diện này có một số điểm đáng ngờ, chẳng hạn như làm sao Lý Thành Mậu biết rằng thời điểm đó Yến Quy đang ở Đại học Bách khoa? Gần như không lâu sau khi Yến Quy đến Đại học Bách khoa, Lý Thành Mậu liền đến đó. Là ai đã tiết lộ tin tức này cho hắn ta? Việc này có thể loại trừ mối nghi ngờ đối với Trương Diên Húc, Bạch Hề Mạt và Vạn Tiêu. Bọn họ căn bản không biết lịch trình cụ thể của Yến Quy, vì vậy không thể tiết lộ chính xác thông tin cho Lý Thành Mậu. Những người biết chính xác lịch trình của Yến Quy phải là người trong cục, những người ngay bên cạnh họ.Cả ba người đều rơi vào im lặng, trước mắt người bị tình nghi nhất là Trần Băng. Lúc ấy Yến Quy đưa bà cùng đến trường Đại học Bách Khoa, sau đó Lý Thành Mậu nhận được tin tức, hơn nữa trước khi Lý Thành Mậu đến, Trần Băng vừa vặn cùng trưởng bộ phận đến kho kiểm tra hàng tồn kho. Thật đúng lúc..."Lúc ấy chị đề nghị đưa bà Trần đi cùng, có phải là muốn thử lòng hay không?" Nhậm Du Nhiên là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Cố Dĩ Di ngẩng đầu lên nhìn Yến Quy.Vẻ mặt Yến Quy không cảm xúc, thờ ơ nói: "Đúng vậy, kết quả chúng ta đều đã thấy, sự nghi ngờ đối với bà ấy càng cao hơn. Nhưng mới chỉ là nghi ngờ, chúng ta không có bằng chứng thực sự để chứng minh đó là bà ta." Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Còn bên kia chị cũng đã để ý. Diêu Viễn và anh Triệu dẫn người theo dõi tín hiệu của Khúc Vân đến 'căn cứ' ở ngoại ô Tây Thành, lúc tới nơi thì Khúc Vân và những người khác đã chạy rồi. Diêu Viễn nói rằng đồ trong căn cứ vẫn chưa bị mang đi, hiển nhiên là do hoảng loạn chạy trốn. Điều này chứng tỏ bọn chúng đã nắm được tin báo từ trước, biết có cảnh sát ập đến nên tạm thời bỏ lại đồ trong căn cứ để chạy trốn."Nhậm Du Nhiên đau đầu nhéo mi tâm, nói: "Chúng ta làm sao bắt được bọn chúng đây?"Yến Quy có kinh nghiệm nằm vùng rất phong phú, lúc này chỉ nói: "Chị sẽ nghĩ cách.""Được." Lúc này Nhậm Du Nhiên đang nằm liệt nửa người trên sô pha, Hạ Chi Tinh giúp cô ấy xoa huyệt thái dương, sức lực vừa phải, cảm giác thoải mái truyền đến tứ chi.Nhậm Du Nhiên nắm tay bạn gái, đặt điện thoại ở chế độ rảnh tay, quay đầu nhìn hàng mi dài như lông vũ và đôi mắt sáng như sao của nàng ấy, trong lòng thở dài thỏa mãn: Vợ của mình thật xinh đẹp!Trong thời gian này, bộ phim mới của Hạ Chi Tinh chuẩn bị khởi quay, địa điểm quay của đoàn phim lại ở Tân Hà, đúng ý Nhậm Du Nhiên. Chu kỳ quay của bộ phim mới là bốn tháng, trong bốn tháng này bọn họ hoàn toàn có thể chấm dứt cuộc sống khốn khổ chạy tới chạy lui giữa thủ đô với Tân Hà. "Đúng rồi, có chuyện này muốn nói với mọi người." Nhậm Du Nhiên nhìn Hạ Chi Tinh mới nhớ ra còn chuyện khác."Chuyện gì?" "Em gái mà hồi nhỏ là bạn gái của tôi, thiên kim của tập đoàn Thẩm Thị, chính là người lần này đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều, mời chúng ta cùng nhau đến buổi xây dựng đội ngũ của Thẩm Thị. Đầu tháng sau, tôi sẽ đưa thiệp mời cho mọi người."Yến Quy và Cố Dĩ Di nghe vậy hơi giật mình, hai người nhìn nhau, Cố Dĩ Di hỏi: "Vì sao Thẩm Thị đột nhiên mời chúng ta?"Nhậm Du Nhiên cười khanh khách hai tiếng, trêu chọc nói: "Cậu không phải là Cố Linh của Đầu tư Vạn Hòa, công ty con của Thẩm Thị sao?"Cố Dĩ Di trợn mắt không nói nên lời: "Chuyện này thực sự đã trở thành lịch sử đen tối của tôi!" Nhậm Du Nhiên cười to nói: "Không tính là đen, dù sao đó cũng là một giám đốc thị trường! Được rồi không đùa cậu nữa. Thực ra bộ phim mới của Chi Tinh được sản xuất và đầu tư bởi Điện ảnh và Truyền hình Vạn Lý, một công ty con của Thẩm Thị, nên Chi Tinh đương nhiên có trong danh sách được mời. Tôi là người nhà nên cũng được đi cùng. Sau đó, lần này danh tính giả của cậu là do tôi và bọn họ hỗ trợ giúp đỡ, cô ấy thường xuyên qua lại với cậu nên cũng mời luôn. Chỉ nhiều hơn hai người mà thôi, đối với Thẩm Thị thì có gì to tát, thư mời đã đến tay tôi rồi!"Nghe cô ấy nói vậy, Yến Quy và Cố Dĩ Di tất nhiên sẽ không từ chối, người ta đã có lòng tốt, từ chối thì sẽ gây bất kính. "Tham gia vào giới xã hội thượng lưu này, có phải sẽ có một đống quy tắc rắc rối không?" Nhậm Du Nhiên nghịch tóc Hạ Chi Tinh, cười nói: "Không đâu, đó chỉ là một buổi team building của tập đoàn. Mọi người đến vui chơi và thư giãn, không giống như những bữa tiệc xã giao của giới thượng lưu, không có nhiều quy tắc như vậy." Vì vậy, lịch trình của buổi xây dựng đội ngũ đã được ấn định, thời gian là đầu tháng sau nên vẫn còn một tuần nữa, Nhậm Du Nhiên sẽ đưa thư mời cho hai người họ khi Yến Quy trở lại cục. Vết thương ở vai phải của Cố Dĩ Di vẫn chưa khỏi hẳn nên cục đã phê chuẩn cô nghỉ phép thêm một tuần. Vụ án lần này cô là người đã lập công lớn, hồ sơ khen thưởng công lao cho cục Tân Hà đã đưa lên sở tỉnh, ước chừng rất nhanh sẽ có kết quả. Một tuần này Cố Dĩ Di ở nhà nghỉ ngơi, trong khi Yến Quy vẫn đi làm như thường lệ. Mặc dù vụ án của T đã kết thúc nhưng nàng vẫn còn việc khác cần nhờ Phạm Truy điều tra."Chị Ngôn, có việc gì chị cứ nói!" Phạm Truy vỗ ngực cam đoan.Yến Quy cười nói: "Có hai chuyện. Một là về bạn gái của tôi, cậu cũng biết cô ấy bị mất trí nhớ, tôi có hồ sơ bệnh án cô ấy nhập viện năm đó, sẽ gửi lại qua email cho cậu. Cậu có thể căn cứ vào thông tin ghi lại trên đó, điều tra một chút về bệnh viện, các bác sĩ, y tá và tất cả chuyên gia tâm lý học đã đến hội chẩn cho cô ấy."Vẻ mặt của Phạm Truy sững sờ trong giây lát, hỏi: "Có phải chị nghi ngờ việc sĩ quan Cố mất trí nhớ là do có người gây ra không?""Đúng vậy, cho nên tôi cần sự giúp đỡ của cậu." "Không thành vấn đề!" Phạm Truy lập tức đồng ý rồi hỏi: "Còn một chuyện khác thì sao?" Trên máy tính của Yến Quy có hai tấm ảnh, đều là ảnh chứng minh nhân dân, một tấm là của Triệu Phong, tấm còn lại là của Trần Băng."Giúp tôi điều tra hai người. Để tôi nói trước, hai người họ đều là cảnh sát, vì vậy việc điều tra có thể sẽ có khó khăn và nguy hiểm cho cậu."Biểu cảm của Phạm Truy lập tức biến hóa vài lần, anh ta nghe thấy sự trịnh trọng và nghiêm túc trong giọng nói của Yến Quy, biết rằng nàng không nói đùa."Em biết rồi, chị Ngôn yên tâm, em sẽ cẩn thận. Chỉ là, không thể đảm bảo thời gian..."Yến Quy dựa vào ghế, nhẹ nhàng nói: "Không sao, nhiệm vụ này không đơn giản, nên không cần vội, cậu cứ làm theo năng lực của mình. Về phần chuyện của bạn gái tôi... Phiền cậu càng sớm càng tốt."Phạm Truy ở đầu dây bên kia vô thức gật đầu, nghiêm nghị nói: "Chị yên tâm!" Bên kia, Cố Dĩ Di, người ở nhà nghỉ ngơi đang ngồi trên ghế sô pha, trên đùi đặt máy tính xách tay và đăng nhập vào Hệ thống Cảnh sát Hình sự Thành phố Tân Hà. Cô vừa ăn hoa quả vừa tra cứu thông tin, gõ vào thanh tìm kiếm ba số 109.Hệ thống hiện lên không ít thông tin, Cố Dĩ Di kiểm tra từng cái một. Hầu hết những thông tin này là báo cáo về vụ việc, tiếp theo sau đó là một số thông báo khen thưởng cho các thành viên của đội đặc nhiệm và thông báo về các liệt sĩ đã hy sinh. Cố Dĩ Di đọc hết thông tin một cách rất nghiêm túc, thấy tên của Nhậm Du Nhiên trong mục tuyên dương người có công, cũng đọc qua mục truy phong liệt sĩ, nhưng chẳng có ai mà cô quen. Cố Dĩ Di khẽ cau mày, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nghĩ nghĩ, mở lại danh sách các thành viên của đội đặc nhiệm, danh sách được sắp xếp theo bảng chữ cái tiếng Anh. Sở Ngôn, người có họ bắt đầu bằng C lại xuất hiện ở hàng đầu tiên. Cố Dĩ Di kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cái tên này một lúc lâu, sau đó quay lại tra bảng tuyên dương người có công, chắc chắn rằng không có tên của Sở Ngôn trong đó. Nhịp tim của cô đập càng lúc càng nhanh, ngón tay run run mở thông báo truy phong liệt sĩ, nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của cô, cũng không thấy tên Sở Ngôn... Chuyện gì xảy ra? Người này đi đâu rồi?Cô nhanh chóng nhập tên Sở Ngôn vào hệ thống, một hồ sơ nhân sự hiện ra trên giao diện.[Sở Ngôn, nữ, sinh năm 1988, năm 2012 thực tập tại Phòng pháp y, Đội Điều tra Kỹ thuật Cục Điều tra Hình sự Tân Hà, Năm 2014 được sở tỉnh triệu tập vào đội đặc nhiệm, năm 2018 hy sinh, hưởng dương 30 tuổi.]Tim của Cố Dĩ Di đập ngày càng nhanh, cô mím chặt môi vì sợ tim mình sẽ nhảy ra khỏi cổ họng. Trong hồ sơ nhân sự có ảnh chụp của Sở Ngôn. Người phụ nữ có mái tóc dài đen mượt được buộc lên và đội một chiếc mũ vành xoăn, gương mặt lộ vẻ khí khái, đôi mắt hẹp dài nhướng lên ở đuôi mắt, cơ trí mà quyến rũ, dù là một bức ảnh chứng nhận nhưng cũng không thể giấu đi sự tao nhã, xinh đẹp và mạnh mẽ của cô ấy.Cố Dĩ Di không kìm được nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Sở Ngôn đến mức xuất thần, một lúc lâu sau, cô chợt nhớ ra Nhậm Du Nhiên từng nói với mình rằng cô ấy có một người bạn tên là Sở Ngôn... Hơn nữa Yến Quy nhìn rất giống cô ấy... Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm vào gương mặt của Sở Ngôn một lúc lâu, ánh mắt tối sầm lại. Cô đột nhiên cảm thấy không thể tưởng tượng được rằng khuôn mặt của Sở Ngôn và Yến Quy thực sự có chút giống nhau... Sau khi có suy nghĩ này, Cố Dĩ Di đột nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, cô đưa tay lên đỡ trán, trong đầu không khống chế được vang lên một vài giọng nói hư vô như có như không.[Di Di, đến đây với chị!] [Di Di, chị được sở tỉnh triệu tập vào đội đặc nhiệm, cùng với Tiểu Du.][Nhiệm vụ lần này chỉ có thể thành công, không được phép thất bại!] [Xin lỗi, cô ấy đã chết...][Tại sao truy phong liệt sĩ lại không có chị ấy?][Các người là đồ lừa đảo! Chị ấy không thể chết! Chị ấy sẽ không chết! Chị ấy đã hứa với tôi sẽ trở về! Đồ lừa đảo! Chị ấy không thể là kẻ phản bội!][Di Di, gả cho chị đi!] [Di Di...] Cố Dĩ Di đau đớn bịt tai lại, chiếc máy tính trên đầu gối trượt xuống đập vào mặt đất. Nhưng cô không có thời gian để quan tâm điều đó, trong đầu cô liên tục vang lên những âm thanh hỗn loạn, giống như sấm chớp, khiến cô đau đầu muốn chết!Đừng nói nữa...Cố Dĩ Di cuộn mình trên ghế sô pha, liều mạng xua đuổi những giọng nói trong đầu mình. Đừng nói nữa! Câm miệng! Van xin các người!Vô số thanh âm đồng thời nổ tung trong đầu cô, có giọng nói quen thuộc, cũng có giọng nói rất xa lạ, nhưng giờ phút này đau đớn khiến cô không có khả năng phân biệt những giọng nói này!"Chị..." "Chị Ngôn... Cứu em..."Cố Dĩ Di co ro trên ghế sô pha, liên tục lẩm bẩm: "Yến Quy...""Di Di! Di Di?"Đột nhiên có người vươn tay ôm lấy cô, bao phủ cô trong lồng ngực mềm mại."Yến... Quy?"Cố Dĩ Di cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ quen thuộc, cô nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang chắn ngang mắt mình ra, mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Yến Quy lo lắng ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.Bốn mắt nhìn nhau, Cố Dĩ Di thấy được tình yêu và sự quan tâm mạnh mẽ nhất trong đôi mắt dài và hẹp ấy. Giọng nói ồn ào trong đầu cô dần biến mất, cái ôm của Yến Quy có tác dụng trấn an kỳ lạ, mang đến cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, khiến cô quên đi tất cả muộn phiền, lo lắng. Cố Dĩ Di ngồi dậy khỏi ghế sô pha, nhào vào vòng tay của Yến Quy và ôm chặt lấy nàng. Yến Quy đột nhiên bị cô nhào vào lòng, lực đạo lớn khiến nàng ngã về sau một chút, nhanh chóng vươn tay ra để ổn định người trong ngực mình.Yến Quy vừa mới tan làm về nhà liền nhìn thấy bạn gái đang cuộn tròn trên ghế sô pha, hai tay ôm đầu, vẻ mặt thống khổ cau mày, nàng sợ tới mức hai ba bước chạy tới hỏi cô bị làm sao. "Em có chỗ nào không thoải mái sao?" Giọng nói dịu dàng của Yến Quy rơi vào đáy lòng Cố Dĩ Di. Cố Dĩ Di ở trong ngực nàng lắc đầu, mím môi thấp giọng nói: "Em gặp ác mộng." Yến Quy im lặng, động tác nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc của cô. Nàng có thể đoán được những cơn ác mộng ngẫu nhiên của Cố Dĩ Di đại khái có liên quan đến ký ức trong quá khứ. Cô bị những thứ trong giấc mơ mà không tồn tại trong trí nhớ bây giờ giằng xé, sau khi tỉnh dậy sẽ coi tất cả như một cơn ác mộng.Xem xét tình hình hiện tại, chuyện khôi phục trí nhớ của Cố Dĩ Di chỉ còn là sớm hay muộn. Trong đầu cô ngày càng xuất hiện nhiều mảnh ký ức vụn vặt, nhiều đến nỗi Yến Quy cảm thấy giây tiếp theo cô có thể đột nhiên nhớ lại.Đây là chuyện hoàn toàn không thể tránh khỏi, Yến Quy không còn cách nào khác, chỉ biết nhẹ nhàng an ủi, dỗ dành cô. Cố Dĩ Di cảm nhận được tình yêu của nàng, hai tay ôm chặt nàng hơn.Yến Quy cảm nhận được tâm trạng của cô thay đổi, liền hỏi: "Làm sao vậy?"Cố Dĩ Di vùi đầu vào ngực nàng, run run nói: "Đừng rời xa em.""Cái gì?" Yến Quy sửng sốt, tưởng mình nghe lầm."Đừng rời xa em! Yến Quy, chị đừng rời xa em!" Yến Quy cảm nhận được sự bất an từ cánh tay đang dùng sức siết chặt của cô, trong lòng nàng kinh ngạc không hiểu, vì sao cô lại đột nhiên sợ hãi mình sẽ bỏ đi? Chẳng lẽ cô lại nằm mơ thấy Sở Ngôn đã chết?"Sẽ không, chị sẽ không rời xa em!" Yến Quy khẽ vuốt lưng cô, dỗ dành: "Di Di, chị sẽ không bao giờ rời xa em!"Cố Dĩ Di ôm nàng, dựa sát vào ngực nàng một lúc lâu, đợi sau khi sự buồn bực nơi đáy lòng hoàn toàn xua tan mới ngẩng đầu lên nhìn nàng. Người trước mặt vừa tan tầm trở về, quần áo vẫn chưa thay. "..." Cố Dĩ Di cọ cọ mặt nàng làm nũng nói: "Em đói." "Chị đi thay quần áo rồi nấu cơm nhé?" "Vâng." Nhìn thấy bóng dáng Yến Quy trùng với cảnh tượng những mảnh vỡ ký ức trong đầu, Cố Dĩ Di khổ sở lắc đầu, mạnh mẽ xua đi những mảnh vỡ phiền phức này. Cô cúi xuống nhặt chiếc máy tính rơi dưới đất lên, màn hình đã chuyển sang chế độ ngủ một lần nữa sáng lên, trên trang vẫn còn hiển thị thông tin của Sở Ngôn.Sau một lúc im lặng, Cố Dĩ Di tắt trang đi, gập mạnh màn hình máy tính rồi ném nó sang một bên. Một tuần này Cố Dĩ Di đều nghỉ ngơi ở nhà, sau đó cô cũng không gặp ác mộng như trước nữa, mọi thứ trở lại bình thường khiến Yến Quy thầm thở phào nhẹ nhõm. Một mặt, nàng yêu cầu Phạm Truy điều tra những bác sĩ mà Cố Dĩ Di từng tiếp xúc khi đó. Mặt khác, nàng đã liên hệ với Địch Văn, một bác sĩ tâm lý mà Bạch Hề Mạt giới thiệu trước đây và mô tả qua tình trạng gần đây của Cố Dĩ Di. Địch Văn xác định với nàng rằng đây là dấu hiệu cho thấy bệnh nhân đang dần hồi phục trí nhớ, đồng thời dặn nàng chuẩn bị tâm lý. Yến Quy nghe xong chỉ biết cười khổ, cũng không biết mình nên chuẩn bị tâm lý gì. "Nếu sau khi khôi phục trí nhớ mà cảm xúc của bệnh nhân không ổn định thì có thể đến gặp tôi, điều trị kịp thời sẽ tốt hơn." Địch Văn đề nghị.Yến Quy ừ một tiếng, cảm ơn anh ấy.Hôm nay thứ năm, Yến Quy đi làm như thường lệ, Cố Dĩ Di thấy nàng đi rồi cũng thay quần áo ra ngoài, đến bệnh viện trực thuộc Bộ Công an Tân Hà. Cô đỗ chiếc Ducati ở bãi đỗ xe của bệnh viện rồi một mình đến phòng khám bệnh khoa thần kinh."Xin chào, tôi có đặt lịch hẹn với trưởng khoa Khang." Cố Dĩ Di đưa phiếu đăng ký cho y tá ở bàn khám bệnh. Sau khi y tá xác nhận xong liền trực tiếp dẫn cô vào phòng khám. "Cảm ơn." Cố Dĩ Di cầm phiếu đăng ký bước vào phòng khám của bác sĩ, bên trong có một người phụ nữ trung niên với mái tóc hoa râm, mặc áo blouse trắng, mặt mũi hiền lành. Đó chính là Khang Mạn, trưởng khoa thần kinh.Gương mặt Khang Mạn tươi cười hỏi mục đích của cô đến đây."Xin chào trưởng khoa Khang, hai năm trước tôi từng chữa bệnh ở đây, đây là bệnh án của tôi." Cố Dĩ Di lấy hồ sơ bệnh án cũ ở nhà từ trong túi ra, nói thẳng: "Hôm nay tôi đến đây là muốn hỏi ngài còn lưu lại hồ sơ chẩn đoán chi tiết năm đó của tôi không? Lúc ấy tôi nằm viện gần một tháng, bệnh tình khá phức tạp nên chắc phải có thêm hồ sơ chi tiết đúng không?" Khang Mạn cầm hồ sơ bệnh án của cô lên xem rồi nói: "Cô chờ một chút." Bà ấy nhập tên Cố Dĩ Di vào hệ thống, quả nhiên một hồ sơ bệnh án từ hai năm trước hiện lên. "Trong hệ thống có tìm thấy. Cô Cố muốn biết điều gì?" Cố Dĩ Di lúng túng gãi đầu, nói: "Trong nhà không tìm thấy hồ sơ khám chữa bệnh chi tiết. Tôi muốn hỏi là có thể in lại một bản hồ sơ cho tôi không?" "Hồ sơ bệnh án là của cô Cố, đó là quyền lợi của cô. Tất nhiên có thể." Khang Mạn rất dễ nói chuyện, bà ấy đưa cho cô một tờ giấy chứng nhận và yêu cầu cô mang giấy chứng nhận đến phòng hồ sơ bệnh án để lấy lại hồ sơ của chính mình. Cố Dĩ Di thở phào nhẹ nhõm, cảm ơn Khang Mạn rồi rời khỏi phòng khám. Phòng hồ sơ bệnh án làm việc cũng rất nhanh, Cố Dĩ Di dễ dàng lấy được hồ sơ bệnh án của mình, dễ hơn nhiều so với cô tưởng tượng.Hai năm trước cô bị bệnh, cô chỉ nhớ mình bị bệnh khá lâu, nhưng chi tiết cụ thể thì rất mơ hồ. Cô hôn mê khá lâu, lúc tỉnh lại hỏi Nhậm Du Nhiên thì Nhậm Du Nhiên nói với cô rằng đó là chứng rối loạn thần kinh do làm việc quá sức. Thời gian đó, hệ thống an ninh của toàn thành phố đã chuẩn bị cho kế hoạch 109 từ rất lâu, Cố Dĩ Di cũng nhận được lệnh phối hợp với đội đặc nhiệm. Lúc đó, quả thật có một thời gian dài mọi người đều rơi vào trạng thái tinh thần khẩn trương cao độ, mặc dù không ai nghĩ rằng kế hoạch 109 lại kết thúc trong thất bại. Cố Dĩ Di tuyệt đối tín nhiệm Nhậm Du Nhiên, chưa từng lo lắng đến khả năng cô ấy sẽ nói dối mình. Vì vậy sau lần sinh bệnh, cho dù Nhậm Du Nhiên nói với cô rằng bệnh viện không in hồ sơ bệnh án chi tiết thì cô cũng không hỏi chi tiết quá nhiều. Dù sao, Nhậm Du Nhiên sẽ không lừa dối cô. Nếu không phải gần đây cô thường xuyên mơ thấy những điều kỳ lạ, trong đầu thường xuyên xuất hiện những âm âm thanh và hình ảnh kỳ quái, thì cô sẽ không bao giờ nghi ngờ rằng Nhậm Du Nhiên nói dối mình. Nhậm Du Nhiên sẽ không làm hại cô, cô tin điều đó, nhưng nếu cô ấy nói dối vì lợi ích của mình thì sao? Cô không thể loại trừ khả năng này. Cố Dĩ Di ngồi trên hành lang của bệnh viện, lật từng trang hồ sơ bệnh án của chính mình. Từ những dòng ghi chép chi tiết, cô nhớ ra thời gian đó cô đã trải qua kích thích tinh thần rất lớn, cô nhập viện ở khoa thần kinh, bác sĩ hội chẩn sau đó là bác sĩ khoa thần kinh... thậm chí còn có bác sĩ tâm lý... Cố Dĩ Di hít một hơi thật sâu, đọc kết quả ở ghi rõ ở trang cuối: Tình trạng tinh thần của bệnh nhân ổn định, nhưng có để lại di chứng, mất trí nhớ có chọn lọc, có thể xuất viện để theo dõi thêm. Mất trí nhớ có chọn lọc...Hô hấp của cô trong nháy mắt bị rối loạn, Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm vào những dòng chữ này, đọc đi đọc lại vài lần, giọng nói và hình ảnh trong đầu lại bắt đầu không khống chế được kêu gào!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play