Cố Dĩ Di lại mơ thấy người phụ nữ đó, trong mơ ý thức của cô rất hỗn loạn, cô gần như mất kiểm soát. Người phụ nữ đó khẽ nắm lấy tay cô, cười dịu dàng nhìn cô, tuy rằng khuôn mặt vẫn còn mờ mịt nhưng Cố Dĩ Di thực sự cảm thấy rất quen thuộc."Yến Quy...." Cô nắm lấy tay người phụ nữ đó, sợ rằng nàng sẽ rời đi.Người phụ nữ nhẹ nhàng đáp lại nắm chặt tay cô mà không buông ra.Cố Dĩ Di thở phào nhẹ nhõm, ôm chặt lấy cánh tay nàng hơn nữa, thu mình vào trong vòng tay nàng, cảm nhận hơi ấm quen thuộc."Dĩ Di.""Lần này em làm rất tốt!""Ngoan, yên tâm đi, lần này em đã thành công cứu được chị rồi!"Lần này.....Lần này có nghĩa là gì? Còn lần nào khác sau?Cảnh trong mơ xé nát ý thức của Cố Dĩ Di, hành vi của cô không thể kiểm soát được, dòng suy nghĩ của cô cũng không thể theo kịp, giống như một người ngoài cuộc theo dõi vở kịch phát triển một cách không kiểm soát trong chính cơ thể của cô vậy.Hình như đã có một lần.... Cố Dĩ Di mệt mỏi suy nghĩ, một mảnh vỡ ký ức mơ hồ hiện lên trong tâm trí cô, và mảnh vỡ đó cứ rung lên trước mặt cô, như thể những gì đã xảy ra đang được tái diễn thêm một lần nữa vậy.Cố Dĩ Di đột nhiên nắm lấy tay Yến Quy, sợ rằng nàng ấy sẽ rời đi.Yến Quy không rời khỏi cô, mà nàng viết lên trên tay cô một chữ giống như cảnh trong giấc mơ trước đó vậy."Ngôn....""Chị Ngôn...."Cố Dĩ Di vẫn đang nằm hôn mê trên giường bệnh đột nhiên lẩm bẩm điều gì đó, Yến Quy đang đứng bên cạnh giường cô liền đặt tai lên môi cô."Dĩ Di? Em đang nói gì thế?""Chị... Ngôn....Chị Ngôn...."Yến Quy mở to mắt nhìn người yêu nằm trên giường mà kinh ngạc. Khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ nhuốm mầu bệnh trạng, không hề mềm mại sáng sửa như thường ngày nữa, đôi môi mỏng manh từ màu hồng trở nên tái nhợt đi, lông mày nhíu lại, trong có vẻ rất bất an.Yến Quy không biết cô đang mơ về điều gì, nhưng cái tên cô vừa gọi... Yến Quy biết rằng nàng đã nghe đúng, khi họ ở bên nhau, Cố Dĩ Di luôn gọi nàng như vậy.Ánh mắt Yến Quy phức tạp nhìn lên người đang nằm trên giường, nắm chặt tay cô, hôn lên môi cô, nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Dĩ Di, chị ở đây.""Chị vẫn luôn ở đây."Chị Ngôn của em vẫn luôn ở đây và không bao giờ rời đi.Dường như Cố Dĩ Di đã nghe thấy lời nàng nói, vẻ mặt dần dần bình tĩnh trở lại, không ngừng thì thào, khuôn mặt đang say ngủ cũng từ từ trở nên ngoan ngoãn hơn.Yến Quy vẫn canh giữ bên cạnh cô như vậy, trong lòng nàng đầy cảm xúc lẫn lộn và không thể bình tĩnh lại được.Với cái chết của Lý Thành Mậu và Trần Linh, vụ án buôn bán ma túy lớn nhất khu vực ven biển thành phố Tân Hà đã được phá giải, Nhậm Du Nhiên đưa đội điều tra hình sự và đội chống ma túy đi làm biên bản bàn giao. Mặc dù Yến Quy bị Lý Thành Mậu bắt cóc nhưng nàng gần như không bị thương gì, sau khi đến bệnh viện kiểm tra sơ qua và xác nhận không có vấn đề gì nàng vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Cố Dĩ Di.Sau khi xuống khỏi tháp canh, Yến Quy nhìn thấy Phạm Truy đang đứng đợi bên ngoài vòng vây của cảnh sát, Phạm Truy quan tâm đến tình trạnh sức khỏe của nàng sau đó liền rời đi luôn. Vì vụ án này anh ta đã vất vả nhiều ngày rồi, Yến Quy bảo anh ta về nhà và nghỉ ngơi thật tốt.Tình trạng của Cố Dĩ Di nguy hiểm hơn so với vẻ ngoài, vết trương trên vai phải của cô bị rách ra, mất máu nhiều hơn dự kiến, ngoài ra vết thương bị rách ra còn gây nhiễm trùng và viêm nhiễm, đồng thời sốt cao. Bác sĩ cho cô uống thuốc chống viêm và hạ sốt, làm thủ tục nhập viện để theo dõi.Nhậm Du Nhiên và Ôn Chất Bân đều có việc cần phải giải quyết, vì vậy họ chỉ nhìn qua cô một chút rồi rời đi. Sau khi Cố Dĩ Di bị thương, công việc vủa đội đặc vụ đều dồn hết lên vai Ôn Chất Bân, anh ấy phải giải quyết rất nhiều việc.Lúc này đã là nửa đêm rồi, y tá tới thay thuốc cho Cố Dĩ Di một lần, nhưng hiện tại toàn bộ khoa nội trú đều yên lặng, Yến Quy không ngủ trên giường mà ngồi trên ghế bên cạnh để trông chừng cho người yêu.Đặc biệt là sau khi nghe thấy Cố Dĩ Di nói mơ, sắc mặt của Yến Quy còn tệ hơn cả bệnh nhân đang nằm trên giường kia, nàng không biết bản thân đang cảm thấy như thế nào, không biết nên vui hay nên làm gì. Không đúng, nàng thực sự không vui, mặc dù đã chuẩn bị từ lâu rồi nhưng nếu Cố Dĩ Di đột nhiên khôi phục trí nhớ thì nhất định cô sẽ không biết làm như thế nào.Cố Dĩ Di sẽ suy sụp khi khôi phục trí nhớ, nếu cô thực sự nhớ ra Sở Ngôn thì bây giờ nàng nên làm gì? Đột nhiên Yến Quy cảm thấy bản thân hơi nực cười, nàng nhận ra rằng bản thân rất sợ, sợ rằng Cố Dĩ Di nhớ lại nàng của trước đây.Bởi vì nàng đã không còn là Sở Ngôn nữa rồi.Yến Quy chỉ ngồi ở mép giường, ngơ ngác nắm lấy tay của Cố Dĩ Di, thậm chí nàng còn không nhận ra người trên giường đã tỉnh rồi.Khi Cố Dĩ Di mở mắt ra, cô thấy Yến Quy đang ngồi đó, vẫn luôn nắm lấy tay cô, sắc mặt ngơ ngẩn.Cố Dĩ Di lặng lẽ nhìn Yến Quy một lúc, sau một lúc lâu, cô mở miệng, bàn tay bị nàng nắm lấy động đậy.Cuối cùng Yến Quy cũng nhận ra là cô đã tỉnh lại, vội vàng thu hồi những suy nghĩ lung tung và quay mặt nhìn sang."Dĩ Di! Em tỉnh rồi à? Có khó chịu không?"Vẻ mặt lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nàng.Cố Dĩ Di nhìn nàng, cười nhẹ, nắm tay nàng và nói: "Không khó chịu."Yến Quy lại nhìn vào vai phải được băng bó của cô và hỏi: "Vai của em có còn đau nữa không?"Cố Dĩ Di mở miệng nói không đau, nhưng lời nói lại thay đổi, cau mày, hai má phồng lên nói: "Đau."Một giọng điệu vô cùng nũng nịu.Yến Quy ngay lập tức vô cùng đau khổ, khuôn mặt đầy lo lắng, nàng liên tục hỏi cô có phải là rất đau không, có muốn uống thuốc giảm đau hay gì không. Cố Dĩ Di nhìn nàng như vậy, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, cô nắm lấy tay nàng nói: "Em không cần uống thuốc giảm đâu. Chị chỉ cần hôn em là em sẽ hết đau thôi.""Cái gì?" Vừa rồi Yến Quy đã nghĩ là cô đau thật, quan tâm loạn lên, bây giờ nghe cô nói như vậy, lý trí trở lại, nhận ra rằng cô đang làm nũng thôi.Biết rằng cô đang cố ý xin mình một nụ hôn, trái tim Yến Quy mềm nhũn, đôi mắt ôn nhu tràn đầy nước mắt. Nàng hơi cúi người xuống trước mặt cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.Ngay khi Yến Quy chuẩn bị đứng dậy, Cố Dĩ Di đột nhiên vươn tay trái ra vòng tay qua lưng nàng, ôm chặt nàng không buông và hôn thật sâu thêm nữa.Tình yêu trào ra từ môi và răng, Yến Quy nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn này, trong ngày hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn nhiều hơn cả một tháng nữa. Hôm qua họ chia tay nhau cho đến tận tối hôm nay mới được gặp lại nhau, chỉ trong một ngày ngắn ngủi, họ đã trải qua cảm giác lạc lõng rồi lại tìm lại được nhau, có thể nhìn thấy được rằng sự dựa dẫm vào nàng của Cố Dĩ Di đã tăng lên vài bậc rồi.Bàn tay trái không bị thương của Cố Dĩ Di ôm chặt lấy Yến Quy, không cho nàng rời đi, Yến Quy chỉ chống tay nhẹ nhàng dựa lên người cô, một tay nắm chặt cánh tay trái của cô, trong phòng phát ra âm thanh khiến người ta mặt đỏ tía tai lên, tình cảm khăng khít gắn bó.Nếu không vì Cố Dĩ Di bị thương ở vai phải và cô vẫn đang truyền dịch, Yến Quy gần như đã thực hiện chính pháp ngay tại phòng bệnh để bù đắp cho cảm giác hồi hộp trong ngày hôm nay rồi.Sau một thời gian dài, cuối cùng hai người cũng tách ra. Không mặt nhợt nhạt ban đầu của Cố Dĩ Di lấm tấm những vết ửng hồng, đôi môi khô ráp của cô đã trở nên ẩm ướt lại.Yến Quy sờ trán cô, lấy khăn giấy lau nước trên môi cô, nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ còn đau nữa không?"Cố Dĩ Di nhìn khuôn mặt nàng gần ngay trước mặt mình, ánh mắt gần như si mê, cô lắc đầu nói: "Không đau nữa rồi."Yến Quy khẽ cười nhẹ."Chị.""Ừ.""Em khát nước, em muốn uống nước.""Được rồi, chị đi rót nước cho em."Yến Quy đứng dậy xốc lại đống quần áo xộc xệch buông tay đi lấy nước đun sôi. Đôi mắt của Cố Dĩ Di luôn đổ dồn về phía nàng, ánh mắt cô chuyển từ si mê sang một sự phức tạp sâu thẳm. Người trước mặt là người yêu của cô, cô rất yêu nàng, khi đối diện với nàng, nhịp tim và sự si mê của cô là thật không thể nghi ngờ được nữa.Nhưng.....Cố Dĩ Di không thể không nghĩ đến người phụ nữ trong giấc mơ... người phụ nữ đó....Cô cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay mình, nhớ lại những chữ được viết bởi người phụ nữ trong giấc mơ. Cô mơ thấy cảnh này tổng cộng ba lần liền, hai lần đầu tiên cô quên luôn ngay sau khi tỉnh dậy, nhưng lần này cô vẫn nhớ kỹ lời người phụ nữ viết trên lòng bàn tay cô.Đó là một chữ "ngôn".Chị Ngôn.....Cố Dĩ Di đột nhiên cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến người mình đã gọi trong giấc mơ. Cô đưa tay lên che mắt, Cố Dĩ Di cố nén sự cáu kỉnh và nghi ngờ đang trỗi dậy trong lòng cô. Người đó rốt cuộc là ai? Có phải trong giấc mơ cô đã tự coi người đó là Yến Quy rồi không? Nhưng tại sao cô lại gọi một cái tên khác chứ? Nhưng hình dáng của cô ấy thực sự rất giống với Yến Quy.Khi Yến Quy lấy nước nóng tới, nàng nhìn thấy Cố Dĩ Di đang dùng tay trái che mắt mình lại, cô nằm đó với đô lông mày cau lại như thể đang chịu đựng điều gì đó."Có chuyện gì thế?" Yến Quy đặt ly nước lên bàn, ngồi xuống bên cạnh giường, nắm lấy tay của Cố Dĩ Di nhẹ giọng hỏi cô: "Có phải lại cảm thấy không thoải mái không?"Cố Dĩ Di đưa tay trái đang che mắt xuống thẫn thờ nhìn người trước mặt mình. Trong lòng cô lại một lần nữa khẳng định, đúng vậy, Yến Quy là người yêu mình, mình có một người yêu ngoan hiền như vậy! Cho nên không cần quan tâm đến giấc mơ không thể giải thích được đó nữa! Những điều đó đều không quan trọng! Bết kể bản thân nói gì hay làm gì người trong giấc mơ đó, đều là bởi vì người trong giấc mơ đó chính là Yến Quy thôi, rõ ràng là hình dáng và giọng nói của họ rất giống nhau mà!Trong lòng cô thầm đả thông tư tưởng cho chính mình, tạm thời bỏ qua chuyện phiền phức này, rồi quay lại nắm lấy tay Yến Quy nói: "Không khó chịu ở đâu cả, nhưng em vừa mới tỉnh dậy nên vẫn cảm thấy hơi choáng váng, có thể là do em nằm lâu quá rồi."Yến Quy không nghi ngờ cô mà lập tức điều chỉnh góc giường bệnh để cô ngồi dậy."Nào uống nước đi, hết nóng rồi đấy."Cố Dĩ Di cầm lấy cốc nước uống một hớp sau đó hơi nhíu mày than thở: "Không ngon, em muốn uống coca."Yến Quy sờ sờ mặt của cô, cười nói: "Em vẫn đang là bệnh nhân đó, uống coca gì chứ? Chỉ được uống cái này thôi!"Vừa nói, nàng vừa xoay người lấy nhiệt kế trên đầu giường đưa cho Cố Dĩ Di và nói: "Uống xong nước thì đo lại nhiệt độ cơ thể xem. Chị vừa sờ thì có lẽ là không sốt nữa rồi, nhưng vẫn phải kiểm tra lại xem sao.""Được rồi." Lúc này Cố Dĩ Di rất nghe lời, ngoan ngoãn uống nước xong, ngoan ngoãn cầm lấy nhiệt kế để đo nhiệt độ, ánh mắt ngoan ngoãn nhìn Yến Quy trần đầy yêu thương.Nhiệt độ cơ thể cô đã giảm xuống rồi, Yến Quy rất hài lòng khi thấy nhiệt độ cơ thể cô đã trở lại bình thường, nàng lại hỏi cô có đói không và muốn ăn gì không.Dường như cả ngày hôm nay cô đã không ăn gì rồi, lúc này cô thực sự cảm thấy trong bụng trống rỗng rồi, Cố Dĩ Di thành thật gật đầu.Yến Quy lập tức lấy ra một hộp đựng cơm cách nhiệt và cười nói: "Buổi tối chị đã ra ngoài và mua cho em đó, chị đoán là khi em tỉnh dậy sẽ thấy đói, vẫn luôn được giữ ấm đó bây giờ vẫn chưa nguội đâu."Trong hộp cơm có cháo thanh đạm và đồ ăn kèm, cái bụng trống rỗng của Cố Dĩ Di khi ngửi thấy mùi thơm đã bắt đầu phản kháng không ngừng kêu ùng ùng. Tay phải của cô đang truyền dịch nên không thuận tiện, Yến Quy lại đút tận miệng cho cô rồi thỉnh thoảng lại lấy khăn giấy lau miệng cho cô, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng.Cố Dĩ Di chìm đắm trong hạnh phúc do người yêu mang lại, đôi mắt cong thành hai nếp gấp tuyệt đẹp, cô nhìn Yến Quy một lúc.Sau bữa ăn đơn giản, Yến Quy thu dọn hộp cơm, hai người ngồi trò chuyện, Cố Dĩ Di hỏi nàng về diễn biến tiếp theo của vụ án, nghe nói là những gì cần bàn giao đã bàn giao xong rồi, cái gì cần kết thúc cũng kết thúc rồi, cô nhất thời cảm thấy có thể đặt tảng đá trong lòng xuống rồi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn hẳn."Cuối cùng cũng kết thúc rồi!" Cố Dĩ Di cười và thở dài: "Em cảm thấy như là đã lâu lắm rồi chưa được thư thái như vậy đấy."Họ đã làm việc không ngừng kể từ khi vụ án của Lam Tịch bắt đầu, dường như họ không có thời gian để nghỉ ngơi nữa, bây giờ cuối cùng họ cũng có thời gian để thư giãn và thả lỏng tâm trạng rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT