Hello mọi người tôi tên là Trần Khánh Duy. Tôi là con trai đầu của Trần gia. Cả đời này tôi chỉ có một người con gái mà tôi yêu nhất đó là Nguyễn Ngọc Linh, người sau đó là vợ của tôi. Hiện tại tôi và cô ấy có một bé gái, cô bé rất giống tôi và thật trùng hợp là sinh nhật của con bé lại trùng với sinh nhật của tôi. Chúng tôi sống rất hạnh phúc bên nhau.
Tôi và 3 anh bạn thân của tôi đang chơi bóng rổ thì nhìn thấy 4 cô gái xinh đẹp đang trò chuyện với nhau, trong đó có một cô gái tóc ngắn. Tôi và 3 anh bạn kia dừng lại và làm quen với 4 con người kia. “ Chào cậu, tên cậu là gì nhỉ?”- tôi hỏi. “ Tớ tên là Nguyễn Ngọc Linh. Rất vui khi được làm quen với cậu.”- cô gái tóc ngắn nói. “ Quê cậu ở đâu vậy?”- tôi hỏi. “ Tớ là người con gái xứ quan họ, gần một trong những làng tranh nổi tiếng của Việt Nam mình.”- cô gái tóc ngắn nói. “ Ồ hoá ra cậu quê ở Bắc Ninh. Thế cậu có biết hát quan họ không?”- tôi hỏi. “ Tớ có biết một vài bài hát quan họ.”- cô gái tóc ngắn nói. Từ sau cuộc nói chuyện ấy, tôi có sự rung động trước vẻ đẹp của cô gái tóc ngắn kia. Hình như tôi biết yêu thì phải. Tôi đã thầm thương trộm nhớ đến cô gái tóc ngắn đó.
Sau khi ra trường, cô ấy học ở một trong những ngôi trường top đầu của thành phố Hà Nội, trường Nhân Chính. Chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau. Một hôm, cô ấy rủ tôi chụp ảnh trên photobooth của trường cô ấy và nhờ một người bạn của cô ấy chụp ảnh.
Cô ấy qua nước ngoài để du học một thời gian. Sau đó thì có một cuộc gọi khiến tôi bất ngờ. “ Alô ai vậy đó?”- tôi hỏi. “ Duy, có nhớ em không? Ngọc Linh nè.”- cô ấy nói. “ Nhớ chứ sao không nhỉ? Mà em gọi anh có chuyện gì nhỉ?”- tôi nói. “ Em... Em có thai rồi anh ạ.”- cô ấy rưng rưng nước mắt. Tôi nhảy cẫng lên trước câu nói của cô ấy. Bố mẹ tôi và thằng em trai của tôi biết được và tôi quay sang họ và cho họ nói chuyện với cô ấy. “ Con dâu, con nói sao?”- bố tôi hỏi. “ Dạ con có thai rồi ạ. Bố mẹ chuẩn bị lên chức ông bà nội rồi ạ.”- cô ấy nói. “ Bố mẹ con biết chưa?”- mẹ tôi hỏi. “ Dạ bố mẹ con biết rồi ạ.”- cô ấy nói. Vài tháng sau đó thì Ngọc Linh về nước. Tôi mừng rỡ khi đón cô ấy về. Cầm trên tay hộp nhẫn, tôi lập tức quỳ xuống cầu hôn cô ấy. “ Ngọc Linh, em làm vợ anh nhé?” “ Em... Em đồng ý.”- cô ấy nói. Vài ngày sau đó chúng tôi kết hôn. Em mặc bộ váy cưới màu hồng rất xinh đẹp, bố em dắt tay vào lễ đường để trao em cho tôi. “ Trần Khánh Duy, con có đồng ý lấy Nguyễn Ngọc Linh làm vợ, yêu thương và trân trọng cô ấy suốt cuộc đời không?”- cha xứ nói. “ Con đồng ý.”- tôi nói. “ Nguyễn Ngọc Linh, con có đồng ý lấy Trần Khánh Duy làm chồng, yêu thương và trân trọng anh ấy suốt cuộc đời không?”- cha xứ nói. “ Con đồng ý.”- cô ấy nói. “ Hai con chính thức là vợ chồng. Con có thể hôn cô dâu của mình.”- cha xứ nói. Tôi hôn cô ấy. Tôi yêu cô ấy. Sau khi về nhà thì tôi chăm sóc cho cô ấy để cả cô ấy và con gái trong bụng luôn khỏe mạnh. Thỉnh thoảng tôi sờ bụng cô ấy và trò chuyện với con gái trong bụng.
Thấm thoát đã đến ngày dự sinh của Ngọc Linh, tôi nắm tay em bước vào phòng sinh và chờ. Sau một hồi thì tôi nghe tiếng khóc của trẻ con. “ Chúc mừng Trần tổng, Trần thiếu phu nhân, là một bé gái ạ.”- cô y tá nói. Tôi bế con gái của mình vào phòng với vợ. Cô ấy mệt mỏi quá nên đã ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT