Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 47


10 tháng

trướctiếp

Bộ Thanh Vân nhiệt tình trắng trợn, dọa khiến Tiêu Dạng vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, lúng túng.

Con ma men không kiêng nể gì, chẳng sợ sự đanh đá chua ngoa ngày thường Tiêu Dạng thể hiện ra, ra tay một cách quyết đoán, song vẫn chỉ là một kẻ mới học trên lập trường tình cảm.

Hắn chỉ cảm thấy có dòng nước ấm chậm rãi chảy vào trong lòng, sưởi ấm hừng hực.

Chẳng mấy chốc, phiền muộn bị ném lên tận chín tầng mây. Tiêu Dạng vừa ngẩng đầu lên là nhìn thấy mặt mày say khướt của Bộ Thanh Vân.

Đôi mắt hạnh đã thấm đẫm ý cười, trong đó lại xen lẫn một phần yêu thương.

Nóng bỏng mà lại chân thành tha thiết.

Ngay giây phút này, khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Dạng phút chốc trở nên mềm đi. Rượu ngon hòa tan không được, lại bị hòa tan bởi nhiệt tình này.

Coi như hắn thức thời.

Tiêu Dạng tỉ mỉ mà nghĩ.

Bộ Thanh Vân vẫn mẫn cảm nhận ra được biến hóa của người trong lòng, rượu ngon làm cho hắn như lâm vào tiên cảnh.

Ánh nến ở bốn phía trở nên nhòa đi, chỉ có khuôn mặt này của Tiêu Dạng là tương đối còn rõ ràng.

Dục niệm nổi lên, cổ họng vừa động, Bộ Thanh Vân bèn cười nói: "Ta hôn ngươi."

Lời nói rõ ràng hơi cao lên, thấp thoáng giọng điệu khiến người ta nghi hoặc.

Nhưng tiếng nói vừa dứt, Bộ Thanh Vân tự ngoảnh lại, cúi đầu in lên cánh môi của Tiêu Dạng.

Nhìn từ trên cao xuống, đôi cánh môi cùng khít lại, mang theo kiều diễm hoặc người.

Hai người cứ hôn môi. Không biết tự khi nào, Tiêu Dạng đã đứng dậy khỏi ghế dựa, hai người đi tự nhiên đến gần giường.

Bộ Thanh Vân từng bước ép sát, bỗng nhiên nắm chặt cổ tay của Tiêu Dạng, dùng sức một cái, áp đảo Tiêu Dạng trên chiếc giường mềm mại.

"Ngươi!" Mắt xếch của Tiêu Dạng trợn tròn, hệt như không ngờ tới việc mình sẽ bị ép xuống vị trí như thế này.

Bộ Thanh Vân tự nhiên leo lên giường, phả ra một cổ hương rượu nồng nặc hơn nữa, mắt hạnh ở phía trên, nhìn xuống Tiêu Dạng vẫn đang giữ dáng vẻ sửng sốt.

Tình ý lưu luyến mà thâm tình.

Bộ Thanh Vân nhẹ nhàng cúi đầu xuống, lại áp đôi môi mình lên.

Hai người đều là lần đầu trải nghiệm, đôi kẻ ngây ngô chỉ có thể chọn dùng cách thức tối nguyên thủy nhất mà gặm, cắn, vuốt. Nụ hôn vừa chấm dứt, cả hai hệt như vừa vật nhau, thở ra hồng hộc.

--

Hôm sau, mặt trời lấp ló ở chân trời, Bộ Thanh Vân uống cạn một chén canh giải rượu.

Tối hôm qua hắn chỉ uống lắc nhắc, lại mơ hồ nhỡ rõ hai người hôn tới rồi cùng nhau...

"Ha ha."

"Cười cái gì?" Dù đã bày tỏ tâm ý lẫn nhau, Tiêu Dạng vẫn như đứng ở nơi cao tựa núi, mặt mày vô cùng bình tĩnh.

"Ta vui vẻ."

Tiếng nói vừa dứt, vành tai của Tiêu Dạng đã đỏ hồng như có thể bóp ra máu.

Bộ Thanh Vân sung sướng leo từ trên giường xuống, vừa ôm Tiêu Dạng là hôn một cái, vô cùng tự nhiên.

Bây giờ hắn nhìn chỗ nào cũng thấy Tiêu Dạng tốt đẹp.

Sao có thể đáng yêu như thế này chứ?

"Hoang đường!" Tiêu Dạng trách cứ, hữu khí vô lực.

"Ha ha ha." Bộ Thanh Vân vô sự tự thông, cắn vào vành tai của Tiêu Dạng, nói: "Có hoang đường thì cũng chỉ hoang đường với ngươi."

"Câm miệng." Mặt Tiêu Dạng đỏ lên.

"Được rồi." Bộ Thanh Vân cười dài ngồi vào chỗ đối diện của Tiêu Dạng, đột nhiên thử hỏi: "Nếu tất cả xong hết rồi, ta ẩn cư được chứ?"

Bộ Thanh Vân nhìn Tiêu Dạng đầy chân thành.

Thứ hắn hướng tới nhất là loại cuộc sống ba tháng hoa đào, hai người một con ngựa, nay mai phiêu bạc thiên hạ.

Thoải mái, tự do!

Hắn thật sự không yêu quan trường, nhưng hắn lại

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp