Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 5


11 tháng

trướctiếp

Ngưng Hương quán được mệnh danh là Tiêu Kim Quật - nơi tiêu tiền như nước chảy.

Khái niệm này, Bộ Thanh Vân được Bộ huyện lệnh nuôi ở trong nhà, vậy nên trước mắt vẫn còn chưa biết.

Cuộc sống của Bộ Thanh Vân từ nhỏ đã sung túc, hắn chỉ nhăn mày, con ngươi đen trong veo trong đôi mắt hạnh nhân nhìn thấy chủ kỹ viện eo nhỏ như rắn lắc qua lắc lại.

Đừng hỏi vì sao Bộ Thanh Vân lại đoán được chủ kỹ viện không phải là một cô nương, tất nhiên đó chính là do kinh nghiệm phong phú.

Bộ Thanh Vân phong độ nhẹ nhàng, áo bông màu vàng nhạt được đo cắt rất vừa vặn với thân hình cao to của hắn, quạt xếp nhẹ nhàng gõ vào lòng bàn tay, khóe môi ngậm cười.

Tuy nói là tuổi còn nhỏ, nhưng những kẻ ăn chơi trác táng ở trong kinh và say rượu tí bỉ ở kĩ viện càng nhỏ tuổi hơn.

Chủ kỹ viện cười đến quyến rũ, đè thấp thân mình, lộ nửa người: “Công tử chọn được người nào chưa? Các cô nương ở chỗ chúng ta chắc chắn sẽ làm công tử vừa lòng nha ~”

Thương nhân.

Bộ Thanh Vân dùng quạt xếp che nửa khuôn mặt, ở đây nhuyễn ngọc sinh hương, thế nhưng hắn lại miễn cưỡng ngáp một cái, nhớ tới tên của cô nương kia, hắn nói: “Liên Hương.”

Đó là cô nương mà Liễu thị và công tử nhà thế gia đang tranh giành.

Chủ kỹ viện nhất thời cười đến híp mắt: “Liên Hương à, nhanh đi mời đi.”

Bộ Thanh Vân lên lầu, các cô nương dựa vào lan can mua vui, trong miệng toàn là những câu khen ngợi.

“Tiểu công tử lớn lên thật khôi ngô nha, mau đến đây nào ~”

“Công tử, ngài chơi bài cửu không?”

“...”

Bộ Thanh Vân nhìn thoáng qua cô nương nói chơi bài cửu, nhớ kỹ mặt nàng ta, hắn ngay lập tức bước vào phòng riêng.

Tiền nước trà, phí tính thêm, càng khoa trương hơn nữa là tới mười hai lượng bạc.

Bộ Thanh Vân ngồi cách một màn che dày, hắn dùng nắp trà loại bỏ lá trà trong nước trà của Ngưng Hương quán, nghe Liên Hương cô nương đàn một khúc nhạc.

Khi thì uyển chuyển, lúc thì âm vang.

Bộ Thanh Vân hiểu được âm nhạc, nhưng về trình độ đánh đàn thì hắn kém xa Hàn Dục Minh, sau khi kết thúc khúc nhạc, hắn bỗng nhiên đứng lên.

Hắn từ từ đi gần lại màn che, Bộ Thanh Vân nâng tay vén sa trướng qua một bên, một nữ tử ôm đàn tỳ bà che nửa mặt hiện ra trước mặt Bộ Thanh Vân.

Cổ tuyệt đẹp, nữ tử mặc bộ y phục mỏng màu xanh nhạt, ngực để lộ ra ngoài, cánh tay mảnh khảnh ôm đàn tỳ bà, khuôn mặt trắng bệch không có huyết sắc. Thỉnh thoảng run lên một cái, y phục mỏng lay động theo động tác của nàng.

Bộ Thanh Vân im lặng một lát, đây là một nam tử không hiểu phong tình nha, người trước mắt cũng không làm cho hắn dâng lên dục vọng.

“Nàng không lạnh sao?”

Bộ Thanh Vân phản ứng đầu tiên, cửa sổ vẫn còn mở, hắn đưa cho cô thêm một cái áo khoác.

Không có nửa điểm tư tâm, Bộ Thanh Vân cởi áo ngoài mặc lên trên người Liên Hương, giúp cô kéo quần áo sát lại.

Đây là một nam tử không hiểu phong tình, hắn mời Liên Hương cô nương uống một chén trà nóng, vừa đóng lại cửa sổ.

Thấy sắc mặt cô nương khôi phục lại huyết sắc, Bộ Thanh Vân gõ quạt xếp lên mặt bàn, cười nói: “Cô nương, nàng còn nhớ Liễu công tử mấy ngày trước không?”

Sắc mặt của cô nương vừa mới khôi phục lại, khi nghe thấy hắn hỏi liền biến mất sạch sẽ.

Quả nhiên, thoại bản sao có thể là thật được.

Cử tử đi dạo hoa lâu phát sinh chuyện tình, không nhất định là bị người khác hãm hại.

Công tử nhà thế gia đi dạo hoa lâu cũng có thể là làm việc nghĩa.

Liên Hương cô nương vừa mới có dáng vẻ đau khổ, vừa nghe nhắc tới Liễu công tử, khuôn mặt lập tức đã thay đổi: “Vị kia là quỷ à, hắn ta nghĩ chính mình là cử tử tài giỏi sao, đã đưa không đủ tiền lại còn muốn làm bá vương chơi đùa thượng cung, nếu không phải Đoạn công tử tới đây, ta…”

“Ta… Ô ô ô…” Nói xong lời cuối cùng, Liên Hương cô nương khóc nức nở, giống như người vừa nói chuyện lúc nãy là ảo giác của Bộ Thanh Vân.

Ôi.

Bộ Thanh Vân ngửa mặt lên trời, lấy quạt xếp che mặt, nhìn thấy cô nương nhắc tới Liễu thị là nghiến răng nghiến lợi, còn nhắc tới Đoạn công tử thì cảm kích rơi nước mắt, tất nhiên không phải là giả rồi.

“Hắn ta rất quá đáng!” Hắn và cô có chung mối thù.

Bộ Thanh Vân thương hoa tiếc ngọc, lấy ra một cái khăn tay trong ngực, nói: “Cô nương lau mắt đi, ngàn vạn lần đừng vì tên cặn bã đó mà khóc, làm tổn thương mắt mình.”

Liên Hương cô nương vừa khinh bỉ vừa khóc nức nở, khóc như vậy làm nàng ta cảm thấy thanh thản, nức nở hỏi: “Công tử hỏi hắn ta làm cái gì? Là có chuyện gì sao?”

Nàng ta vừa nói vừa mờ mịt nhìn Bộ Thanh Vân, dáng vẻ rất đau khổ, trong sự buồn bã đó có thêm một tia cảnh giác.

Tia cảnh giác này có thể là do Bộ Thanh Vân suy nghĩ nhiều.

Nhưng mà đối diện với cô nương xinh đẹp đang khóc này, lúc trước lại gặp chuyện không may như vậy, Bộ Thanh Vân sợ nói ra do chính mình muốn đến hoa lâu “điều tra chân tướng”, sẽ làm cho cô nương này khinh bỉ.

Trong đầu hắn nảy ra một ý, Bộ Thanh Vân có biện pháp cứu vãn tình hình, hắn nói: “Chúng ta chơi bài cửu đi, mạt chược cũng được.”

Cuối cùng bọn họ lựa chọn mạt chược.

Cần phải biết, hy vọng của lão gia tử là tôn thành long hạ, Bộ Thanh Vân ngâm mình trong sách, đọc nhiều sách vở lại hiểu rõ đạo lý không phải là vọng ngôn.

Đây cũng gián tiếp làm cho Bộ Thanh Vân ít có cơ hội chơi đùa, vì vậy nên hình thành tính cách ham chơi của hắn.

Thích chơi, lại đọc rất nhiều sách, Bộ Thanh Vân sớm đã đọc làu làu quy tắc của mạt chược rồi.

Nhưng Bộ Thanh Vân chưa bao giờ thực hành, nên hắn đã thua tới vài trăm lượng bạc.

Liên Hương cô nương cũng không khóc nức nở nữa.

Chủ kỹ viện cười toe toét.

Bộ Thanh Vân ngộ ra hai đạo lý.

Một là: Cần phải biết chính xác thực tế trò chơi mạt chược.

Hai là: Thoại bản được viết ra từ trong cuộc sống, nhưng khác xa với cuộc sống. Không nên quá tin vào thoại bản.

Vị quan lớn ấy nhàn rỗi cũng sẽ không có chuyện nhìn chằm chằm vào một cử tử nho nhỏ hết!

Bộ Thanh Vân được cuộc sống dạy cho nhiều điều thực tế, đã thành công giành được nụ cười của mỹ nhân, làm cho túi tiền cũng xẹp lại một chút.

Bất quá, đối với Bộ Giải Nguyên tài năng đầy mình mà nói, đây là một vấn đề rất khó giải quyết.

Bắt đầu chơi từ chỗ nào? Đây là một vấn đề.

Thành Biện Kinh, từ thành nam tới thành bắc, nhiều không kể xiết.

Huống chi càng gần tới cuối năm, tất cả bách tính làm việc chăm chỉ, làm cho năm nay trải qua vô cùng náo nhiệt.

Bộ Thanh Vân không có cố gắng làm việc, ở thành Biện Kinh cũng không có người quen.

Thật ra hắn nghe nói hàn lâm học sĩ hiện tại và lão gia tử có một đoạn tình cảm sư trò ngắn ngủi, nhưng Bộ Thanh Vân dường như có thể tưởng tượng đến, nếu đến gặp ông ta, làm sao có cơ hội đi chơi nữa?

Nếu nguyện ý quan tâm chính mình, thì phải cảm động rơi nước mắt đối với lão gia tử.

Lão gia tử hy vọng hắn công thành danh toại, nếu hàn lâm học sĩ tri ân báo đáp sẽ làm như thế nào, hắn đã nghĩ đến.

Còn có nhiều người dự thính Quốc Tử Giám kia nữa, Bộ Thanh Vân lựa chọn từ bỏ.

Chơi, mới là việc cấp bách, mới là việc lớn.

Hôm sau, hắn thua trăm lượng bạc, Bộ Thanh Vân đi quán trà nghe thơ.

Gọi một bình trà, Bộ Thanh Vân ngồi ở dưới nhà chính, muốn nghe chuyện xưa của Biện Kinh này, xem có cái gì… mới lạ không.

Trong tiếng người ồn ào, có người ngồi xuống bên cạnh Bộ Thanh Vân.

Ngẩng đầu nhìn qua, là một người có dáng vẻ thư sinh.

Nói là thư sinh, cũng không hẳn là chính xác.

Mặt mày nghiêm nghị, so với lão gia tử trong nhà có vài phần tương tự, rõ ràng còn có hơi thở của người làm quan.

Ngẫu nhiên có vài phần quen thuộc, Bộ Thanh Vân đánh giá khuôn mặt của vị này.

Khuôn mặt khá đoan chính, nhưng làn da lại tái nhợt một cách kì lạ, ánh mắt giống như chim ưng, thản nhiên nhìn chăm chú trên đài.

Nhưng nếu như bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm một lúc lâu, phía sau lưng sẽ nổi lên cảm giác lành lạnh.

Nhìn đến đôi mắt chim ưng kia, trong đầu hắn dường như hiện lên một từ đã xuất hiện ba năm trước là “truyện nhàm chán”, Bộ Thanh Vân giật mình nghĩ tới.

Tha hương mà có cơ hội gặp được cố nhân thì không tính là hữu duyên, nhưng đã từng gặp mặt một lần cũng coi như là hữu duyên.

Liếc mắt nở nụ cười, hắn gõ quạt lên chén trà, tách tách, hấp dẫn ánh mắt của thư sinh kia.

Củi khô chạm lửa lớn, khói thuốc súng từ trên người thư sinh kia lan rộng ra.

Trong con ngươi đen bóng của Bộ Thanh Vân hiện lên ý cười: “Hóa ra là Tiết công tử à, lâu rồi không gặp.”

Tiết công tử một thân bố sam, trong nháy mắt nhìn thấy Bộ Thanh Vân, sự lạnh nhạt mới vừa nãy là bị thay thế bởi sự chán ghét và lạnh lùng, nói chuyện một cách kì lạ: “Hóa ra là Bộ công tử, ba năm không gặp, lại trưởng thành lên không ít.”

Dường như là trưởng bối của Bộ Thanh Vân.

Một đứa nhỏ mười tuổi trở thành mười tám tuổi, tất nhiên tướng mạo cũng thay đổi không ít, nhưng Tiết công tử có thể nhận ra trong giây lát, có thể nhìn ra được hắn ta thật sự rất chán ghét.

Bộ Thanh Vân cũng không để ý tới lời châm chọc của hắn ta, nhưng thật không nghĩ ra chuyện ba năm nước mình đã làm gì sai.

Quạt xếp gõ trên chén trà phát ra từng tiếng lách tách, nước trà bên trong cũng bởi vì động tác của hắn làm gợn sóng.

Hắn cười nói: “Ba năm không gặp, Tiết công tử trăm công nghìn việc, còn có thể nhớ ra ta, ta thật sự rất vinh hạnh nha.”

Ba năm trước đây, sau khi Tiết Vô Dịch đậu Trạng nguyên, hắn ta gửi thư bằng bồ câu cho Bộ Thanh Vân, nói chức quan của hắn ta.

Vẫn còn nhớ rõ, lúc trước là sử quan tu soạn.

“Nghe nói Bộ công tử đoạt được giải Nguyên, quá tốt rồi.” Tiết Vô Dịch hừ lạnh, nghiêng đầu hung ác nói: “Chúc Bộ công tử năm sau có tên trên bảng vàng.”

Hiển nhiên là không muốn nói tiếp.

“Ta nhận lời chúc của ngươi.” Ánh mắt Bộ Thanh Vân sáng lên, đột nhiên dùng lực mà gõ quạt vào chén trà, sau đó dừng lại: “Đợi năm sau ta đứng đầu, tất nhiên sẽ mời Tiết công tử một chén rượu.”

“Ồ.” Tiết công tử trào phúng: “Ngươi có năng lực đó không?”

Yên lặng không một tiếng động, thuốc súng ở giữa hai người bốc lên cao. Khói rất nhanh đã bị tiếng ồn ào của nhóm người ở ngoài áp chế, Thuyết Thư tiên sinh dùng cái chặn giấy gõ mạnh một cái, cả sảnh đường ồn ào bất ngờ im lặng.

Cảm giác muốn phân thắng bại trong lòng bất chợt tan biến, Bộ Thanh Vân quay đầu, một tay chống má, bày ra tư thế thảnh thơi.

Muốn nghe chuyện xưa.

“Hôm nay, chúng ta nói một chút về chuyện xưa của Yến Vương…” Thuyết Thư tiên sinh kéo dài âm cuối, râu dê run lên từng đợt, cười lấm la lấm lét, giống như kích thích sự thèm ăn của một người.

Bộ Thanh chống cằm dừng lại.

Thật sự là những lời Tịnh Nhất đại sư nói lúc trước đã để lại cho hắn ấn tượng sâu sắc. 

 Có người hỏi: “Chẳng lẽ lại kể chuyện Yến Vương gia ra trận giết địch như thế nào, làm sao lấy được thủ cấp tướng lĩnh của quân địch sao?”

Yến Vương điện hạ, mười lăm tuổi đã ra chiến trường, anh dũng đánh trận, đánh Liêu quân muốn xâm phạm biên giới phải tè ra quần.

“Năm đó đã trưởng thành rồi, nên kể lại những chuyện thú vị mà thôi!”

“Là chuyện gì, chuyện gì?” Có người phụ họa.

Lại vỗ cái chặn giấy, Thuyết Thư tiên sinh nhìn xung quanh: “Các vị bình tĩnh chớ nóng vội, lão hủ cũng chưa nói phải kể chuyện chém chém giết giết trên chiến trường, lần này lão hủ kể, chính là chuyện tình yêu của Vương gia!”

Mọi người đều vô cùng tò mò.

Cho dù Bộ Thanh Vâ có khúc mắc đối với hai sự tình của một tháng trước, nhưng đối với chuyện xưa về tình yêu của Yến Vương vẫn rất hiếu kì.

Hiếu kì rất nhiều mà vẫn còn nhớ rõ lời đả kích của Tịnh Nhất đại sư, quả nhiên là lang băm!

Chỉ nghe Thuyết Thư tiên sinh trên đài nói: “Nhắc tới Yến Vương điện hạ, năm nay đã hai mươi có hai, dáng vẻ vô cùng uy phong lẫm liệt!”

Yến Vương Tiêu Dạng, chính là đệ đệ của tiên đế, nay là Thập thất Thúc.

Trước khi tiên đế băng hà, đã ủy thác cho Yến Vương và Thừa tướng.

Năm ngoái mới gần bảy tuổi, hơn nữa, Thừa tướng lại không màng danh lợi, không lo triều chính, bây giờ trong triều đình đều nói Yến Vương độc đoán.

Yến Vương làm nhiếp chính trong bốn năm, tuyển dụng hiền tài, quét sạch triều chính, giữ lại những phong tục tập quán trước đó đã không còn ở Đại Lương.

Những thứ kể trên tất nhiên là đều là do Thuyết Thư tiên sinh kể lại.

“Nhắc tới một tháng trước, Vương gia chuộc một người từ Thanh Phong Uyển. Các ngươi biết đó là ai không?” Đôi mắt dài nhỏ hẹp của Thuyết Thư tiên sinh nhìn mọi người.

Cũng không biết là câu nói nào xúc động tới mọi người, có người khe khẽ nói nhỏ bên tai, Bộ Thanh Vân dựng thẳng tai lên.

“Thanh Phong Uyển, đó là nơi nào?” Bộ Thanh Vân tò mò hỏi.

“Thanh Phong Uyển? Vậy không phải là tiểu quan kia sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp